HÔN ĐỦ CHƯA

Lên xe phỏng vấn, Tô Mộ Tinh ngồi ở ghế sau, đầu ngón tay vân vê cành hoa xoay tròn.

Đẹp đẽ, mẩy, màu máu xinh tươi.

Tô Mộ Tinh chậm rì rì hỏi: "Cậu nói xem, tặng người ta 98 bông hoa hồng là ngụ ý gì?"

Nghe hỏi, Đường Lâm xoay người trên ghế phụ, ánh mắt nhìn hoa hồng trong tay Tô Mộ Tinh, "98?"

Tô Mộ Tinh gật đầu, ánh mắt dừng ở cánh hoa, có giọt nước trong suốt đang cuộn lăn.

Đường Lâm lắc đầu, "Không biết..."

Tô Mộ Tinh nhướn mày, lại hỏi: "Thế 99 bông thì sao?"

Mu bàn tay Đường Lâm gõ mấy cái xuống ghế, "Mãi mãi dài lâu?"

Tô Mộ Tinh ngước mắt xem hắn, " Mãi mãi dài lâu?"

Đường Lâm gật đầu đáp tiếng, "Chuẩn luôn."

Đôi mắt Tô Mộ Tinh hơi nheo lại, bó hoa hồng lần trước nhận được có 98 bông, cộng thêm một bông hôm nay, vừa vặn 99.

Khóe miệng Đường Lâm chợt nhếch lên, "Bạn trai tặng?"

Tô Mộ Tinh trề môi, "Không phải..."

Hứa Thanh Nhiên quả thật chưa từng tặng hoa, quà tặng lần đầu tiên chính là nhẫn, Tô Mộ Tinh không kìm được giơ tay sờ sờ áo vòng tròn lờ mờ dưới áo len, khóe miệng cong cong.

Đường Lâm mỉm cười ra vẻ thần bí, trái lại không hỏi nhiều nữa, đề tài kéo đến việc chính, "Phỏng vấn chuyên đề Đông ấm hôm nay có thể kết thúc?

Tô Mộ Tinh nói: "Hẳn là vậy, tổng cộng năm tổ chức phúc lợi, mấy hôm trước đã chạy xong ba nơi, còn hai nơi nữa, đều hẹn hôm nay."

Động tác tay xoay tròn của Tô Mộ Tinh khựng lại, ngón tay chợt dùng lực, hai nửa cành hoa, cánh hoa tươi đẹp rơi xuống bên chân.

......

Phỏng vấn viện phúc lợi đầu tiên tiến triển rất thuận lợi, không tốn bao nhiêu thời gian đã kết thúc, đoàn người đi đến viện phúc lợi thứ hai thì gặp phải chút vấn đề.

Là cô nhi viện, có cái tên rất dễ nghe.

Ngôi nhà thiên sứ.

Người phụ trách ra nói xin lỗi với đoàn người Tô Mộ Tinh, "Thật sự ngại quá, viện trưởng tạm thời có việc, hôm nay khả năng là không thể tiến hành ghi hình."

Tô Mộ Tinh ít nhiều có phần không vui, việc nhất thời bị leo cây này, không chỉ ảnh hưởng tâm trạng, hơn thế còn tốn công tốn thời gian, nói: "Thời gian hẹn chúng tôi là chiều nay, có việc không thể ghi hình, ít nhất chị cũng nên nói trước một tiếng với chúng tôi, tôi cùng đồng nghiệp cũng không tới mức mất công đi một chuyến."

Người phụ trách là một người phụ nữ khoảng 40 tuổi, giọng chị ta áy náy, "Thật sự xin lỗi... Tình huống khá đột ngột, chúng tôi cũng không ngờ tới."

Tô Mộ Tinh cũng không nói thêm nữa, hẹn lại thời gian, đoàn người rời ngôi nhà thiên sứ.

Ba giờ chiều, buổi phỏng vấn theo dự định bị hủy bỏ, trống ra hai tiếng đồng hồ.

Buổi tối Đường Lâm còn có lịch, ngồi xe phỏng vấn về thẳng đài truyền hình, Tô Mộ Tinh xuống xe giữa đường, ngẫm nghĩ, chưa từ bỏ ý định, lại bắt xe đến tiểu khu Hải Hinh.

Hàng hiên trống trải bụi bặm, tiếng bước chân được phóng to vô hạn.

Tô Mộ Tinh leo đến tầng sáu, tới cửa nhà Hoàng Chinh, giá giày nhựa lúc trước bị cô ấy đá sập đã được dọn sạch sẽ, vị trí trống thay bằng kệ đựng đồ inox, kỳ quái là, giày cũng không xếp lên mà chất tứ tung ở bên cạnh.

Ngổn ngang.

Sửng sốt vài giây, Tô Mộ Tinh thu tầm mắt, khum tay chuẩn bị gõ cửa, cửa lớn chủ động kéo ra.

Tay phải Tô Mộ Tinh đang lơ lửng lại thu về, đặt bên chân, mở miệng trước tiên, "Hoàng Chinh tiên sinh."

Người đàn ông ở cửa, tầm mắt dừng trên người Tô Mộ Tinh, mắt sáng quắc, "Có việc gì?"

Tô Mộ Tinh đối diện với ông ta, "Chú biết mà."

Hoàng Chinh nhướn mày, từ cửa đi ra phía ngoài, Tô Mộ Tinh theo bản năng lùi về phía sau, kéo giãn khoảng cách, Hoàng Chinh đi tới cửa, trở tay đóng cửa lại, dựa vào lan can mé ngoài.

Tô Mộ Tinh lùi đến trước mặt ông ta, đứng dán người vào bờ tường mé trong, giày đế bằng màu trắng chợt dịch chuyển, hất đám bụi tường chất đống.

Tầm mắt Hoàng Chinh dò xét Tô Mộ Tinh, hồi lâu, ông ta nở nụ cười, nếp nhăn khóe mắt rõ ràng có thể thấy được, "Cô thật sự rất giống mẹ mình."

Tô Mộ Tinh mím môi không nói.

Hoàng Chinh lẳng lặng nhìn cô ấy vài giây, từ trong túi áo khoác sẫm màu lấy ra thuốc lá, tự rút điếu thuốc ngậm lên miệng, bàn tay khép hờ chắn gió, ngọn lửa bập bùng.

Lát sau, ông ta đưa bật lửa cùng thuốc lá cho Tô Mộ Tinh, cười hỏi: "Muốn không?"

Ánh mắt Tô Mộ Tinh trượt xuống, thuốc lá hảo hạng, bật lửa bên trên, thương hiệu bình dân khiêm tốn, cô ấy lắc đầu, "Không cần." Cô ấy đã hứa với Hứa Thanh Nhiên, không bao giờ chạm vào nữa.

Hoàng Chinh không miễn cưỡng, tay thu về nhét lại vào túi, chậm rãi mở miệng: "Cô muốn hỏi cái gì?"

Đầu lưỡi Tô Mộ Tinh khẽ liếm viền môi, vẫn là câu kia: "Chú biết mà."

Một tay Hoàng Chinh đặt trên tường xi măng loang lổ, "Tôi biết cái gì?"

Tô Mộ Tinh lẳng lặng nhìn người đàn ông vài giây, ngũ quan anh tuấn, giữa hai chân mày lắng đọng sức quyến rũ thành thục, trông không giống chút nào với người đã qua tuổi 50, nhiều lắm chỉ 40 thôi, người như vậy, không hợp tí nào với tiểu khu rách nát trước mắt này.

Trong lòng lẩn quẩn cảm giác kì diệu.

Tô Mộ Tinh suy tư một lát, hỏi trọng điểm: "Chú hận Diệp Lộ không?"

Đầu ngón tay Hoàng Chinh búng rơi tàn thuốc, "Tôi hận ông ta làm gì?"

Tô Mộ Tinh nói: "Là ông ấy trực tiếp dẫn tới công ty chú phá sản."

Hoàng Chinh nghe thế lại cười, một lúc sau, ông ta nói: "Lúc ấy tình cảm của ông ta và Tô An cảm tình tan vỡ, biết tôi và Tô An thời đại học từng có một đoạn tình cảm, không ngừng giở trò đạp đổ tôi, nhưng hiện tại tôi không hận ông ta chút nào."

Tô Mộ Tinh hỏi: "Vì sao?"

Hoàng Chinh đáp: "Cô còn hận hơn tôi, không phải à?"

Tô Mộ Tinh ngẩn ra, cẩn thận đánh giá Hoàng Chinh một lần, "Hoàng Chinh tiên sinh, tôi cảm thấy hôm nay chú có điểm khang khác..."

Hoàng Chinh xoay người, quay lưng về phía cô ấy, nhìn lên bầu trời, nói: "Sắp mưa rồi."

Tầm mắt Tô Mộ Tinh từ trên người ông ta thu về, khóe mắt đảo qua giày dép trên đất, nghĩ tới khả năng kì dị nào đó.

......

Về đến nhà, thời gian còn sớm, Hứa Thanh Nhiên vẫn chưa về, Tô Mộ Tinh cởi áo khoác ném ở thành ghế sofa, đi vào phòng nằm xuống ngủ.

Ngày hôm qua gần như không ngủ được mấy, hôm nay lại bận rộn cả ngày, cô ấy nằm trên giường ngây ngốc nhìn chằm chằm trần nhà, nhớ tới Hoàng Chinh, luôn cảm thấy không đúng chỗ nào đó, nhưng cụ thể không đúng ở đâu lại không nói ra được.

Những gì cô ấy biết đã nói thẳng hết với Quý Nham, chuyện còn lại cô ấy cũng chịu bó tay.

Còn về việc giữ lại Hoàng Chinh, là vì cô ấy có băn khoăn.

Suy cho cùng Hoàng Chinh đã cứu cô ấy, mà cô ấy cũng hứa hẹn rồi, huống chi, căn cứ vào tài liệu Tô Mặc thu thập, Hoàng Chinh nhất định không phải Hoàng Bình. Nhưng Hoàng Chinh này vẫn là một câu đố y như cũ.

Có lẽ quá mệt mỏi, nghĩ mãi nghĩ mãi cũng không biết thiếp đi khi nào.

Thời điểm tỉnh dậy lần nữa, sắc trời đã tối hẳn, ngoài cửa sổ là tiếng vang lộp bộp, mưa giáng xuống, càng ngày càng nặng hạt, va đập vào cửa kính, tan tác.

Mũi Tô Mộ Tinh rất nhạy, hương thơm tỏa khắp, cô ấy khẽ nuốt nước miếng, từ phòng ngủ chạy chậm ra ngoài, bước chân dừng ở cửa phòng bếp, cô ấy dựa vào cánh cửa, thò đầu vào, "Bác sĩ Hứa, anh về lúc nào đấy?"

Hứa Thanh Nhiên đang múc canh, nghe vậy, anh ngước mắt nhìn lướt qua cô ấy, nói giọng nhẹ nhàng: "Dậy rồi? Đang định vào gọi em."

Tô Mộ Tinh dùng ngón tay làm lược chỉnh lại mái tóc rồi mới chậm rì rì đi lên trước, từ sau lưng ôm lấy Hứa Thanh Nhiên, nói khẽ: "Em hơi ngại..."

Hứa Thanh Nhiên tắt bếp gas, động tác tay không dừng, "Làm sao?"

Mặt Tô Mộ Tinh dán sau lưng Hứa Thanh Nhiên, giọng nhỏ hơn một chút: "Cảm giác chuyện gì cũng đều là anh làm... Tan tầm còn phải nấu cơm..."

Cô ấy ngập ngừng, lại nói: "Gia Mộc bảo với em, mỗi lần phẫu thuật xong đều mệt chết đi sống lại... Sao anh lại tìm được bạn gái vô dụng thế này chứ..."

Hứa Thanh Nhiên kéo khăn lông khô bên cạnh lau tay, xoay người, đôi tay đặt trên vai Tô Mộ Tinh, rũ mắt nhìn cô ấy: "Cảm thấy ngại?"

Tô Mộ Tinh mím môi gật đầu.

Khóe miệng Hứa Thanh Nhiên mang nét cười, nói khe khẽ: "Không cần... Chỉ có điều, nếu em thật sự ngại... có thể..."

Tô Mộ Tinh hỏi: "Có thể cái gì?"

Hứa Thanh Nhiên cố ý trêu cô ấy: "Bọn mình có thể thử thêm mấy tư thế..."

"......"

"Dữ liệu đám mây 99 tư thế em nói lần trước đấy, bây giờ anh rất có hứng thú."

"............"

Tô Mộ Tinh buông anh ấy ra, mếu máo, "Ăn cơm ăn cơm..."

Hứa Thanh Nhiên cũng không trêu cô ấy nữa, bưng canh bên cạnh đặt lên bàn, một lúc sau, mới hờ hững mở miệng: "Em đừng nghĩ nhiều quá, anh còn đang vui đây này."

Tô Mộ Tinh kéo ghế ngồi vào bàn ăn, nhìn một lượt bát đĩa trên bàn, món ăn gia đình ba món mặn một món canh, cảm khái nói: "Bác sĩ Hứa... anh thực sự có hương vị của mẹ, còn có hương vị bà ngoại bà nội nữa."

Động tác xới cơm của Hứa Thanh Nhiên chợt run lên, thái dương hơi giật giật.

Tô Mộ Tinh tiếp tục nói: "Anh thật quá đảm đang, như nàng tiên ốc ấy..."

Hứa Thanh Nhiên im lặng không nói, hồi lâu, mặt không biểu cảm đi tới, đặt cơm lên bàn, yên lặng kéo ghế dựa ngồi xuống.

Tô Mộ Tinh nghiêng mắt nhìn anh ấy, giọng điệu kinh ngạc: "Anh lại giận? Sao mà khó khen anh thế."

Hứa Thanh Nhiên nhìn thẳng cô ấy vài giây, bình tĩnh nói: "Cơm nước xong nói sau."

Tô Mộ Tinh gác đũa, tích cực nói: "Có vấn đề gì bây giờ anh cũng có thể nói."

Hứa Thanh Nhiên nhếch cao một bên lông mày, "Em chắc chắn bây giờ muốn làm một lần? Để biết anh không phải nàng tiên ốc gì đó..." Anh ấy cố tình tạm dừng một chút, nói: "Mà là người đàn ông của em."

"......"

Tô Mộ Tinh nghẹn một lúc, rặn ra một câu: "Ăn cơm ăn cơm...."

Hứa Thanh Nhiên vừa lòng gật đầu, cầm đũa theo thói quen gắp thịt cho Tô Mộ Tinh, dặn dò: "Ăn nhiều một chút, có thể phát triển thịt."

Tô Mộ Tinh cười giả lả.

......

Ăn cơm xong, Hứa Thanh Nhiên dọn dẹp trong bếp, Tô Mộ Tinh nằm trên sofa tiêu cơm, cô ấy liếc vào bếp mấy lần, luôn có ảo giác bản thân lừa được một tên đại ngốc về làm vợ, cô ấy chu chu miệng, với lấy điều khiển từ xa gần đó mở TV.

Giờ cơm tối, cơ bản đều chương trình tin tức.

Cô ấy tùy tiện chọn một kênh rồi ném điều khiển từ xa sang bên.

Hứa Thanh Nhiên rửa bát xong, từ trong phòng bếp đi ra, Tô Mộ Tinh nửa nằm ở trên sofa, phòng khách không bật đèn, tia sáng lờ mờ, ánh sáng chiếu ra từ màn hình TV lập lòe trong mắt cô ấy, óng ánh trong suốt.

Bước chân anh ấy dừng lại, lẳng lặng ngắm nhìn.

Tầm mắt Tô Mộ Tinh lững lờ trước TV, màn hình vang lên một cái tên quen thuộc, là bản tin tài chính, một tin về ngân hàng đầu tư LS.

Công ty của Lâm Thâm, Tô Mộ Tinh bất giác ngồi thẳng người, xem cẩn thận một lúc.

Hứa Thanh Nhiên bước đi, đến ngồi cạnh Tô Mộ Tinh, Tô Mộ Tinh nghe thấy động tĩnh, lực chú ý dời sang Hứa Thanh Nhiên, cô ấy ôm cánh tay Hứa Thanh Nhiên, đầu dựa vào vai người đàn ông.

Hứa Thanh Nhiên giơ tay đẩy đầu Tô Mộ Tinh ra, mặt không chút biểu cảm: "Thật kích thích."

Tô Mộ Tinh nghiêng đầu nhìn anh ấy, không rõ nguyên do, "Cái gì?"

Giọng Hứa Thanh Nhiên hơi chua: "Tình địch lên TV này, bạn trai cũ của em thật ưu tú..."

Tô Mộ Tinh đột nhiên ngứa đòn, "...... Là rất ưu tú chứ."

Hứa Thanh Nhiên xoay người, hai tay nâng mặt Tô Mộ Tinh, ép hỏi: "Rốt cuộc em thích anh cái gì?"

"......"

Vấn đề đòi mạng thực sự.

Ánh mắt Hứa Thanh Nhiên lướt nhìn, bóp mặt cô ấy, tuyên ngôn: "Em không nói, anh sẽ ra tay luôn đấy."

"............"

Hứa Thanh Nhiên đúng là không khách sáo với cô ấy nữa, cánh tay dùng sức đẩy ngã Tô Mộ Tinh xuống sofa, người đè lên, đôi tay bắt đầu không an phận du đãng khắp nơi.

Trái lại Tô Mộ Tinh không hề kháng cự, ngoan ngoãn nằm xuống, nói nhỏ: "Em khá tò mò..."

Mắt Hứa Thanh Nhiên tối sẫm, nhìn cô ấy, "Tò mò cái gì?"

Hai tay Tô Mộ Tinh nâng lên câu lấy cổ Hứa Thanh Nhiên, nói: "Anh cũng từng ấy tuổi rồi... Trước kia làm sao mà qua ngày được thế?"

Nói rồi, cô ấy nhìn lướt qua một cách cực kì ám thị chỗ nào đó ở bên dưới Hứa Thanh Nhiên, nói nhẹ: "Thật là tò mò đấy."

Tay phải Hứa Thanh Nhiên vén áo len Tô Mộ Tinh, thò vào bên trong, đáp khẽ: "Có câu nói đúng."

Tô Mộ Tinh lắc đầu, nghe không hiểu.

Hứa Thanh Nhiên sáp tới gần cô ấy, hơi nóng phả lên chóp mũi Tô Mộ Tinh, "Thực tiễn tạo ra chân lý, trước kia cũng không thấy thế nào... Hiện tại..."

Người Tô Mộ Tinh chợt lạnh, cô ấy không nhịn được dính sát vào Hứa Thanh Nhiên, hỏi tiếp: "Hiện tại cái gì?"

Hai tay Hứa Thanh Nhiên vươn ra sau lưng Tô Mộ Tinh, cởi bỏ khóa ẩn nội y cô ấy, ánh mắt trầm xuống, âm thanh hơi khàn khàn: "Hiện tại... chỉ có thể nói em thật tốt."

Đầu ngón tay Tô Mộ Tinh gẩy tóc Hứa Thanh Nhiên, trong lòng mừng thầm, yên tĩnh một lát, chưa được vài giây, lại hỏi: "Trước kia anh có từng thích cô gái nào không?"

Một tay Hứa Thanh Nhiên lần xuống dưới cởi quần jean của Tô Mộ Tinh, miệng vẫn trả lời thành thực: "Hồi cao trung, Giang Lạc với Lăng Nhược Dư yêu đương tìm bạn gái, anh điên theo.. cũng hẹn hò hai tuần."

Nửa người dưới Tô Mộ Tinh cũng chợt lạnh theo, cô ấy chớp chớp mắt, ghé sát hôn môi Hứa Thanh Nhiên, cảm khái một câu: "Khi đó tình cảm thuần khiết... Sẽ không ngày ngày chỉ nghĩ đến làm chuyện ấy."

Hứa Thanh Nhiên ném quần jean cởi trên người Tô Mộ Tinh sang một bên, nói nghiêm túc: "Anh bây giờ cũng thuần khiết."

"......"

Hứa Thanh Nhiên khẽ hừ một tiếng, lật lại nợ cũ một cách cực kì nhỏ mọn, "Không phải ngay từ đầu em chỉ hướng đến chuyện ngủ với anh à?" Anh ấy dừng một chút, thở dài: "Con người chính là thế đấy... có được rồi sẽ không trân trọng... Em ấy à... còn là kiểu điển hình."

Tô Mộ Tinh híp mắt cười, "Không có đâu... Em vẫn rất thích anh."

Nói xong, cô ấy cũng không nhàn rỗi, đôi tay hướng xuống phía dưới đặt trên dây thắt lưng Hứa Thanh Nhiên.

Hứa Thanh Nhiên nắm lấy mu bàn tay Tô Mộ Tinh, tận tay chỉ dạy cô ấy, tầm mắt vẫn khóa chặt trên mặt cô ấy, "Anh ta thì sao?"

Dưới sự dẫn dắt của Hứa Thanh Nhiên, Tô Mộ Tinh cởi bỏ dây lưng của anh ấy, nói hai năm rõ mười: "Anh biết mà, khi ấy thật sự rất thích anh ấy."

Hứa Thanh Nhiên lột áo len Tô Mộ Tinh qua đỉnh đầu, vứt xuống chỗ quần jean dưới đất, nói giọng khàn đặc: "Gan to thật, bây giờ em trần truồng nằm dưới anh, còn dám nói với anh rất thích bạn trai cũ?"

Đôi tay Tô Mộ Tinh lại lần nữa vòng quanh cổ Hứa Thanh Nhiên, nói lấy lòng: "Chứng tỏ em rất thật thà á... Anh không thể bắt nạt người thật thà."

Động tác của Hứa Thanh Nhiên bỗng dừng lại, khuỷu tay anh ấy chống hai bên người Tô Mộ Tinh, mắt nhìn Tô Mộ Tinh không chớp, lát sau, anh ấy nâng lên cánh tay phải, ngón tay vuốt ve tóc mai của Tô Mộ Tinh, "Anh rất hâm mộ anh ta, rất hâm mộ... Sớm hơn anh bao nhiêu năm như thế, quá khứ của em đều là anh ta, không có anh."

Hốc mắt Tô Mộ Tinh nóng lên, giọng hơi mang theo âm mũi, "Bác sĩ Hứa..."

Cánh môi Hứa Thanh Nhiên dán vào khóe miệng Tô Mộ Tinh, đáp lại bằng giọng ầm ừ: "Ừm?"

"Anh tốt thật."

Khuỷu tay trái Hứa Thanh Nhiên chợt gập vào, cơ thể sáp lại, tay phải men theo thái dương Tô Mộ Tinh hướng lên, miêu tả hàng lông mày thanh tú nhàn nhạt của cô ấy, lông mi dài mảnh tách sợi rõ ràng, mềm mại khép xuống.

Tiếng anh ấy trầm mà thong thả, từng câu từng chữ nghiêm túc chưa từng có, "Để anh cho em tương lai có được không?"

Vỏn vẹn mấy chữ, trời xoay đất chuyển.

Tô Mộ Tinh giống bị bịt miệng, cổ họng càng nghẹn ngào một chữ cũng không nói nên lời, hốc mắt đỏ bừng, hết lần này đến lần khác chan chứa nước mắt.

Sau đó, Hứa Thanh Nhiên tiến vào, cuốn theo ham mê dục vọng, làm cô ấy phai nhạt nỗi sầu thình lình kéo đến.

###

Mưa tới mấy ngày liên tiếp, gió lạnh thấu xương, quất lên mặt, y như lưỡi dao sắc lẹm.

Thứ bảy, trời đã ngừng mưa, tiết trời vẫn âm u như cũ.

Tô Mộ Tinh tăng ca thêm một lúc lâu, khi từ đài truyền hình đi ra, lại một lần nữa nhận được điện thoại của số lạ, giống lần trước, không có ai nói. Cân nhắc một hồi, Tô Mộ Tinh đi thẳng đến cục thành phố, tìm Tô Mặc giải quyết vấn đề.

Tra số điện thoại rất nhanh, trong dự liệu, là số đen, không có thông tin người dùng.

Tô Mặc đưa Tô Mộ Tinh đến cục cảnh sát cửa, ngữ khí lo lắng: "Em đừng có mà có chuyện gì cũng không nói, anh và Quý Nham đã dự định xin cấp trên bảo vệ nhân chứng."

Tô Mộ Tinh có phần thờ ơ, hai tay đúc trong túi áo khoác, "Anh, những gì em biết lần trước đều đã nói với Quý Nham, em đang điều tra Hoàng Chinh anh cũng biết."

Tô Mặc gật đầu.

Tiễn đến cửa, Tô Mộ Tinh nghiêng người định tạm biệt Tô Mặc, khóe mắt đảo qua, tầm mắt đột nhiên dừng lại, giọng cô ấy run rẩy: "Anh, chiếc xe kia..."

Tô Mặc nhìn theo tầm mắt Tô Mộ Tinh, một chiếc xe van màu bạc đỗ dưới bóng cây cách mấy mét, đuôi xe dùng sơn đỏ phun hai chữ to: Lễ vật.

Mắt phải Tô Mộ Tinh nháy liên tục.

Biển số xe kia cô ấy nhớ rõ, là chiếc xe của Tống Duy lúc đó.

Trực giác Tô Mặc cảm thấy không ổn, bước nhanh lên trước, Tô Mộ Tinh chạy vội theo bên cạnh anh ấy, Tô Mặc cảnh giác mở cốp sau xe.

Đập vào mắt.

Sắc mặt Tô Mộ Tinh tái nhợt trong nháy mắt, lảo đảo lùi về đằng sau, "phịch" một cái ngồi phệt mông xuống đất.

Vô số đêm về sau, cô ấy vẫn không thể quên được một màn này.

Tô Mặc hung hăng chửi một câu "Đệch", đầu lông mày nhíu chặt, "Thằng nhóc này... Mẹ nó chứ thằng nhóc này..."

Tô Mặc kinh hoàng, Tô Mộ Tinh phía sau lại đột nhiên ôm đầu khóc lóc, anh ấy quay qua gọi to, "Tiểu Mộ!"

Tô Mộ Tinh môi cắn bật máu, "Em hại chết người, em hại chết người rồi..."

Nói xong, cô ấy đứng lên chạy như điên ra ngoài đường lớn, Tô Mặc xông tới kéo người về, Tô Mộ Tinh vừa kêu vừa hét, hoàn toàn đánh mất lí trí, tay đấm chân đá Tô Mặc.

Trong cục cảnh sát có cảnh sát chạy ra, Tô Mặc ôm ghì lấy Tô Mộ Tinh, "Tô Mộ Tinh! Cmn em làm gì đấy?"

"Em hại chết người, em hại chết người rồi..."

"Em nói cái gì?"

"A a a vì sao người chết không phải là em a, anh ơi, anh giết em đi!" Tô Mộ Tinh túm cổ áo Tô Mặc, "Anh ơi, anh ơi, anh giết em đi! Em hại chết người rồi."

"Tô Mộ Tinh! Cmn em đừng có phát điên với anh!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi