HÔN ĐỦ CHƯA

Thời điểm người đàn ông già buông lời hung hãn, bộ dạng đặc biệt nghiêm trang, mang theo vẻ thấy chết không sờn, ngược lại với cái lạnh lùng kiêu ngạo ngày thường, phong cách thiên về phồng mang trợn má dọa dẫm.

Hàng lông mày đẹp mắt của Tô Mộ Tinh chau lại, giơ tay đầu hàng: "Có lời gì thì nói tử tế, đừng có vừa lên một cái đã giở đại chiêu thế."

"......"

Tô Mộ Tinh lui về phía sau một bước, xoay người đi ra huyền quan tháo dép lê, cô có chút bất đắc dĩ mà nói: "Em là người mình mà, sao anh có thể chĩa họng súng vào em chứ? Đây là anh muốn lấy mạng em à."

"......" Hứa Thanh Nhiên không nhịn được sờ mũi, có phần dở khóc dở cười, thật không ngờ anh hát có. . . uy lực như vậy.

Khó nghe thế cơ à.

Tô Mộ Tinh đổi dép lê xong, lại đi tới chỗ Hứa Thanh Nhiên, lần này cách xa một chút, "Bác sĩ Hứa, anh đói không?"

Hứa Thanh Nhiên lắc đầu, trả lời: "Không đói." Lúc bọn họ trở về tiện thể đã ăn sáng rồi, còn chưa được một tiếng đồng hồ, hiện tại cũng mới hơn 10 giờ chưa phải giờ ăn trưa.

Tô Mộ Tinh kéo tay Hứa Thanh Nhiên tay, đi vào phòng, nói rất tự nhiên: "Em cũng không đói bụng, nhưng buồn ngủ."

Hứa Thanh Nhiên ngỡ ngàng bị Tô Mộ Tinh lôi kéo, bước chân có chút không tình nguyện lắm, khàn giọng nói: "Anh không buồn ngủ."

Tô Mộ Tinh quay đầu nhìn Hứa Thanh Nhiên, dưỡi mí mắt người đàn ông lờ mờ thâm đen, giọng cô mềm mại: "Hôm qua anh gần như không ngủ." Ngày hôm qua bọn họ ở lại bên ngoài phòng bệnh cả đêm, cô gối lên đùi Hứa Thanh Nhiên chợp mắt một lúc, còn Hứa Thanh Nhiên phỏng chừng không thể yên tâm ngủ được.

Nói xong, cô ấn tay nắm cửa phòng ngủ, đẩy cửa đi vào.

Hứa Thanh Nhiên chống vào cạnh cửa không định vào trong.

Tô Mộ Tinh lại xoay người lần nữa.

Hứa Thanh Nhiên cứng đờ cả mặt, ánh mắt cảnh giác.

Tô Mộ Tinh cúi đầu nắm lấy bàn tay Hứa Thanh Nhiên đang nắm thành quyền, cạy mở từng ngón một, khẽ cười, "Anh vận sức quá, bóp hỏng rồi không dùng được đâu."

Hứa Thanh Nhiên được nhắc nhở, mới phản ứng lại, đột nhiên rũ mắt buông tay, cái hộp theo tiếng mà rơi xuống, rớt xuống mặt đất.

Tô Mộ Tinh thuận thế nắm lấy lòng bàn tay người đàn ông, chân phải dùng lực hơi hướng về phía trước, chiếc hộp sặc sỡ bị đá văng, quẹt vào góc tường đằng xa, lăn ra ngoài cửa.

Tô Mộ Tinh một lần nữa ngước mắt, nói chân thành: "Được rồi, bác sĩ Hứa, chúng ta chỉ ngủ thuần túy thôi." Cô ngừng một chút, lại bổ sung: "Em bảo đảm sẽ giữ nề nếp."

Dứt lời, cũng không đợi Hứa Thanh Nhiên phản ứng, mở ngay cửa phòng ngủ, lôi anh đi vào trong.

Hứa Thanh Nhiên thật ra không còn lăn tăn nữa, nhưng đi đến đuôi giường, tầm mắt đảo qua, trên chiếc chăn màu lam trải ra đồ nội y, đủ kiểu đủ loại hoa văn, huyệt thái dương của anh lại giật một trận, anh nhìn sang chỗ khác, cố làm như không có cảm xúc gì mà nói: "Anh nghỉ một lúc ở sofa là được rồi."

Tô Mộ Tinh buông tay người đàn ông, vơ quần áo trên giường thành đống ôm vào ngực, đi sang tủ cạnh đó, "Bác sĩ Hứa, giúp một tí."

Hứa Thanh Nhiên bước tới, mở cánh tủ quần áo.

Tô Mộ Tinh đem đống quần áo hỗn độn nhét vào trong, đóng cửa, lại kéo Hứa Thanh Nhiên về bên giường, cô vươn tay đặt lên cổ áo Hứa Thanh Nhiên, cởϊ áσ khoác của anh.

Hứa Thanh Nhiên nhanh tay lẹ mắt nắm chặt, mím môi không nói lời nào, mắt đen sâu thẳm.

Nhưng Tô Mộ Tinh mỉm cười, "Đừng căng thẳng, cởϊ áσ khoác ngủ thoải mái hơn."

Tầm mắt Hứa Thanh Nhiên hướng xuống dưới, nhìn ráo riết gương mặt Tô Mộ Tinh, hồi lâu sau, nặn ra vài câu: "Em coi anh là gì?"

Tô Mộ Tinh không đáp, buông cổ áo anh, quay đầu đi đến cạnh đó kéo rèm che, trong phòng không bật đèn, hai tấm rèm vừa khép lại, thoáng chốc ánh sáng tối sầm đi.

Cô cởϊ áσ khoác của mình đặt ở ghế bên cạnh, đi trở lại, vẫn cười như cũ nói: "Bác sĩ Hứa, anh là người đầu tiên em đưa về nhà." Nói rồi, cô vén chăn, nằm xuống.

Hứa Thanh Nhiên đứng ở mép giường, lẳng lặng nhìn một lúc, Tô Mộ Tinh nằm trên giường, nhắm hai mắt chẳng nhìn anh.

Ánh sáng trong phòng không tốt, trên gương mặt trắng như tuyết của cô gái, hàng mi uể oải khép lại giống một chiếc quạt nho nhỏ lưu lại dưới mí mắt cái bóng mờ mờ, sự dịu dàng bao phủ những cảm xúc trong mắt, yên bình lại tươi đẹp.

Ngẩn ngơ trong chốc lát, Hứa Thanh Nhiên cũng không biết làm sao nữa, vài ba giây đã cởi xong áo khoác của mình vứt lên trên quần só của cô gái, xốc lên chăn khom lưng khuỵu gối nằm vào, giây tiếp theo, không kìm lòng nổi duỗi cánh tay ôm Tô Mộ Tinh vào lòng.

Có lẽ thật sự đã quá mệt mỏi, người trong ngực rất an phận, trừ việc hơi thở nhè nhẹ khẽ phả vào lồng ngực anh.

Cánh tay Hứa Thanh Nhiên đang ôm vòng eo thon thả của cô gái bất giác xiết chặt hơn, cằm tì vào đỉnh đầu Tô Mộ Tinh cọ cọ mấy cái, trong đôi mắt là sự vui sướng cùng xốc nổi chẳng có lí do.

Không bao lâu, yên tĩnh bị đánh vỡ.

Ngực truyền đến tiếng cười kìm nén, Tô Mộ Tinh nghển cổ, hơi ngẩng đầu, đôi mắt trong veo ngước nhìn Hứa Thanh Nhiên, Hứa Thanh Nhiên rũ mi mắt, ánh mắt giao nhau, anh giơ tay dí vài cái lên chóp mũi, bật cười nói: "Đồ lừa đảo."

Hai tay Tô Mộ Tinh tì vào ngực Hứa Thanh Nhiên, đập vào mắt chính là đường viền hàm sắc nét cùng sườn mặt tinh xảo: "Bác sĩ Hứa, con người anh ấy à, mẹ nó chứ thật là chán ngắt."

Mắt Hứa Thanh Nhiên khẽ chớp, nhìn cô không lên tiếng.

Ngón trỏ Tô Mộ Tinh vẽ một vòng lại một vòng trên ngực người đàn ông, khóe môi mấp máy: "Cũng chỉ có em mặt dày, những cô gái bình thường không chịu nổi đâu."

Hứa Thanh Nhiên không nhịn được cười, một bàn tay từ eo Tô Mộ tinh hướng lên trên, kéo đầu cô gái vào ngực mình, ngón tay quấn lấy tóc cô, đáp rành rọt: "Anh biết."

Động tác đầu ngón tay Tô Mộ Tinh khựng lại, cô im lặng một lát, đầu lại ngửa ra sau, khóe miệng rạng ngời tươi tắn, "Bác sĩ Hứa, em nghiêm túc đấy." Cô chậm rãi, cân nhắc câu chữ, rất lâu sau mới tiếp tục nói: "Em thích anh, là kiểu rất thích ấy."

Hứa Thanh Nhiên nghe trái tim run lên, lồng ngực tuôn trào kích động, anh rũ mắt, ngắm cô mãi không thôi, thật lâu sau, mới nói: "Anh biết." Nói rồi anh cúi đầu, không nhịn được mà lên mắt cô gái, khẽ khàng, chạm một chút liền tách ra.

Tô Mộ Tinh vòng ra sau ôm chặt eo người đàn ông, rúc vào lòng Hứa Thanh Nhiên, giọng nhỏ đi, chỉ biết lặp lại một cách khô khan: "Thật sự thích, thật mà thật mà."

Người trong lòng mềm như bông, bên người lan tỏa mùi hương đặc biệt của cô nàng, quấy nhiễu làm Hứa Thanh Nhiên có phần mất bình tĩnh, trong lòng càng thêm xoắn xuýt, anh trả lời cô với giọng trầm khàn: "Anh biết."

Anh biết, bởi vì anh cũng như vậy.

Tô Mộ Tinh nghe thế lại là một trận cười khúc khích, theo đó cằm hếch lên, nhích lại gần, nụ hôn dịu dàng rơi xuống cổ người đàn ông, đầu lưỡi không an phận tuần tra tới lui khắp nơi, giống như mưa phùn rả rích.

Yết hầu Hứa Thanh Nhiên thắt lại, ánh mắt dần sâu hơn, một ngọn lửa len lỏi từ khắp toàn thân, hội tụ đến nơi nào đó, ngứa ngáy đến mức trái tim anh khó chịu.

Bàn tay Hứa Thanh Nhiên giữ chặt cổ áo Tô Mộ Tinh, kéo cô gái về phía sau, cơ hàm căng cứng, sắc mặt âm trầm mà nói: "Ngủ."

Tô Mộ Tinh như đang đùa dai đầu lưỡi liếm liếm cánh môi, nói chầm chậm: "Bác sĩ Hứa, anh cứ xách cổ em thế này, em ngủ kiểu gì chứ?"

Hứa Thanh Nhiên nhìn Tô Mộ Tinh cố tình khiêu khích đầu lưỡi và cánh môi hơi hé mở, anh nuốt nước miếng theo bản năng, hồi lâu, nhắm mắt lại chấp nhận số phận, thả lực tay buông cô xuống.

Cmn thật là đòi mạng người ta, hiện tại đầu óc anh y như TV kiểu cũ báo hỏng, cả màn hình đều là tín hiệu nhiễu vang lên tiếng xèo xèo.

Anh xoay người, đưa lưng về phía Tô Mộ Tinh, khàn giọng nói không nên lời: "Ngủ."

Trong mắt Tô Mộ Tinh là vẻ dịu dàng như nước, đuôi lông mày cũng cười, trái lại thật sự không náo loạn nữa, tương đối quy củ duỗi tay ôm Hứa Thanh Nhiên từ phía sau, dán lên tấm lưng cường tráng của người đàn ông, nói nho nhỏ: "Vâng, ngủ thôi."

Hứa Thanh Nhiên giữ nguyên không xoay người, "Ừ" một tiếng cực nhẹ, rõ ràng nhắm hai mắt, nhưng hoàn toàn chẳng buồn ngủ.

Hồi lâu, phía sau truyền đến tiếng hít thở nhẹ nhàng, có tiết tấu, từng nhịp từng nhịp, cực kì rõ ràng trong căn phòng tối tĩnh mịch.

Hứa Thanh Nhiên thở dài cực nhẹ rồi nín thở, rón rén xoay người, một lần nữa ôm cô gái vào lòng, vươn tay dém kĩ chăn.

......

Tô Mộ Tinh ngủ một cái là rất sâu giấc, khi tỉnh dậy, giường đệm bên cạnh trống không, không còn ai từ lâu tồi.

Trái tim cô cũng trống rỗng theo, cảm xúc có chút mất mát, trợn mắt nằm một lát, cô xốc lên chăn dậy, mò điện thoại trong túi áo nhìn thời gian, 5 giờ chiều.

Tô Mộ Tinh xoa xoa cổ, cũng không biết Hứa Thanh Nhiên đi lúc nào, cô không kìm được mắng ra tiếng: "Hứa Thanh Nhiên cmn anh là đồ khốn nạn! Ngủ xong liền chạy khốn nạn!"

Cũng không biết cửa phòng ngủ mở ra khi nào, một tay Hứa Thanh Nhiên đặt trên tay nắm cửa, nửa người đã tiến vào.

Tô Mộ Tinh lập tức im bặt, hơi bất ngờ: "Bác sĩ Hứa, anh chưa đi à?"

Hứa Thanh Nhiên duy trì tư thế ban đầu, bắt trọng điểm hỏi: " Sao em mắng anh?"

Tô Mộ Tinh: "......"

Hứa Thanh Nhiên nâng mí mắt, có chút không thể tưởng tượng được, "Anh rửa tay nấu canh cho em, thế mà em còn mắng anh?"

Khuôn mặt Tô Mộ Tinh hé cười, "......"

Hứa Thanh Nhiên liếc nhìn Tô Mộ Tinh đang sững sờ tại chỗ , quyết định không so đo với cô ấy, nói hữu nghị: "Mười phút sau ra ăn cơm, rửa mặt sửa soạn chút đi." Nói xong, anh đóng cửa chuẩn bị đi ra.

Tô Mộ Tinh kịp thời gọi anh, "Chờ một chút, bác sĩ Hứa."

Hứa Thanh Nhiên lại đẩy cửa ra lần nữa, hỏi hờ hững: "Làm sao nào?"

Tô Mộ Tinh vừa dùng tay làm lước sửa sang tóc mình, vừa hất cằm ra hiệu Hứa Thanh Nhiên nhìn tạp dề trên người, "Bác sĩ Hứa, anh có thấy kiểu dáng này đặc biệt quen mắt không."

Hứa Thanh Nhiên thuận thế cúi xuống nhìn, bỗng nhiên nhớ tới điều gì, sau đó mặt nóng lên, giọng nói có chút ngại ngùng: "Nhàm chán." Vừa dứt hai chữ, anh khẽ hừ một tiếng, "lạch cạch" khóa cửa đi mất.

Tô Mộ Tinh cười đau bụng.

Cô rất ít khi vào bếp, đồ đạc trong phòng bếp đa số đều là Hà Gia Mộc đặt mua, tạp dề Cậu Bé Bọt Biển này cũng không phải ngoại lệ. Nhìn phản ứng của Hứa Thanh Nhiên chắc chắn là nhớ ra dáng vẻ lần trước mình mặc qυầи ɭóŧ cùng kiểu lắc lư trước mặt anh.

Cmn chứ đáng yêu thật đấy.

Tô Mộ Tinh hát ngâm nga, quét sạch mây mù khi mới thức dậy, buộc tóc lên quấn thành búi tóc gọn gàng, đi vào phòng tắm vốc mấy vốc nước lạnh táp lên mặt, động tác đang định kéo khăn lau mặt dừng lại.

Di động trong túi rung lên, cô lau ngay hai tay vào quần áo, lấy di động ra híp mắt nhìn màn hình.

Có hai tin nhắn.

Tống Duy gửi.

【 không điều tra được 】

【 bối cảnh sạch sẽ 】

Tô Mộ Tinh sửng sốt giây lát, vài giọt nước trượt xuống từ gương mặt, chảy theo chiếc cằm nhọn tích tụ trên màn hình, cô dùng ống tay áo lau đi, ngón tay gõ mấy chữ nhanh như bay.

Tô Mộ Tinh: 【 gặp mặt nói chuyện 】

Tống Duy: 【 khi nào 】

Tô Mộ Tinh: 【 nói sau đi 】

Tống Duy: 【??? 】

Tô Mộ Tinh: 【 bạn trai đang ở đây, không đi được 】

Tống Duy: 【............】

Tô Mộ Tinh cất di động, đi ra ngoài, vừa mới đẩy cửa phòng ngủ, điện thoại lại vang lên, cô liếc mắt nhìn hiển thị cuộc gọi đến, vẫn là Tống Duy, ngẫm nghĩ vẫn nên nhận.

Đầu kia điện thoại, Tống Duy quát: "Thêm tiền! Thái độ cậu thế này dứt khoát là tôi phải lấy thêm tiền!"

Tô Mộ Tinh cầm điện thoại, tiếp tục đi ra ngoài, thờ ơ "Ừ" một tiếng.

Cô đi đến phòng bếp, Hứa Thanh Nhiên đưa lưng về phía cô, tay phải người đàn ông giơ cái thìa, hơi cúi đầu, đang nếm thử hương vị, đầu lưỡi liếm nhẹ cánh môi, rồi sau đó nhẹ nhàng nhíu mày, hình như không hài lòng lắm, duỗi tay trái lấy hộp gia vị cạnh đó, lại bỏ thêm vào non nửa thìa muối.

Mắt xếch, mũi cao thẳng, đôi môi mỏng mà căng, sáng ngời căn phòng bếp, trần nhà treo đèn chân không kiểu cũ, ánh sáng tỏa chiếu xuống nhảy nhót trong mắt anh, óng ánh trong suốt.

(Đèn chân không hay còn gọi là đèn sợi đốt)

Tống Duy bên đầu kia điện thoại ồn ào cái gì, cô không nghe rõ được một câu nào, cô ngắt điện thoại, vội vội vàng vàng đi tới Hứa Thanh Nhiên, vây lấy eo anh từ phía sau, ôm chặt, mặt dán lên tấm lưng dày rộng của anh, trong tim là cảm giác xốc nổi chưa từng có.

Cô chẳng muốn đi đâu hết.

Hứa Thanh Nhiên vỗ nhè nhẹ cánh tay trên eo mình, nói dịu dàng: " Sao vậy?"

Tô Mộ Tinh có chút nghẹn ngào, nhưng dường như đã mạnh mẽ ép xuống, đầu cô ngọ ngoạy, ngàn lợi muốn nói hợp thành một câu: "Chỉ đói bụng thôi."

Hứa Thanh Nhiên buông đồ trong tay xuống, đậy nắp nồi, rồi mới xoay người, hai tay anh đặt lên vai cô gái, khẽ hỏi: "Tay rửa chưa?"

Tô Mộ Tinh gật gật đầu, "Rửa rồi."

Hứa Thanh Nhiên chớp mắt, Tô Mộ Tinh ngước đầu, nhìn vào đôi mắt đong đầy niềm vui, khóe môi anh nhướn lên, "Ba phút, chờ ba phút nữa là có thể ăn."

Tô Mộ Tinh nghênh đầu, trong mắt hiện lên nét tươi vui, "Hương vị thế nào?"

Hứa Thanh Nhiên hơi khép hàng mi, nhẹ giọng nói: "Hẳn là không tệ."

Khóe miệng Tô Mộ Tinh bất giác giương lên, đáp: "Vậy em nếm thử."

Nói xong, cô nhón mũi chân, đôi môi dán vào, khều mấy cái, ít nhiều có phần ngây ngô, lát sau, cô rời môi, cười nói: "Hơi ngọt."

Sắc mặt Hứa Thanh Nhiên đổi, vẻ tươi cười nổi lên gò má, sau khi sự vui vẻ thấm đẫm trong ánh mắt, biến đổi thành hơi thở nguy hiểm, "Hơi ngọt?" Âm cuối nâng cao, quyến rũ không nói nên lời.

Hà Nội, 31/12/2021

Còn vài phút nữa là kết thúc năm 2021 đầy sóng gió. Chúc cho năm mới 2022 của chúng ta đều bình an và may mắn.

Hãy bên nhau các bác nhé?

Theo dõi fanpage Phương Nhược Vũ để cập nhật bản dịch sớm nhất nha các bác ơi

Yêu thương (^_^)

Trans: Phương Nhược Vũ

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi