HÔN ĐỦ CHƯA

Tô Mộ Tinh dựa vào tường bên cạnh, cánh tay ôm ngực, mũi chân chọc xuống đất hết lần này đến lần khác. Một hồi lâu, cô ấy nghiêng người, khum tay gõ cửa, "Bác sĩ Hứa, anh còn định tắm bao lâu nữa?"

Bên trong không phản ứng, chỉ có tiếng nước ào ào như cũ.

Lại thêm mười phút, cuối cùng tiếng nước vòi sen cũng đã dừng.

Tô Mộ Tinh không nhịn được giơ chân vào đá cửa phòng tắm, "bịch" một phát, cô híp nửa mắt hỏi: "Đã nửa tiếng rồi, xong chưa?"

Bên trong vẫn không phản ứng.

Tô Mộ Tinh nhướng mày, có phần dở khóc dở cười.

Ba phút sau, rốt cuộc cửa phòng tắm cũng mở ra.

Hứa Thanh Nhiên ăn mặc chỉnh tề, ướt tóc, tay phải cầm cả chiếc khăn lông to màu trắng lau đầu, bước ra ngoài.

Tô Mộ Tinh đứng thẳng người, nghiêng đầu nhìn anh, đuôi lông mày vểnh lên hỏi: "Hứa Thanh Nhiên, anh là Ninja rùa hả?"


Động tác lau đầu của Hứa Thanh Nhiên khựng lại, mặt không biểu cảm hỏi: "Em có đàn ông bên ngoài à?"

Tô Mộ Tinh "A" một tiếng, nghe không hiểu.

Hứa Thanh Nhiên tiếp tục lau đầu, nói không có chút cảm xúc nào: "Ninja rùa màu xanh."

"......" Tô Mộ Tinh nghẹn một lúc, vòng lại chủ đề đang nói, "Bác sĩ Hứa, có nhất thiết phải thế không?"

Hứa Thanh Nhiên định giả ngốc, "Cái gì?"

Dưới ánh đèn, tóc anh ấy đen nhánh, hạt nước sáng lấp lánh điểm xuyết ở ngọn tóc, giọt nước hai bên thái dương tụ thành dòng men theo đường quai hàm chảy xuống, xoáy lại dưới cằm, rơi xuống mất tăm mất tích.

Tô Mộ Tinh lặng tiếng nuốt nước miếng, ngẩn ngơ giây lát, giang hai tay hướng đến anh ấy, "Anh có em mà." Có cần thiết tắm suốt nửa tiếng không?

Bước chân Hứa Thanh Nhiên dừng lại quay đầu nhìn cô ấy, cô gái đã mặc quần áo nghiêm chỉnh, che kín mít từ đầu đến chân, ánh mắt anh ấy trong veo, nói ngữ điệu rõ ràng: "Anh sợ em không chịu trách nhiệm." Nói xong, anh ném khăn lông sang bên cạnh, xoay người đi ra ngoài.


Tô Mộ Tinh đi theo sau anh ấy, hai tay cuộn trong túi quần, "Không chịu trách nhiệm cái gì?"

Hứa Thanh Nhiên bình tĩnh nói: "Ngủ với anh xong, em không chịu trách nhiệm."

Tô Mộ Tinh suýt nữa cắn vào đầu lưỡi của mình, cô ấy không thể tưởng tượng nổi mà hỏi: "Bác sĩ Hứa, anh có gì hiểu lầm em à?"

Một tay Hứa Thanh Nhiên đặt trên tay nắm cửa, giải thích với vẻ đứng đắn: "Có được quá dễ dàng, thông thường đều không biết quý trọng." Anh ngừng một chút, xoay người tựa lưng vào cánh cửa, ánh mắt thẳng thắn câu lấy tầm mắt Tô Mộ Tinh.

Tô Mộ Tinh chớp chớp mắt với anh ấy, có chút mông lung.

Đây là cầm ngược kịch bản à?

Hứa Thanh Nhiên khẽ hừ một tiếng, ánh mắt quắp chặt cô ấy, "Hôm qua chúng ta mới chính thức ở bên nhau, huống hồ em còn có tiền án." Anh ấy nói xong từng câu từng chữ, đẩy cửa chuẩn bị đi ra ngoài.


"......" Tiền án.

Là nói cô ấy ngay từ đầu chỉ nhắm đến chuyện ham muốn ấy à.

Lòng Tô Mộ Tinh hơi chua xót, trong khoảnh khắc, nhưng lại bị sự ngọt ngào chiếm cứ nhiều hơn.

Bác sĩ Hứa cự nự thế này đáng yêu quá.

Cô ấy biết trong đó đều là tình yêu, tình yêu ẩn nhẫn kiềm chế.

Đầu lưỡi Tô Mộ Tinh lướt một vòng quanh môi, chân phải cởi giày, lấy đầu ngón chân chọc mông bên trái của Hứa Thanh Nhiên, hỏi xấu xa: "Bác sĩ Hứa, đã đến mức này rồi, nó... nó có khi nào sẽ bị không nghẹn hỏng không?"

Bước chân Hứa Thanh Nhiên lại dừng lần nữa, tầm mắt hướng ra sau lia nhanh qua ngón chân cô gái đang xoa nắn mông anh ấy, có chút bất đắc dĩ mà nói: "Tạm thời sẽ không, nhưng phiền em đừng quyến rũ anh nữa."

Chân phải Tô Mộ Tinh giẫm rõ mạnh hai cái.

Sắc mặt Hứa Thanh Nhiên u tối, nhìn chằm chằm cô ấy.
Tô Mộ Tinh ra vẻ hậm hực thu chân về, giọng nói chứa tiếng cười thoảng qua, "Ngại quá, không nhịn được."

Ánh mắt Hứa Thanh Nhiên hướng lên, ngang với tầm mắt Tô Mộ Tinh, cái nhìn giao nhau, tiếng anh nói trầm xuống: "Anh không muốn tắm nữa, em kiềm chế tí đi."

Tô Mộ Tinh nhoẻn miệng cười với anh ấy.

Hứa Thanh Nhiên xoay người đi.

Trở lại phòng bếp, canh gừng nấu lúc trước đã nguội từ lâu, Hứa Thanh Nhiên bật bếp một lần nữa.

Tô Mộ Tinh ở phía sau sáp đầu qua, ngó nghiêng rồi hít hít cái mũi, "Bác sĩ Hứa, em không uống."

Hứa Thanh Nhiên đẩy đầu cô ấy ra, "Được." Anh ấy cũng nhìn ra, đừng nói là cảm cúm, cái cô Tô Mộ Tinh này vẫn sung sức lắm.

Tô Mộ Tinh túm cánh tay Hứa Thanh Nhiên, "Thế anh còn đứng đấy làm gì?"

Hứa Thanh Nhiên gỡ tay Tô Mộ Tinh, giọng bình thản: "Bản thân anh uống."
Tô Mộ Tinh: "?"

Hứa Thanh Nhiên nói: "Anh vừa mới tắm nước lạnh nửa tiếng."

Mặt mày Tô Mộ Tinh đều là vẻ tươi cười, "Cái này không thể trách em đâu, em đây đã hào sảng tắm rửa trắng sạch... còn..."

Hứa Thanh Nhiên vội bịt miệng cô gái, chặn lại nửa câu trêu ghẹo đằng sau, anh đẩy Tô Mộ Tinh ra ngoài, kéo ghế bàn ăn đỡ cô ấy ngồi xuống, ngữ khí thành khẩn: "Không trách em, nhưng vẫn xin em ngoan một chút, ngồi yên."

Tô Mộ Tinh thật sự nghe lời, ngồi ngay ngắn trước bàn ăn, tay phải chống cằm, nhìn Hứa Thanh Nhiên bên kia đầy ưu tư, hỏi câu một câu cực kì đứng đắn: "Bác sĩ Hứa, bữa trưa ăn gì đấy?"

Hứa Thanh Nhiên tắt lửa, bưng hai bát trà gừng đi tới, "Uống xong sẽ nói cho em biết."

Tô Mộ Tinh nhíu mày.

Hứa Thanh Nhiên ngồi xuống bên kia, đem một bát trong đó đẩy qua, "Cho em."
Tô Mộ Tinh thất bại méo xệch miệng, khóe miệng trề xuống.

Hứa Thanh Nhiên làm thinh, vài ba ngụm đã uống sạch bát trước mặt mình.

Tô Mộ Tinh khẽ cắn răng, một hơi uống cạn, cô ấy buông bát, một lần nữa hỏi: "Ăn cái gì?"

Hứa Thanh Nhiên rút tờ giấy, vươn qua bàn lau khóe miệng giúp Tô Mộ Tinh, "Khả năng là hôm nay anh phải về nhà một chuyến." Lau xong anh thu tay về, tiếp tục nói: "Em muốn về nhà cùng anh không?"

Tô Mộ Tinh không hề nghĩ ngợi, lắc đầu ngay.

Ánh mắt Hứa Thanh Nhiên dừng trên mặt cô ấy vài giây, "Nếu em thích, em đồng ý thì bọn mình có thể cùng nhau về."

Một tay Tô Mộ Tinh chống má, nói trầm tư: "Không đâu."

Ánh mắt Hứa Thanh Nhiên chợt động, ngẫm nghĩ, lại nói: "Em từng gặp mẹ anh rồi, mẹ anh rất thích em."

Tô Mộ Tinh lấy bụng ngón tay gõ lên má, nói toạc ra: "Bác sĩ Hứa, anh rất muốn để em về cùng anh à?"
Hứa Thanh Nhiên dời mắt, tầm mắt hướng xuống dừng ở đầu ngón tay mình, nhả ra hai chữ không thật với lòng: "Anh không."

Tô Mộ Tinh mượn gió bẻ măng, "Thế em không đi đâu."

Hứa Thanh Nhiên: "......"

Anh ấy đẩy ghế ra đứng lên.

Tô Mộ Tinh ngồi đó gọi anh ấy: "Bác sĩ Hứa, anh trả chìa khóa nhà cho em."

Thân hình Hứa Thanh Nhiên thoáng chao đảo, đùi đụng phải góc bàn, phát bực, anh rũ mắt nhìn cô ấy, không thể tin nổi mà hỏi: "Không phải em cho anh rồi à?"

Tô Mộ Tinh ngẩng đầu nhìn anh, "Sáng nay ra ngoài em quên mang chìa khóa."

Tầm mắt Hứa Thanh Nhiên ngưng một lúc, "Sáng nay ra ngoài?"

Tô Mộ Tinh "Ừ" một tiếng, thần sắc không đổi.

Hứa Thanh Nhiên không vạch trần, dời tầm mắt, "Anh đi lấy cho em."

###

Thời điểm Tô Mộ Tinh khoác áo lông dáng dài của Hứa Thanh Nhiên xuống xe, Tô Mặc cũng vừa vặn xuống xe ở đằng kia, anh ấy lấy đèn cảnh sát trên nóc xe xuống vứt vào chỗ ghế ngồi, đóng cửa xe đi về phía Tô Mộ Tinh.
Hai người đi vào tiểu khu, Tô Mặc nhìn chiếc xe vừa rời đi phía sau, cười hỏi: "Bạn trai?"

Tô Mộ Tinh nghiêng mắt nhìn lướt qua anh ấy, "Rõ ràng lắm à?"

Tô Mặc khẽ xì một tiếng, nhìn thoáng qua Tô Mộ Tinh vài lần với vẻ ghét bỏ, chậc chậc mấy tiếng: "Em mặc thành cái kiểu này, còn không rõ ràng?"

Tô Mộ Tinh khép vạt áo, không một tí ti ngượng ngùng.

Hai tay Tô Mặc lồng trong túi áo da, "Người lần trước em bảo hả?"

Tô Mộ Tinh mím môi cười, xem như mặc nhận.

Tô Mặc khẽ cười, lấy bả vai huých Tô Mộ Tinh bên cạnh một cái, "Không tệ, có bản lĩnh."

Về đến nhà, Tô Mộ Tinh vào phòng ngủ thay quần áo trước, từ phòng ngủ bước ra, nửa người Tô Mặc lọt trong sofa, đầu ngửa ra sau dựa vào lưng ghế sofa chợp mắt nghỉ ngơi.

Cô đi đến phòng bếp, rót hai cốc nước, lộn trở lại ngồi xuống đối diện anh ấy, lên tiếng hỏi: "Hôm nay không cần điều tra án?"
Tô Mặc nhắm mắt, trả lời cô ấy: "Nghỉ nửa ngày."

Tô Mộ Tinh đẩy cốc nước qua, bản thân cũng bưng cốc nước nhấp một ngụm, "Anh tìm em có việc à." Cô ấy nói câu khẳng định.

Tô Mặc cười tủm tỉm, chậm rãi mở mắt, "Ánh mắt đủ nhanh nhạy."

Tô Mộ Tinh buông cốc nước, hai tay chống trên mép sofa, ngữ khí nhẹ nhàng, "Em thế nhưng là công dân hợp pháp, trung thực an phận thủ thường."

Ánh mắt Tô Mặc nhìn thẳng vào mắt Tô Mộ Tinh, lẳng lặng nhìn một lúc, sau hồi lâu, anh nói: "Vụ án gặp nút thắt cổ chai, Quý Nham bảo anh hỏi em có đồng ý tiến hành ám thị tâm lý một lần nữa không, có lẽ có thể nhớ ra cái gì, dẫu sao lúc ấy em ở hiện trường, hoặc sẽ có thông tin gì, mà bọn anh không chú ý tới."

Ám thị tâm lý, chính là tiến vào tiềm thức của bạn, gần giống với thôi miên.
Tô Mộ Tinh vén mấy sợi tóc bên sườn mặt ra sau tai, giọng nhẹ bẫng, "Năm ấy không phải bọn anh đã từng hỏi rồi à?"

Tô Mặc nói: "Đã từng hỏi, nhưng cũng không có thu hoạch gì." Anh ngừng một chút, lại nói: "Đã bao năm rồi, em vẫn chưa nhớ ra cái gì hả?"

Thân là anh trai, anh ấy hi vọng Tô Mộ Tinh quên hết mọi thứ.

Với tư cách là cảnh sát, bất đắc dĩ anh ấy lại phải nhắc đến cái yêu cầu này.

Tầm mắt Tô Mộ Tinh ngó trước ngó sau, dừng ở một bức tranh sơn dầu treo trên tường, màu sắc hơi phai nhạt, trong tranh là cảnh mặt trời mới mọc lúc hừng đông, cát vàng mênh mông, trên một thân cây khô héo quấn sợi dây thừng, mà dây thừng lại không buộc trên thân con lạc đà cách đó vài bước, lạc đà đã được cởi gông cùm cũng chẳng đi.

Dân tộc du mục ở sa mạc, tối đến sẽ buộc lạc đà như vậy, sáng ra thì sẽ cởi bỏ dây cương, dù như thế, lạc đà cũng sẽ không chạy trốn, bởi vì nó nhớ rõ buổi tối bị buộc vào cây, bất kể là ban ngày hoặc ban đêm lạc đà đều bị sợi dây thừng hữu hình vô hình trói buộc chẳng có cách nào tự do hành động.
Tô Mộ Tinh bất giác mím môi, đây là bức tranh khi đó cô ấy nhìn thấy ở chỗ bác sĩ tâm lí lúc tiếp nhận trị liệu tâm lí, đến bây giờ cô ấy vẫn còn nhớ rõ lời vị bác sĩ tâm lý trẻ tuổi kia nói với cô ấy: Quá khứ đau buồn, vết thương tâm hồn, sẽ buộc chặt chúng ta của hiện tại.

Tô Mặc nhìn chăm chú con bé một hồi, chung quy vẫn không đành lòng: "Không cần miễn cưỡng, nếu em không đồng ý..."

Trái lại Tô Mộ Tinh cũng thẳng thắn: "Anh, em không muốn." Cô ấy thu tầm mắt, từ sofa đứng dậy, đi vào phòng bếp.

Tô Mặc cũng đứng lên, anh ấy lấy áo khoác vắt trên lưng ghế sofa mặc vào, "Cũng tốt, thế anh về cục cảnh sát trước đây."

Việc này chẳng có cách nào miễn cưỡng, Quý Nham bảo anh ấy ra mặt, đã là hạ hạ sách rồi.

Tô Mộ Tinh nghiêng mắt nhìn anh ấy, "Không ở lại ăn cơm trưa đã?"
Tô Mặc đi ra huyền quan, xua tay: "Về cục ăn."

Tô Mộ Tinh nhìn Tô Mặc thay giày, "Anh, anh không cần áp lực quá."

Động tác tay Tô Mặc chợt dừng, ngước mắt nhìn em ấy, "Tiểu Mộ, anh vẫn là câu nói kia."

Hai người nhìn nhau, cảnh sát hình sự lão luyện, trong ánh mắt Tô Mặc mang theo sự dò xét, Tô Mộ Tinh dời mắt, khẽ gật đầu với anh ấy, nhếch khóe miệng cười: "Nhớ mà, tin tưởng anh."

***

Thứ hai đi làm.

Không phải đi phỏng vấn, tổ bọn cô ở lại đài.

Tô Mộ Tinh gõ bản thảo được một nửa, phát hiện Lục Hàm Hàm có gì sai sai, một người ngày thường hận không thể giẫm trên đôi giày cao gót nhảy nhót bốn phương trời, hôm nay lại đi giày đế bằng, ngồi ở đó ngoan một cách kỳ lạ.

Tô Mộ Tϊиɦ ɖϊƈh͙ ghế dựa qua một tí, dùng khuỷu tay huých cô ấy một cái, hạ giọng hỏi: "Có hả?"
Lục Hàm Hàm liếm liếm môi, ngoan ngoãn gật đầu: "Đã hơn hai tháng, thế mà hôm qua em mới biết."

"......" Tô Mộ Tinh thử tính ngày, "Bọn em quen nhau bao lâu rồi?"

Lục Hàm Hàm nói: "Hôm nay vừa vặn đủ ba tháng đó."

Tô Mộ Tinh tì khuỷu tay lên tay vịn, ngón cái xoa cằm, tám chuyện: "Sao làm được thế? Hai người ai chủ động vậy?"

Lục Hàm Hàm trợn mắt liếc Tô Mộ Tinh, "Đương nhiên anh ấy chủ động chứ."

Tô Mộ Tinh nhướn mày, "Chỉ thế thôi?"

Lục Hàm Hàm nói vô cùng nghiêm túc: "Anh ấy chủ động, em lựa ý hùa theo?"

Một tay Tô Mộ Tinh gác trên vai đối phương, nghĩ ngợi, hỏi: "Chị có một người bạn, là một người bạn của chị á, bạn trai nó... chính là bạn trai nó có vẻ thích... thà tự tắm cũng không cái đó... Là một người từng trải em thử phân tích xem?"

Lục Hàm Hàm liếc Tô Mộ Tinh, trực tiếp vạch trần, "Bạn trai chị có thể nhịn không chạm vào chị?"
Tay phải Tô Mộ Tinh trên bả vai cô ấy rụt về, xấu hổ cười vài tiếng, "Đã nói là bạn chị rồi."

Lục Hàm Hàm quăng ngay một ánh nhìn khinh bỉ, "Nếu với chị mà cũng có thể ngồi trong lòng vẫn không loạn, thì chẳng thể chứng tỏ anh ta là Liễu Hạ Huệ, mà chỉ có thể chứng tỏ..."

"Chứng tỏ cái gì?"

Lục Hàm Hàm ít nhiều cũng có phần đồng cảm, "Chứng tỏ anh ta là Liễu không giương."

"......"

Tô Mộ Tinh từ bỏ giao tiếp, dịch ghế về chỗ làm việc của mình, moi điện thoại ra gửi tin nhắn cho Hứa Thanh Nhiên: 【 Bác sĩ Hứa, đồng nghiệp của em có thai 】

Gõ xong hàng chữ gửi đi, Tô Mộ Tinh cho rằng phải đợi một lúc, thế mà Hứa Thanh Nhiên lại trả lời nhanh chóng mặt: 【 Chúc mừng 】

Tô Mộ Tinh: "......"

Tô Mộ Tinh quyết định đáp lại kiểu ngốc bạch ngọt: 【 Bác sĩ Hứa, làm sao mới có thể mang thai 】
【 Hứa Thanh Nhiên:......】

Tô Mộ Tinh suy nghĩ giây lát, lại hỏi: "Hôm nay em đến nhà anh được không?"

【 Hứa Thanh Nhiên: Anh trực ban, không về 】

Tô Mộ Tinh chu miệng, có chút suy sụp, trả lời một câu lấy lệ "Ha ha" rồi thoát khỏi giao diện chat với Hứa Thanh Nhiên, cô mở nhóm chat bốn người.

【 Tiểu Tinh Tinh: Buổi tối có muốn cùng đi quẩy không 】

【 Giang Lạc: Bạn tôi mới mở một quán bar, vừa mới khai trương tối qua 】

【 Giang Lạc: Tô Tô buổi tối cùng đi không? 】

【 Tiểu Tinh Tinh: Đi đi đi, tôi đi chứ 】

【 Lăng bảo bối: Tiểu Tinh Tinh em đi hả? 】

【 Lăng bảo bối: Thế anh cũng đi 】

Cô còn đang soạn tin nhắn, cuộc gọi của Hứa Thanh Nhiên đã đến, Tô Mộ Tinh do dự vài giây, tắt cuộc gọi, cô tiếp tục soạn tin nhắn.

【 Tiểu Tinh Tinh: Không say không về 】

【 Giang Lạc: Tối gặp nhé, mỹ nữ 】
【 Tiểu Tinh Tinh: Vâng, anh đẹp trai 】

【 Lăng bảo bối: @ Hứa Thanh Nhiên 】

【 Hứa Thanh Nhiên: Ha ha 】

Chẳng bao lâu, điện thoại lại vang lên, vẫn là Hứa Thanh Nhiên.

Lần này Tô Mộ Tinh nhận, đối phương còn chưa nói, cô ấy đã nho nhã nói một câu: "Hứa tiên sinh, có việc à?"

Đầu kia điện thoại, giọng Hứa Thanh Nhiên lạnh lùng, "Tô Mộ Tinh, em muốn chọc anh tức chết hả?"

"......" Cmn thật hung dữ làm sao.

Giọng Hứa Thanh Nhiên u ám, "Nếu em muốn anh tức chết thì em cứ đi."

Tô Mộ Tinh khẩy móng tay vài cái, liếm liếm môi, "Thế em đi nhá."

"......"

Hà Nội, 3/3/2022

Theo dõi fanpage Phương Nhược Vũ để cập nhật bản dịch sớm nhất nha các bác ơi

Yêu thương (^_^)

Trans: Phương Nhược Vũ

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi