HÔN ĐỦ CHƯA

Suốt cả quãng đường Tô Mộ Tinh đều mù mờ, không nghe thấy, không nhìn thấy, ngồi bất động trên ghế phụ.

Mãi đến khi xuống xe, cô đứng trước cửa đài truyền hình, xe cue Hứa Thanh Nhiên lần nữa hòa vào dòng phương tiện, cô vẫn còn ngây ngẩn không biết mình phải làm gì.

Trạng thái này vẫn tiếp diễn tận về sau lúc ra ngoài phỏng vấn, làm Đường Lâm gần như muốn sụp đổ.

Trước khi bắt đầu phỏng vấn buổi sáng:

"Đường Lâm, tôi là ai? Tôi đang ở đâu?"

"Tô Mộ Tinh . . . ở công trường. . ."

"Haha."

Lúc ăn trưa:

"Đường Lâm, tôi đang làm gì?"

"Ăn cơm chứ gì nữa."

"Hahaha."

Lúc bắt đầu phỏng vấn buổi chiều còn khoa trương hơn:

"Đường Lâm, cậu tát tôi hai cái đi."

". . ."

"Xin cậu đấy."

". . . "

Sẩm tối, một đoàn người quay về đài truyền hình, xe dừng ở bãi đỗ xe.

Đường Lâm xách giá ba chân xuống xe, không kìm được hỏi: "Cậu không sao chứ?"

Thần trí Tô Mộ Tinh đã tỉnh táo không ít, tiêu hóa mất một ngày, cuối cùng cũng bình tĩnh lại: ". . . không sao, buổi sáng gặp ma thôi."

Đường Lâm sờ sờ mũi, cười khổ nói: ". . . hôm nay, từ sáng đến tối, tôi toàn gặp thứ quái gở."

Tô Mộ Tinh nhướng mày nhìn cậu ta, "Trùng hợp thế à?"

". . ." Đường Lâm lắc đầu thở dài, tự mình hiểu lấy trò đùa của mình , không dám mong mọi người đều hiểu, "Tôi lên trước, cậu tan làm về luôn à?"

Tô Mộ Tinh gật đầu, rồi đi theo hướng ngược lại, cô đi đến trước xe của mình, đúng lúc đang mở cửa xe, phía sau đột nhiên truyền đến một âm thanh.

"Tiểu thư, phu nhân đợi cô trên xe."

Là Mạnh Bình.

Tô Mộ Tinh xoay người, giọng điệu không vui lắm, "Môi lần xuất hiện đều phải dọa người ta kiểu đấy hả?"

"Tiểu thư, không phải mỗi lần." Mạnh Bình ngẫm nghĩ một giâ "Hôm qua tôi vẫn chưa xuất hiện đã bị cô nhận ra rồi."

". . ." Tô Mộ Tinh lười tranh luận với anh ta, tầm mắt vượt qua mấy chiếc xe, cuối cùng dừng ở chiếc Bently đen kéo dài, giọng lạnh lùng: "Làm phu nhân giàu sang của nhà người ta lâu rồi nhỉ, xe to thế cơ à?"

Biểu cảm Mạnh Bình rất khó xử: "Vấn đề này tôi không tiện trả lời."

"Không hỏi anh." Tô Mộ Tinh ngừng giây lát, đột nhiên đóng cửa xe, nói thẳng, "Trước đài truyền hình có một quán cà phê, bảo bà ta đến đó."

Mạnh 'chuyển lời': ". . ."

Mười phút sau, trong quán cà phê.

Lục Y Vân ngồi đối diện với Tô Mộ Tinh, mỉm cười nói: "Lâu rồi không gặp, Tiểu Mộ."

Tô Mộ Tinh dựa vào lưng ghế, không chút vòng vo: "Lần trước đã gặp ở Diễm Hội, không tính là quá lâu."

Lục Y Vân vẫn xanh mặt, ngữ khí bất mãn: "Quả nhiên là cô, qua bao năm rồi, cô vẫn nghi ngờ tôi có liên quan đến cái chết của Tô An?"

Lưng Tô Mộ Tinh thẳng tắp, hai tay đan vào nhau để trên bàn: "Không phải nghi ngờ, là sự thực."

Trên mặt Lục Y Vân một lần nữa tích tụ vẻ tươi cười, "Nếu có liên quan đến tôi, cảnh sát chết hết rồi chắc?"

Ánh mắt mắt Tô Mộ Tinh nóng hừng hực nhìn chằm chằm người đối diện, mười năm trước, Lục Y Vân 26 tuổi, là người tình Diệp Lộ nuôi bên ngoài. Lùi về trước đó tám năm nữa, Lục Y Vân 18 tuổi, là gia sư của cô, cũng từng là một người bạn của cô.

Năm ấy, cô với mẹ To đang trên đường đi du lịch thì bị bắt cóc, rõ ràng là hành trình được bảo mật hoàn toàn nhưng lại bị bọn cướp biết từng chân tơ kẽ tóc, thông tin để lộ từ đâu?

Tô Mộ Tinh thu tầm mắt, không lạnh không nóng nói: "Bà tìm tôi làm gì? Nếu vì chuyện bức ảnh thì bà yên tâm, chỉ cần bà không gây sự với Lâm Hiểu Mẫn nữa, tôi cũng sẽ không có hành động khác."

Lục Y Vân không biết nghĩ đến việc gì, cười nhẹ nói: "Tiểu Mộ, cô vẫn lương thiện giống trước đây, chuyện gì cũng thích lo, trước kia cô cũng làm vậy với tôi, là cô đưa tôi về nhà họ Diệp nhỉ. . ."

Sắc mặt Tô Mộ Tinh cứng đờ trong chốc lát, ngón tay đặt ở mép bàn hơi run lên.

Lục Y Vân rút 100 đồng để lên bàn, "Nhớ thường xuyên về thăm nhà." Nói rồi bà ta đẩy ghế đứng lên rời đi.

Sau khi Lục Y Vân đi khỏi, Tô Mộ Tinh ngồi một lúc trong quán cà phê, lòng bức bối không chịu được. Cô thu dọn đồ chuẩn bị đi, ra ngoài cửa hàng, tìm một góc ở gần đó dựa vào.

Bốn bề không người, Tô Mộ Tinh châm cho mình một điếu thuốc. Cô ra sức hút mấy hơi, nhả ra vài vòng khói thuốc.

Nhiều năm như thế, cảnh sát đã điều tra, tự cô cũng điều tra. Lục Y Vân trong sạch, điều duy nhất làm chỉ là tiết lộ hành trình lúc đó của cô và mẹ Tô, những cái khác. . .không tra ra được.

Thế nên cô hết cách.

Tàn thuốc đọng lại một khúc, ngón trỏ Tô Mộ Tinh gõ một cái, rơi lả tả cả mảnh lớn.

Suy nghĩ theo gió bay bị tiếng chuông kéo về, điện thoại vang lên, là của số lạ, Tô Mộ Tinh do dự một hồi, nhận máy, "Xin chào, đây là Tô Mộ Tinh."

Đầu kia điện thoại im lạng vài giây, tiếp đó tiếng người đàn ông trong trẻo truyền đến: "Là anh, em tan làm chưa?"

Tô Mộ Tinh giật mình, đầu thuốc bỏng ngón tay, cô hít một hơi khí lạnh.

Đối phương như thể phát giác có gì không đúng, "Sao thế?"

"Không sao, không sao..." Tô Mộ Tinh di đầu thuốc xuống đất dập lửa, cô vội nói: "Đúng lúc tan làm."

Có vẻ Hứa Thanh Nhiên cũng đang cười, "Được, anh cũng vừa tới, xuống đi."

Tô Mộ Tinh nhất thời không nói nên lời, thật không dễ dàng gì mới sắp xếp được từ ngữ thì đầu kia đã vang lên một tràng tiếng "tút tút", điện thoại bị ngắt rồi.

". . ."

Tô Mộ Tinh vứt đầu thuốc vào thùng rác ngay cạnh, cầm điện thoại vào Wechat lập nhóm.

[Tiểu Tinh Tinh: Các anh có thấy hôm nay bác sĩ Hứa có gì đó không đúng không?]

[Tiểu Tinh Tinh: Mộ người có khả năng bị thứ gì ám không?]

[Giang Lạc: Sao cô lại lập nhóm? Thế nào? Nhất Đao xảy ra chuyện gì?]

[Lăng bảo bối: Tiểu Tinh Tinh, có thích bất ngờ lúc sáng sớm không?]

[Lăng bảo bối: Ăn được thịt chưa?]

[Tiểu Tinh Tinh: Thật không dám giấu, hoàn hảo không hề hao tổn.]

[Lăng bảo bối: Hơi tiếc.]

[Giang Lạc: Mấy người đang nói gì thế??]

[Tiểu Tinh Tinh: Anh nói xem có hết hồn không, bác sĩ Hứa muốn tới đón tôi tan làm??]

[Giang Lạc: Dự là cô rất có giá trị nghiên cứu y học.]

[Giang Lạc: Trước kia Nhất Đao cũng đến đón tôi, cậu ta nói, đầu tôi khá đặc biệt, cậu ta muốn nghiên cứu một chút.]

[Lăng bảo bối: Nhất Đao từng nghiên cứu chỗ đó của tôi.]

[Tiểu Tinh Tinh: ???]

[Lăng bảo bối: Hì hì hì em hiểu mà.]

Tô Mộ Tinh: ". . ."

Thời khắc quan trọng mà toàn là mấy lão vô dụng, Tô Mộ Tinh tắt điện thoại, chạy bước nhỏ về cổng đài truyền hinh.

Vòng qua góc phố rồi rẽ, Tô Mộ Tinh vừa nhìn đã thấy Hứa Thanh Nhiên đứng trước cổng đài truyền hình.

Toàn thân áo khoác đen, vừa vặn đến gối, khiến cả người càng thêm cao lớn rắn rỏi, nửa người anh dựa vào cửa xe, Hai tay đút túi tùy ý, hơi cúi đầu, trước trán vài sợi tóc lòa xòa rũ xuống, không nhìn rõ biểu cảm.

Đèn đường đã sáng lên, đất trời sa vào cảnh mông muội tranh tối tranh sáng, nửa ráng chiều nghiêng nghiêng còn rơi rớt lại chiếu lên người đàn ông, toàn thân được độ lên một vầng sáng ấm áp.

Tô Mộ Tinh ôm tim, thả chậm bước chân hơn, tiến lên phía trước.

Hứa Thanh Nhiên giống như có cảm ứng, nâng mí mắtnhìn qua, vừa khéo Tô Mộ Tinh dừng cách anh ba bước.

"Hứa. . .Hứa. . . Hứa bác sĩ Hứa." Tô Mộ Tinh lắp bắp, tay phải cô khẽ vỗ vài cái vào miệng, "Xem cái miệng của em này. . ."

Đôi mắt Hứa Thanh Nhiên trong veo, giọng nhẹ nhàng: "Thế nào mà đi từ bên đó qua?"

Tô Mộ Tinh nháy mắt: "Đi gặp một người."

Hứa Thanh Nhiên gật đầu, quay người định mở cửa ghế phụ, Tô Mộ Tinh ngẩn ngơ, dịch bước lại gần hơn một tí, cô kéo góc áo Hứa Thanh Nhiên bị gió thổi bay.

Động tác Hứa Thanh Nhiên dừng lại, tầm mắt thoạt tiên là dừng trên tay Tô Mộ Tinh đang túm lấy áo anh rồi một đường hướng lên ngừng ở khuôn mặt cô ấy, anh khẽ hỏi: "Sao thế?"

Tô Mộ Tinh lưỡng lự giây lát, nói thật thà: "Bác sĩ Hứa, thế thì không công bằng."

Hứa Thanh Nhiên mím môi không lên tiếng, đợi câu sau của cô ấy.

Tô Mộ Tinh nói thành khẩn: "Anh theo đuổi em? Em ngay lập tức liền bổ nhào vào anh không phải sao?"

Cô dừng một chút, tiếp tục nói: "Nếu anh đối với em đã. . .cũng không phải không có cảm giác. . . thậm chí hiện tại anh. . . dù sao thì ý em là anh đừng hành hạ em nữa, em cần lí trí lớn lắm mới có thể kìm nén kích động muốn nhào tới anh đấy."

Một tay Hứa Thanh Nhiên nắm hờ thành quyền che bên môi ho khan vài tiếng, không biết tiếp lời kiểu gì, nhưng trong mắt đã hiện ra ý cười.

"Hơn nữa, em dễ theo đuổi quá, cũng không công bằng, em theo đuổi anh lâu đến thế, mà anh chỉ cần gật đầu một cái thì em đã lao vào anh."

Gương mặt Hứa Thanh Nhiên tràn ngập vẻ tươi tắn, anh bước lên một bước, giơ tay vuốt tóc cô gái, ngón tay thon dài vén mấy sợi quấn quanh đầu ngón tay lên.

Chốc lát, anh nói khẽ: "Em yên tâm, em có thể không cần đồng ý anh nhanh như thế."

Tô Mộ Tinh chớp chớp hàng mi dài như cánh bướm, không hiểu ra sao.

Hứa Thanh Nhiên buông mái tóc mềm mại trên đầu ngón tay, anh cúi người xuống, nhìn thẳng Tô Mộ Tinh, nói với giọng ấm áp: "Bởi vì, anh sẽ không dễ dàng từ bỏ."

Giọng Hứa Thanh Nhiên dịu dàng mà như tiếng sét giữa trời quang, nên vào tâm khảm Tô Mộ Tinh, một lúc lâu sau, cô mới phản ứng lại được, Hai tay Tô Mộ Tinh buông cạnh đùi xoa xoa vài cái, đầu lưỡi quét một vòng quanh lợi, cuối cùng toét miệng cười rộ: "Bác sĩ Hứa, vậy em có thể thỉnh cầu được ôm anh một lúc không?"

Yên lặng mấy giây.

Hứa Thanh Nhiên đứng đó không nói gì, Tô Mộ Tinh cảm thấy chuyện thế là thất bại rồi, cô hơi thất vọng bặm môi.

Nhưng Hứa Thanh Nhiên thanh cao thoát tục bỗng dưng mỉm cười, anh vươn cánh tay dài, hai tay vòng quanh eo cô gái, hơi dùng sức ôm cô vào lòng, cằm anh tựa trên đỉnh đầu cô gái, khóe miệng cong lên rất đẹp mắt.

"Anh đồng ý."

Hà Nội, 15/10/2021

Có bác nào còn nhớ tình cảnh cuộc gặp lại oan trái đầy kíƈɦ ŧɦíƈɦ của mẹ kế con chồng ở bar Diễm Hội không nhỉ, nhờ thế mà Tô Mộ Tinh mới có nụ hôn đầu với anh nhà đấy.

Yêu thương (^_^)

Trans: Phương Nhược Vũ

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi