Khoảng tám giờ sáng, Sơ Hạnh và Kỷ An xách hành lý rời khỏi ký túc xá, lên xe taxi đang đậu trước cổng trường.
Trên đường ra sân bay, Kỷ An bỗng nhiên nhận được tin nhắn Q.Q từ Dụ Thiển.
Dụ Thiển: [ Đến nơi chưa? ]
Kỷ An hơi bất ngời khi Dụ Thiển bỗng nhiên hỏi cậu như vậy, cậu vừa định trả lời cô, Dụ Thiển lại rất nhanh gửi tới: [ Ui….Xin lỗi, em trai, tôi gửi nhầm. ]
Kỷ An xóa chữ trong khung chat, gõ lại: [ Không sao. ]
Cậu trả lời Dụ Thiển xong, thuận miệng cười với Sơ Hạnh: “Bạn cùng phòng của chị tự nhiên gửi nhầm tin nhắn cho em.”
Sơ Hạnh rất ngạc nhiên, đồng thời cũng rất ngỡ ngàng, hỏi: “Hả? Bạn cùng phòng của chị? Ai thế?”
Kỷ An nói: ” Là cô gái theo em đến phòng y tế thăm chị.”
Cậu cũng không biết tên đầy đủ của đối phương là gì.
“À…..” Sơ Hạnh bừng tỉnh đại ngộ: “Thiển Thiển.”
Sau đó cô không hiểu: “Thêm bạn bè từ khi nào?”
Kỷ An vốn đã mở trò chơi, không tập trung nói: “Có lần buổi tối trong nhà ăn tình cờ gặp cô ấy, thấy cô ấy đang tìm cách xem hướng dẫn trò chơi thì chỉ dẫn vài câu, cô ấy nói cô ấy mới chơi, có rất nhiều chỗ không hiểu, muốn thêm bạn để thuận tiện hỏi em.”
Sơ Hạnh hiểu rõ gật đầu, chợt dặn dò Kỷ An: “Vậy em nhớ dẫn dắt Thiển Thiển, kiên nhẫn với cô ấy một chút.”
Kỷ An bắt đầu trả lời qua loa “Được, được, được”, đáp: “Hiểu rồi.”
—-
Cận Ngôn Châu là người cuối cùng rời khỏi ký túc xá.
Cậu ngồi tàu điện ngầm về nhà rồi đặt túi xách của mình xuống, sau đó lấy chìa khóa xe, lái xe ra ngoài.
Vào tháng 2 năm nay cậu tròn mười tám tuổi, sau kỳ thi tuyển sinh đại học cậu đã lấy được bằng lái xe.
Hôm qua bố cậu điện thoại cho cậu, bảo hôm nay cậu đến sân bay đón Hướng Noãn về nhà.
Hướng Noãn là em gái cậu, anh em khác cha khác mẹ, hơn nữa lại cùng tuổi.
Năm nay cũng lên năm nhất Đại học.
Cuối mùa hè năm ngoái, bố Cận Triều Văn đã chọn tái hôn sau nhiều năm ly dị mẹ cậu.
Đối tượng tái hôn là một người phụ nữ có con gái, tên là Hướng Lâm.
Vốn dĩ mối quan hệ giữa Cận Ngôn Châu và bố không tốt cho lắm, lần này càng giương cung bạt kiếm hơn nữa.
Khoảng thời gian hai mẹ con mới vừa vào nhà họ Cận, thậm chí sau lưng bố mình cậu còn gây khó dễ bọn họ.
Nhưng thời gian trôi qua, trong lòng cậu đã từ từ chấp nhận sự tồn tại của hai người.
Vả lại, Hướng Noãn đã chuyển đến trường cấp Ba của cậu, học chung lớp 12 với cậu, từ đó cũng dần dần trở thành một thành viên trong nhóm bạn học của cậu.
Kỳ thi tuyển sinh đại học năm nay kết thúc, anh được tuyển thẳng vào Thẩm Đại, Hướng Noãn đến Đế Đô học Thanh Đại. (ĐH Thanh Hoa)
Hôm nay Hướng Noãn về nhà, đúng lúc Cận Triều Văn và Hướng Lâm đi công tác, nhiệm vụ đón người lập tức rơi xuống đầu cậu.
Khi Cận Triều Văn đầu dây bên kia bảo Cận Ngôn Châu đi đón Hướng Noãn, cậu liền cau mày, giọng điệu không kiên nhẫn nói: “Tự em ấy không ngồi xe về nhà được ạ, nhất định phải có người tới đón.”
Cận Triều Văn nghe thấy tức giận nói: “Bố bảo con đi đón người thì đi đón đi, nhiều lời như vậy!”
Cận Ngôn Châu đã quen bố mình như thế, cứng rắn bỏ lại một câu: “Con sẽ không đón, em ấy thích về thì về.”
Sau đó liền cúp điện thoại.
Mặc dù ngoài miệng nói không đi đón, nhưng thân thể rất thành thực về nhà một chuyến rồi lái xe chạy tới sân bay.
Ở sân bay chờ hơn nửa tiếng đồng hồ, Cận Ngôn Châu mới nhìn thấy Hướng Noãn kéo hành lý xuất hiện.
Hướng Noãn mỉm cười khi nhìn thấy cậu, lập tức kéo vali bước nhanh về phía cậu.
Cô vừa tới gần, Cận Ngôn Châu cau mày, không kiên nhẫn nói: “Chậm chạp thế, cô là ốc sên à?”
Hướng Noãn căn bản không để ý về giọng điệu của cậu, cô đi theo sau cậu cười giải thích: “Người đông quá, lấy hành lý cũng mất một lúc.”
Vừa dứt lời, Hướng Noãn đã bị người chen chúc đụng phải.
Cận Ngôn Châu nghe thấy cô đau kêu lên, dừng bước lại, kéo hành lý từ tay Hướng Noãn qua, lời nói không được tự nhiên: “Lãng phí thời gian, đi mau.”
Hướng Noãn biết tính tình của cậu nên cũng không cãi nhau, chỉ cười nói cảm ơn: “Cám ơn anh.”
Thần kinh Cận Ngôn Châu căng thẳng, cảm giác da đầu như muốn nổ tung.
Cậu tức giận cảnh cáo: “Ai là anh của cô, đừng gọi tôi là anh.”
Sau khi hai người lên xe, Cận Ngôn Châu khởi động xe rời khỏi sân bay.
Trên đường về nhà, cả Cận Ngôn Châu và Hướng Noãn đều không nói chuyện để hâm nóng lại tình hình.
Hai người đều không phải là người nói nhiều, xe không có tiếng nhạc khiến cho trong xe rơi vào im lặng một lúc.
Một lát sau, trong lúc chờ đèn giao thông, Cận Ngôn Châu tiện tay bật đài phát thanh.
Tiếng Quảng Đông rất từ tính phát ra từ đài phát thanh đang phát bài hát: “Anh biết, trong tương lai, có thể sẽ không còn cuộc gặp gỡ đẹp đẽ nào nữa…” (*)
*Lời bài hát [ Khi nho chín] của Trần Dịch Tấn. Chắc hẳn mọi người cũng biết được đây là bài hát yêu thích của anh chàng Lạc Hạ của chúng ta. Mình để link nhạc ở dưới chương nhé, các bạn có thể nghe thử. Mặc dù tiếng Quảng Đông hơi khó nhưng bài hát này rất hay, giống như lời bộc bạch khi mình thầm thích một người vậy.
Cận Ngôn Châu sững sờ, sau đó nhanh chóng nhìn Hướng Noãn.
Hướng Noãn cũng vì bài hát này mà ngây ngốc cả người.
Cậu muốn chuyển đài, nhưng Hướng Noãn đột nhiên ngăn cậulại: “Nghe xong bài hát này rồi chuyển sau.”
Giọng nói của cô rất mềm mại, cũng không lộ ra nhiều cảm xúc.
Cận Ngôn Châu không lên tiếng, thu tay về.
Ngay khi đèn xanh bật sáng, cậu khởi động xe, tiếp tục lái xe về nhà.
Chốc lát, bài hát đã kết thúc, Cận Ngôn Châu lần đầu tiên chủ động nói chuyện với Hướng Noãn, hỏi cô: “Cô và Lạc Hạ có liên lạc với nhau không?”
Lạc Hạ là bạn thân nhất của Cận Ngôn Châu, đồng thời cũng là người đạt điểm cao nhất trong kỳ thi tuyển sinh Đại học vào trường Thẩm Đại khoa Tự nhiên năm nay.
Vốn dĩ Lạc Hạ và Hướng Noãn đều học ở Thanh Đại nhưng bởi vì một số nguyên nhân, Lạc Hạ lựa chọn ra nước ngoài học Y.
Hướng Noãn nghe được cái tên “Lạc Hạ”, trong chớp mắt hô hấp liền chậm lại.
Sau đó, cô lắc đầu, đáp lại bằng một nụ cười nhẹ như không có chuyện gì xảy ra: “Không có.”
Sỡ dĩ Cận Ngôn Châu đột nhiên nhắc tới Lạc Hạ là bởi vì bài hát vừa rồi là bài hát Lạc Hạ yêu thích.
Mà đáy lòng Cận Ngôn Châu hiểu rõ, Hướng Noãn thầm mến Lạc Hạ.
Dù rằng cô chưa bao giờ tâm sự với bất kỳ ai.
Cậu trầm mặc mấy giây, lúng túng nói: “Tôi nói chuyện với cậu ấy mấy lần, cậu ấy ở bên kia khá tốt, chỉ là hơi bận rộn, mỗi ngày đều phải dậy sớm học bài, hơn nữa ăn uống cũng chưa quen lắm.”
Cận Ngôn Châu dừng một chút, có chút không tự nhiên thấp giọng nói: “Cậu ấy bảo chúng ta đừng lo lắng cho cậu ấy.”
Hướng Noãn cúi đầu, mi mắt không khỏi run rẩy hạ xuống, che đi sự chua chát trong đáy mắt.
Lúc sắp về đến nhà, Hướng Noãn đột nhiên hỏi: “Có muốn đi siêu thị mua ít trái cây không?”
Cận Ngôn Châu không phản bác, cậu đỗ xe ở bãi đậu xe bên ngoài siêu thị, cùng Hướng Noãn bước vào siêu thị.
Một lúc sau, cậu nhìn Hướng Noãn đang chọn sầu riêng, cất giọng cảnh cáo: “Nếu dám mua sầu riêng thì đừng ngồi xe của tôi!”
“Cũng đừng về nhà!”
Khó ngửi chết đi được!
Hướng Noãn không sợ lời đe dọa của cậu chút nào, khóe miệng cong lên cầm lấy một quả sầu riêng.
Cuối cùng, Cận Ngôn Châu vẫn để cô lên xe, cũng lái xe chở cô về nhà.
“Thôi quên đi,” Trong lòng cậu âm thầm tìm cho mình một lý do: “Nể tình em ấy đang phiền muộn, cho nên chịu đựng em ấy lần này vậy.”
Buổi tối hôm đó, đại thiếu gia Cận Ngôn Châu không biết nấu ăn, ăn cơm tối với Hướng Noãn xong thì lập tức trở về phòng ngủ của mình ngay.
Bởi vì tiếp theo Hướng Noãn sẽ ăn sầu riêng, cậu không thể chịu được mùi sầu riêng, vì vậy chỉ có thể trốn trong phòng ngủ.
Cận Ngôn Châu chơi game trong phòng ngủ đến chín giờ rưỡi mới đứng dậy đi tắm.
Khoảng nửa tiếng sau, cậu lau tóc bước ra khỏi phòng tắm.
Cận Ngôn Châu ngồi xuống bên giường, cầm điện thoại lên mở Q.Q ra, tùy ý lướt dòng thời gian trên Q.Q
Bỗng nhiên, ngón tay cậu dừng lại
Hai giờ trước, Sơ Hạnh đã gửi một bình luận kèm theo một bức ảnh.
CC: Sầu riêng ngàn lớp nhà làm! Ăn ngon quá!!!!【 ảnh. jpg】
Bức ảnh đính kèm là ảnh món sầu riêng ngàn lớp do cô tự tay làm.
Cận Ngôn Châu nhấp vào hình, phóng to xem kỹ hơn.
Ngoài trừ sầu riêng cậu không chịu được thì chỉ nhìn hình thức bánh thôi cũng thấy ngon rồi.
Cận Ngôn Châu lặng lẽ cho Sơ Hạnh một lượt like.
Sau đó nghĩ đến gì đó, cậu lôi tấm ảnh mình chụp ở quán lẩu trong album ảnh ra, chọn rồi gởi đăng lên, vỏn vẹn ba chữ: “Ngon thật.”
Sơ Hạnh nhanh chóng bình luận cậu.
[CC: Lại ăn ở nhà hàng này à?]
Cận Ngôn Châu nói dối cô: [Ừm.]
Sơ Hạnh lại trả lời: [Khi nào quay về trường mình cũng phải đi ăn lại.]
Cậu còn chưa trả lời, cô hỏi tiếp: [Mình có thể lưu ảnh này được không? Đẹp quá!]
Khóe miệng Cận Ngôn Châu hơi cong lên, gõ chữ: [Tùy cậu.]
Sơ Hạnh cảm kích đáp: [Cảm ơn cậu nhé!]
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện ngắn trên dòng thời gian, Cận Ngôn Châu sững sờ trong giây lát.
Chỉ là… Không biết trời xui đất khiến, cậu đột nhiên muốn nếm thử hương vị bánh sầu riêng ngàn lớp.
Nghĩ đến đây, Cận Ngôn Châu mở ứng dụng đặt đồ ăn mang về trên điện thoại di động, tìm một cửa hàng bánh ngọt vẫn còn mở cửa, đặt một miếng bánh sầu riêng ngàn lớp.
Còn đặc biệt ghi chú một câu: [Đừng gõ cửa, cứ gọi cho tôi, tôi xuống lấy.]
Khoảng nửa giờ sau.
Điện thoại di động Cận Ngôn Châu vang lên.
Cậu nghe máy, đáp một tiếng liền cúp điện thoại.
Ngay sau đó, Cận Ngôn Châu xỏ dép, bước chân nhẹ nhàng lén lén lút lút xuống lầu.
Cận Ngôn Châu mở cửa, lấy sầu riêng ngàn lớp mà cậu đặt hàng từ nhân viên giao hàng.
Sau khi đóng cửa lại, cậu nhìn thấy Hướng Noãn đang đứng ở phòng khách quay mặt nhìn cậu.
Trong nháy mắt Cận Ngôn Châu giấu cái hộp nhỏ đựng bánh ngọt ở phía sau.
Hướng Noãn chỉ đi xuống lầu uống chút nước trước khi đi ngủ, ai ngờ lại thấy Cận Ngôn Châu lén gọi đồ ăn mang về.
Cô hỏi: “Bữa tối anh vẫn chưa ăn no à?”
Trong lòng Cận Ngôn Châu hoảng hốt, nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh đáp: “No rồi, lại đói bụng.”
Cậu nói xong, cau mày chê bai: “Cô ăn xong vứt vỏ sầu riêng ra ngoài à? Mùi thật kinh khủng!”
Hướng Noãn thành công bị cậu đánh lạc hướng, nghiêm túc ngửi ngửi, sau đó ngơ ngác hỏi: “Vứt hết rồi, vả lại em đã xịt nước hoa, vẫn còn có mùi sao?”
Cận Ngôn Châu đã nhân cơ hội giả vờ bình tĩnh cầm bánh ngọt nhỏ bước nhanh lên lầu.
Đêm khuya hôm nay, từ xưa tới giờ Cận Ngôn Châu chưa từng ăn một miếng sầu riêng nào, vậy mà lúc này như khám phá ra một thế giới mới.
Bởi vì cậu phát hiện, bánh sầu riêng ngàn lớp cũng không khó nuốt như cậu tưởng tượng.
Cậu có thể miễn cưỡng tiếp nhận bánh sầu riêng ngàn lớp này.