HỖN ĐỘN ĐẠI CHÚA TỂ



Lâm Thần cùng bàn bạc sơ lược với Mộng Cầm về sau, hắn cũng suy nghĩ gì đó viết ra một quyển công pháp Thiên giai hạ phẩm cùng một quyển Thiên giai hạ phẩm vũ kỹ, phòng nếu như có vật trao đổi.
Sau đó, hắn đi ra ngoài dạo.

Lúc này trên phố người mua kẻ bán vô cùng đông đúc, đang đi trên phô thì vô tình bắt gặp Mộ Linh San đang cũng mua hàng, nàng hơi ngượng ngùng chào hắn rồi cả hai cùng nhau đi dạo phố.

Lúc đi ngang qua một gian hàng, thì hắn vô tình bắt gặp một thân ảnh vô cùng quen thuộc, không ai khác chính là Mộng Thiên Nguyệt cùng với nhóm người Dương Tuyết Vân.
Mộng Thiên Nguyệt đang đánh giá các món hàng trên bàn thì, chiếc nhẫn ngón áp út của nàng khẽ nhấp nháy, lúc này nàng nghe Dương Tuyết Vân hô to:" Này, Lâm Thần ở đây nè..." thì ra nàng cũng bắt gặp hắn nên kêu gọi.
Lâm Thần cùng Mộ Linh San từ xa đi tới, chào hỏi:" Đã lâu không gặp, Dương tỷ cùng Mộng huynh đệ, cũng lâu không gặp Thiên Nguyệt! "

Dương Tuyết Vân cùng Mộng Thanh Dương đang cao hứng thì bất ngờ nghe Lâm Thần kêu hai từ "Thiên Nguyệt!" như sét bên tai không tin được.

Dương Tuyết Vân quay qua Mộng Thiên Nguyệt nói:" Hai người quen nha à ?"
Mộng Thiên Nguyệt gật đầu nhìn Lâm Thần nhàn nhạt trả lời:" Không nghỉ gặp ngươi ở đầy!?" rồi nhìn về phía Mộ Linh San." Vị nữ tử này là..."
Mộ Linh San căng thẳng trả lời:" Ta là Mộ Linh San,là bằng hữu của Lâm Thần, đệ tử của Thanh Vân Môn! "
Mộng Thiên Nguyệt gật đầu, sau đó Dương Tuyết Vân đi tới làm quen đồng thời giới thiệu bản thân mình, Mộng Thanh Dương thì hơi ngây người nhưng nhanh chóng cũng giới thiệu bản thân mình.

Sau qua màn chào hỏi,Lâm Thần biết các nàng cũng tham gia Ngũ Châu Đại Hội lần này, đang trao đổi mua hàng ở đây, nhìn ra đây là gian hàng bán các công cụ bày trận, vẽ phù.

Mộng Thiên Nguyệt nhìn trúng một cây bút làm bằng lông của ngũ giai yêu thú Khổng Tước, chuyên vẽ phù trận.
Lâm Thần nhìn qua một gian hàng thì khuyên Mộng Thiên Nguyệt không nên mua cây bút này, tên chủ gian hàng tức giận sau đó hắn giải thích:" Cây bút này thật làm từ lông ngũ giai Khổng Tước thật, nhưng thân bút lại dùng xương của tam giai Hắc Linh Khuyển sau đó mạ vàng lên.

Mà Khổng Tước thuộc tính phong, Hắc Linh Khuyển lại thuộc tính thổ, sử dụng một hai lần không sao, nhưng về lâu thì sẽ gây xung khắc, phù trận vẽ ra dễ bị đứt đoạn ..."
Mộng Thiên Nguyệt gật đầu, Dương Tuyết Vân cầm lên hỏi:" Làm sao ngươi biết nó làm từ Hắc Linh Khuyển ?"
Lâm Thần cầm lên bắt đầu phân tích, tên bán hàng thì xầm mặt lại,đổ mồ hôi hột.


Mộng Thanh Dương giận dữ nhìn tên chủ tiệm tức giận túm lấy áo hắn vậy mà tên gian thương này đòi hơn ngàn viên linh thạch hạ phẩm, nhưng lúc này Mộng Thiên Nguyệt can ngăn bảo bỏ đi, Mộng Thanh Dương đành buông tay rồi cả nhóm cùng đi nơi khác, họ đi tới một khách điếm gần đó nghỉ ngơi trò chuyện.
Lúc này, bên ngoài đi vào một thanh niên không ai khác là Đông Phương Minh cùng thủ hạ của hắn đi vào thì bắt gặp nhóm người Mộng Thiên Nguyệt đang ngồi trò chuyện vui vẻ với hai tên lạ mặt một nam một nữ, nhất là tên nam nhân cùng Mộng Thiên Nguyệt nói chuyện khá thân thiết, hắn nổi cơn ghen tuông đi tới.

Thấy Đông Phương Minh cả nhóm người Dương Tuyết Vân sắc mặt khó coi, Mộng Thiên Nguyệt thì lãnh đạm không quan tâm, Đông Phương Minh vẫn không để tâm đi tới ve vãng Mộng Thiên Nguyệt, đồng thời hắn quay qua nhìn hai người Lâm Thần và Mộ Linh San thì bảo:" Thiên Nguyệt sao muội lại quen biết với bọn người thấp hèn này vậy!"
Cả đám nghe xong liền trầm mặc, Lâm Thần thì nheo mắt nhìn Đông Phương Minh, Mộ Linh San tức giận đập bàn đứng dậy nói:" Ngươi bảo ai là thấp hèn hả ?"
Đông Phương Minh trừng mắt nhìn Mộ Linh San đồng thời toả uy áp của Linh Vũ Cảnh đỉnh phong đè ép lên người Mộ Linh San, cả người nàng như muốn quỳ gối, lúc này Lâm Thần đặt lên vai nàng, luồng uy áp bỗng tan biến, Đông Phương Minh kinh ngạc nhìn Lâm Thần, phát hiện hắn chỉ Linh Vũ Cảnh ngũ trọng vậy mà phá tan uy áp Linh Vũ Cảnh đỉnh phong như hắn, Lâm Thần lúc này mới nói:" Nam tử hán đại trượng phu mà uy hiếp một thiếu nữ..." bỗng hắn ngừng lại cúi đầu trước Đông Phương Minh.

"à quên, xin lỗi...!Ngươi không phải là nam tử, thật xin lỗi!"
Đông Phương Minh tức giận hướng uy áp về phía Lâm Thần nhưng lúc này Lâm Thần hắn vẫn bình thản như không có gì xảy ra, bỗng hắn trừng mắt một cái một luồng sát khí như bao trùm lấy hắn, người xung quanh cũng cảm nhận được sát khí mãnh liệt từ người Lâm Thần.

Đông Phương Minh lập tức sợ hãi, không chỉ mình hắn, những người xung quanh cũng cảm thấy sợ hãi, tất cả đều bị sát khí mạnh mẽ lấn áp, cả đám bọn họ lúc này cảm thấy như đang đối mặt với một đại ma vương chuyên giết chóc mọi thứ.

Lâm Thần dù sao cũng là Chí Tôn chuyển sinh, số người bị hắn sát hại không đếm xuể, mặc dù trọng sinh nhưng kí ức mà linh hồn còn sót lại vẫn còn nguyên vẹn không đổi.
Đông Phương Minh cùng đám thuộc hạ bị doạ mặt trắng bệch, té ngã xuống đất, mồ hôi đầm đìa.

Lúc này, Lâm Thần thu lại sát khí, mĩm cười nhìn hắn, Đông Phương Minh ngước mặt nhìn hắn sợ hãi không thôi, lúc này Lâm Thần đá vào người hắn khiến hắn văng ra xa:" Cút! Nếu không ...!"
Bọn thuộc hạ gật đầu dạ dạ rồi dìu Đông Phương Minh ra khỏi khách điếm một mạch trở về thành chủ phủ.

Bên này, Lâm Thần lại trở về bàn nói chuyện như chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng mọi người một lượt nuốt nước bọt mà vẻ mặt ngây ngốc nhìn hắn mà cảm thán.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi