HÒN ĐÁ CỨNG CỎI - REINHARD

"Ngô Vi Trí, tôi gọi cậu đến đây là để nói cho tôi biết tình huống hiện tại, không phải gọi cậu đến đây để tập Thái Cực với tôi, cậu hiểu không?"

Thư ký Ngô bị Kiều Lâm gọi tên điểm mặt, không dám thở mạnh.

Với bối cảnh của Thích gia mà nói, Kiều Lâm chính là một tiểu thư quyền quý chân chính. Hẳn là nên mỗi ngày uống trà chiều sang trọng, nuôi hoa hoặc nuôi chim quý, sau đó thì nhân tiện nhìn xem omega nhà nào xứng đôi vừa lứa với đứa con trai nhà mình, sống một cuộc sống nhàn hạ.

Thế nhưng người hầu trong nhà hay cấp dưới của chồng hoặc của con trai đều không gọi bà là "phu nhân", mà phải kính cẩn gọi là "cô Kiều".

Dáng người của bà không cao, mái tóc ngắn gọn gàng, trông có vẻ hơi lạc lõng với gương mặt thanh tú này.

Không giống như một quý phu nhân, mà giống như giáo viên chủ nhiệm của một lớp nào đó.

Kiều Lâm đúng thật là giáo viên dạy toán của lớp đứng đầu, nhưng mà chuyện này đã từ rất lâu về trước.

"Ngài Thích luôn đối với cậu Trì đây có chút...... nóng bỏng." Thư ký Ngô dùng từ một cách đầy cân nhắc, cũng không thể nói ra sự thật là ông chủ của anh "bức lương vì xướng" nói ra được, thế nhưng cũng không thể che dấu chuyện hai người ở bên nhau đã lâu.

(1) Bức lương vì xướng (逼良为娼): ép buộc người hiền lành đi bán dâm, ẩn dụ cho việc ép buộc người tốt làm việc xấu.

"Nóng bỏng bao nhiêu? Có tặng nhà, tặng xe hay đồ trang sức gì cho cậu ta không?" Kiều Lâm khoanh hai tay trước ngực, tựa lưng vào ghế. Khi Thích Thủ Lân làm những chuyện này, vẻ ngoài của hắn cũng giống như bà ấy vậy.

"Hoàn toàn không có ạ......" Thư ký Ngô ăn ngay nói thật. "Nhưng thứ đó cậu Trì đều không muốn. Sau này Thích tổng cũng không làm những chuyện như thế này nữa."

"Vậy thì nóng bỏng như thế nào?" Kiều Lâm tiếp tục đào sâu.

"......" Thư ký Ngô không không thể nói tiếp.

Kiều Lâm lại nhìn về phía dì Khâu đứng ở bên cạnh.(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad @Escanor1201 và WordPress EUPHORIA ở https://bit.ly/3QDiEfd)

So sánh với thư ký Ngô, dì Khâu có vẻ bình tĩnh hơn nhiều: "Tiên sinh đưa cậu Trì về nhà."

"Về nhà?"

"Đúng vậy." Dì Khâu vẫn duy trì hình tượng một người quản gia hoàn mỹ. "Là kiểu ở lại qua đêm."

Câu này mang ý nghĩa cực kỳ trắng trợn.

Bà đương nhiên biết rõ Thích Thủ Lân từ sớm đã không còn là xử nam nữa, thậm chí còn làm ngơ với việc "chiến tích hiển hách" của hắn sau khi về nước.

Kiều Lâm khẽ thở dài một cái, nếu năm đó không phải tính mạng của con bé ngàn cân treo sợi tóc, sau đó vợ chồng bọn họ cũng không rảnh quan tâm đến Thích Thủ Lân. Hắn cũng sẽ không trở nên xấu xa như hiện tại.

Thích Dữ Chiêu ngồi ở bên cạnh, nhận lấy cái liếc mặt của vợ: "Con trai của anh đúng là tốt thật đó."

Hắn còn chưa hiểu rõ ý của Kiều Lâm là gì. Thì sau đó nghe bà nói: "Dựa vào bề thế của nhà họ Thích...... người khác dâng đến thì không nói đi, giờ còn chơi trò cưỡng đoạt."

Vẻ mặt của Thích Dữ Chiêu trở nên khó chịu, không nói một lời. Chỉ có thể khen ngợi: "Con lớn lên xấu tính thế này không phải một nửa công lao cũng là của em hay sao?"

Kiều Lâm nhướng mày: "Giờ là lúc anh tự tâng bốc bản thân như thế hả? Thích Thủ Lân ở trong nước nhiều năm như thế, còn chưa đem đến cho tôi một đứa cháu không rõ lai lịch đã là may mắn lắm rồi. Anh trừ việc dạy nó mấy thủ đoạn trên thương trường, sao không dạy nó tam quan bình thường một chút cơ chứ?"

Thư ký Ngô và Khâu dì đều cực kỳ ăn ý mà mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, tuyệt nhiên không nhìn hai người bọn họ.

Dù sao cũng phải chừa lại chút thể diện cho "ngài Thích" chứ.

(Ui chỗ này tui không biết dùng từ như nào luôn. Theo QT là "lão Thích tiên sinh" ý chỉ bố của công á, nhưng mà tui dùng ngài Thích thì lại trùng với cách gọi công mất tiêu rồi, tui muốn thay lắm nhưng mà không nghĩ ra từ để thay. Ét ô ét)

"Không phải nó cũng không có đưa cho em đứa cháu không rõ lai lịch hay sao......"

Thích Dữ Chiêu ở dưới bàn nắm lấy tay của Kiều Lâm.

"Huống chỉ biểu hiện của nó trước mặt chúng ta không có chỗ nào có thể chê được, ai mà biết được lúc nó về nước lại "bằng mặt không bằng lòng", "hai mặt"......"

"Dừng!" Kiều Lâm không kiên nhẫn mà hất tay của Thích Dữ Chiêu ra. Thế nhưng đối phương lại không ngừng đuổi theo.

"Bây giờ nhắc tới vấn đề tam quan cũng muộn rồi, Thích Thủ Lân cũng đã 30 tuổi......"

"Là 31! Sắp tới 32 rồi." Vẻ mặt Kiều Lâm đầy ghét bỏ.

"Rồi rồi rồi......" Thích Dữ Chiêu nháy mắt thư ký Ngô với dì Khâu dì một cái, hai người họ ngay lập tức như được đại xá mà đi ra ngoài.

"Em còn chưa......" Kiều Lâm suýt chút nữa bật khỏi ghế, nhưng lại bị Thích Dữ Chiêu ấn xuống: "Bọn họ thì biết cái gì chứ."

"Nếu bây giờ em muốn biết rõ sự thật, chi bằng em đi tự hỏi bản thân thì hơn."

Bây giờ Trì Diễm cuối cùng cũng có thể đường đường chính chính mà vào chăm sóc Thích Thủ Lân rồi.

Đôi khi sẽ cùng y tá giúp hắn trở mình, cắt tỉa móng tay,....

Ngoài ra, cậu còn phải hứng chịu một vài ánh mắt không mấy thân thiện —— ở trong mắt rất nhiều người, cậu là kẻ đã ngăn cản "định mệnh" kết hợp.

Nhưng cũng có nhiều người lại nhìn cậu với ánh mắt hả hê khi người khác gặp họa.

Một beta đến cả pheromone cũng không thể phát ra, làm sao có thể ngăn cản được "vận mệnh" cơ chứ?

Nhưng Trì Diễm đều xem như không thấy, ngày qua ngày đều xuất hiện ở trước giường của Thích Thủ Lân. Lúc không có ai thì nắm lấy tay hắn áp lên mặt mình.(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad @Escanor1201 và WordPress EUPHORIA ở https://bit.ly/3QDiEfd)

Cậu có thể chống lại được sự phản đối của thế gian, nhưng cậu không có cách nào chịu đựng nổi sự im lặng của Thích Thủ Lân—— Thích Thủ Lân chưa bao giờ tỉnh lại lần nữa, thậm chí ngay cả một giây cũng chưa từng.

Kỳ phát tình vẫn cứ tiếp diễn trên người Thích Thủ Lân. Ngay cả khi chỉ dựa vào dịch dinh dưỡng, không ăn chút thức ăn nạp năng lượng, vẫn không thể ngăn cản việc hắn càng lúc càng gầy đi.

...... Ít nhất là khi Khúc Ngọc Thành ở cạnh, có lúc hắn còn có thể tỉnh lại.

"Tiểu Thạch?" Kiều Lâm gõ gõ cửa, Trì Diễm nhanh chóng bỏ tay của Thích Thủ Lân xuống buông.

"Có tiện nói chuyện không?"

Trì Diễm đi theo Kiều Lâm đi ra bên ngoài. Hai người sánh vai đi bên nhau.

"Hẳn là gọi cậu là "Trì Diễm" mới đúng."

Trì Diễm biết giấu không được nữa, nên chỉ có thể gật đầu.

"Đầu tiên tôi muốn gửi lời xin lỗi cậu. Thật xin lỗi." Kiều Lâm rũ mắt."Tôi đã biết. Là do Thích Thủ Lân nó...... cưỡng ép cậu."

Trì Diễm tỏ vẻ cam chịu, nhưng không có biểu hiện căm giận gì.

Có thể lúc bắt đầu là cưỡng ép. Nhưng mà về sau...... chưa từng có một ai hướng dẫn, công nhận và giúp đỡ cậu như Thích Thủ Lân.

Đó là một cảm giác hoàn toàn khác so với Chu Nguyên Lê.

"Cháu không vì việc đó mà hận anh ấy......" Trì Diễm nhỏ giọng nói.

Kiều Lâm nhìn biểu hiện của cậu, như hiểu ra điều gì đó.

"Mặc dù rất thô lỗ, nhưng tôi có thể khẳng định rằng cậu mắc "hội chứng Stockholm" (2), cậu cũng đồng ý chứ hả?"

(2) Hội chứng Stockholm hay quan hệ bắt cóc là mô tả một loạt những, trong đó lâu ngày hình thành mối quan hệ tình cảm với kẻ bắt cóc trong thời gian bị giam cầm.

"Không phải! Cháu...... cháu thích......" Trì Diễm vội vàng muốn biểu đạt ý nghĩ của bản thân, nhưng đây là lần đầu tiên thổ lộ với người ngoài, chưa kể đây còn là mẹ của Thích Thủ Lân. Do đó những lời nói đó như bị nghẹn lại.

"Là mẹ nó, tôi hiểu quá rõ con người của Thích Thủ Lân."

Khí chật "độc đoán" của chủ nhiệm lớp Kiều Lâm xuất hiện, bà thậm chí còn không đợi Trì Diễm nói xong.

"Nếu tôi đoán không sai, nó đối với cậu cùng với những người trước......" Kiều Lâm dừng lại một chút. "Những đối tượng kia không giống nhau."

"Nó ở trước mặt cậu, tựa như một người yêu hoàn mỹ, có đúng hay không?" Kiều Lâm nhẹ nhàng nhưng quả quyết.

Khóe tai của Trì Diễm phiếm hồng. Nhưng cậu biết Thích Thủ Lân cũng không phải lúc nào cũng hoàn hảo, không chê vào đâu được. Hắn cũng có lúc sẽ mệt mỏi và yếu đuối.

"Vậy thì đúng rồi." Kiều Lâm như có được đáp án mà mình mong muốn.

"Đó là Thích Thủ Lân. Đó là con trai của tôi."

Trì Diễm nhìn bà một cách nghi hoặc, Kiều Lâm tiếp tục nói: "Nói như thế này tuy rằng có chút khoe khoang, nhưng mà Thích Thủ Lân là một người rất thông minh."

"Tính cách của nó không tốt, nhưng lại biết cách ngụy trang."

"Chỉ cần nó muốn, không có thứ gì là nó không chiếm được."

"Cho nên bất cứ thứ gì mà nó có thể lợi dụng, như vẻ ngoài điển trai của mình, hay khối tài sản mà nó sở hữu cũng thế......"

"Ngay cả sự dịu dàng nó cũng có thể cho đi."


"Căn bản, nó không thích cười chút nào."

Trì Diễm cảm thấy như có thứ gì đó mắc kẹt ở cổ họng, ngẩng cổ nói: "Không phải......"

Đó là thứ mà chỉ có một mình cậu biết, nhưng lại không thể diễn tả bằng lời.(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad @Escanor1201 và WordPress EUPHORIA ở https://bit.ly/3QDiEfd)

"Đương nhiên là tôi không nghi ngờ sự chân thành của cậu, càng không nghi ngờ tình cảm của cậu dành cho nó." Kiều Lâm xoa xoa bờ vai của cậu.

"Cậu là một đứa trẻ ngoan. Nhưng mà Thích Thủ Lân thông minh hơn cậu rất nhiều, nó biết cách thu phục một người là như thế nào."

"Nó chỉ muốn khiến cho cậu rơi xuống, không thể rời đi, chỉ có thể một mực đứng đó."

"Dù cho nó có "định mệnh" đi chăng nữa."

Trì Diễm bị Kiều Lâm xoay người lại, nhìn thẳng: "Cậu còn trẻ như vậy, chục năm sau này mỗi khi đến kỳ phát tình, cậu có thể cứu lấy nó hay không?"

Những lời nói kế tiếp giống như một cái nhát búa nặng nè gõ lên trái tim đang run rẩy của Trì Diễm.

"Trong lúc nó gặp được "định mệnh", cậu có thể sử dụng pheromone an ủi nó, lấp đầy khoảng trống trong tim nó hay không?"

"Cậu có thể vì nó mà sinh con nối dõi hay không?"

"Cậu có thể...... vào thời điểm nó bị Khúc Ngọc Thành hấp dẫn, có thể tiếp tục yêu thương nó hay không?"

Không thể.

...... Không thể.

...... Cháu không biết.

Bất cứ ai cũng khao khát một tình yêu duy nhất.

Nhưng chút tình yêu nhỏ nhoi này, giống như thể bị Khúc Ngọc Thành lấy trộm đi mất.

Ngay cả việc mà cậu nghe lén Thích Thủ Lân nói với bố mẹ của mình cũng có vẻ nực cười.

Từ trước đến nay, Thích Thủ Lân chưa từng nói "yêu" cậu.

"Cậu muốn tình yêu của nó." Kiều Lâm có chút nghẹn ngào. "Hay là muốn nó sống."

Ở trong mắt của Kiều Lâm, Trì Diễm giống như một hồn ma mà dần khuất xa.

Kiều Lâm đứng tại chỗ một lúc, Thích Dữ Chiêu từ bên cạnh đi ra. Không nói lời nào mà gắt gao ôm lấy bà.

"Thích Dữ Chiêu......"

"Chúng ta không thể lại một lần nữa mất đi đứa con duy nhất này."

"Cậu sao còn đến nữa?" Đây là lần thứ hai y tá hỏi Trì Diễm như thế. Trì Diễm xách theo một túi cam, khó hiểu nhìn cô.

"Bệnh nhân mà cậu thường hay ghé thăm tối hôm qua vừa mới chuyển viện rồi. Nếu tình hình còn không cải thiện, e rằng......" Di động của Trì Diễm vang lên, là thư ký Ngô.

"Thư ký Ngô......"

"Cậu Trì, tôi nhìn thời gian thì nhớ ra cậu đang ở bệnh viện. Cho nên liền cho gọi điện thoại cho cậu."

"Thích tổng hắn......"

"Đừng lo lắng, tình trạng hiện tại của Thích tổng hiện tại vẫn ổn. Nhưng mà...... sẽ rất rắc rồi nếu như anh ấy vẫn không tỉnh lại...... Cho nên bố mẹ của Thích tổng quyết định đem anh ấy ra nước ngoài. Còn có cậu Khúc...... cũng đi cùng."

Trì Diễm ngơ ngác mà nắm lấy di động.

"Cô Kiều nói cảm ơn cậu...... Nói là, có lẽ Thích tổng cũng đã trải qua khoảng thời gian rất hạnh phúc khi ở bên cậu. Anh ấy hiếm khi hạnh phúc như vậy......"

"Nhưng...... nếu như không có Khúc tiên sinh, e là Thích tổng không qua nổi ải này."

Nước mắt của Trì Diễm lộp bộp rơi xuống. Cậu còn chưa nhận thua mà, cậu vẫn còn đang đợi kia mà.(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad @Escanor1201 và WordPress EUPHORIA ở https://bit.ly/3QDiEfd)

Ngay cả khi bọn họ muốn tách ra, thì cũng phải do Thích Thủ Lân tự mình nói ra.

"Nếu cậu còn lời nào muốn nói...... muốn nói với Thích tổn...... tôi có thể nhắn lại. Mà không cần thông qua cô Kiều......"

Phía bên kia truyền đến âm thanh sột soạt của quần áo cọ xát, còn có tiếng nức nở nghẹn ngào.

Thư ký Ngô không thúc giục mà kiên nhẫn chờ đợi.

"Anh nói là......" Trì Diễm suy nghĩ thật lâu mới mở miệng.

"Nói với anh ấy."

"Tôi không có tới."

"Một lần cũng không."

Sau đó ngắt điện thoại.

Đặt túi cam lên bàn y tá, đối cô y tá nói: "Cảm ơn cô. Cảm ơn các cô đã vất vả mà chăm sóc anh ấy...... Chút lòng thành nho nhỏ này, xin cô nhận lấy."

Không đợi y tá kịp nói gì, Trì Diễm liền xoay người rời đi.

Cô y tá nhìn người đàn ông kỳ quái này, rồi lại nhìn những quả cam trong túi, bĩu môi.

Xấu quá, còn dám tặng cho người khác à.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi