Edit: Một quả cà chua
Hát xong một bài, ca sĩ trên sân khấu khom lưng cúi chào khán giả. Cô gái buộc tóc đuôi ngựa, khoác một chiếc áo chẽn trắng tinh.
Hồng Oa càng ngày càng tươi mới. Tươi mới cũng tốt, chỉ có điều lại thiếu danh tiếng của Tổ Hợp Kim Hoàng.
Anh chàng Bartender nói: "Sau khi hai người đi, ở đây cũng không có thêm ban nhạc nào phất lên nữa".
Một năm trôi qua, không biết có bao nhiêu người mong muốn khôi phục sự thành công mà Tổ Hợp Kim Hoàng đã từng. Có người thử qua phong cách visual-kei [1] của Lam Diễm, cũng có người muốn bắt chước kiểu cách cổ quái của Kim Xán Xán, không phải không có, tất nhiên, Hoàng Nhất Diễn cũng có nhiều người hâm mộ.
[1] visual-kei là một phong cách thời trang nhạc rock của Nhật Bản
Anh chàng Bartender nhớ rõ Hoàng Nhất Diễn khi đó lúc nào cũng một thân đồ đen, áo đen quần đen, đến cả trên mặt cũng đeo một chiếc kính đen. Nếu khoác thêm một cái áo choàng bên ngoài thì có chút cảm giác gầy yếu.
Bartender giơ ngón cái với cô, "Tại thời kỳ đỉnh cao nhất tan rã, thật sự đáng khâm phục".
Hoàng Nhất Diễn một hơi nốc rượu.
Anh chàng ở quầy bar lau cốc, nhìn về bên trái hô lớn, "Chị Mạn".
Hoàng Nhất Diễn nghiêng đầu nhìn theo.
"Đại Hoàng à?" Đường Chỉ Mạn dẫu đôi môi anh đào đỏ tươi.
"Chị Mạn". Hoàng Nhất Diễn ngồi trên ghế tựa cao ngất, toàn thân ngả về sau.
Đường Chỉ Mạn là thành viên trụ cột của Hồng Oa, năm tháng trôi qua, phong phạm càng đậm. Kim Xán Xán từng so sánh người này giống như một gốc mạn đà la mang hương thơm dụ hoặc. Đường Chỉ Man dựa lên quầy bar, "Giờ làm việc ở đâu rồi?"
Hoàng Nhất Diễn đáp: "Dịch vụ gọi xe trực tuyến, lái thay ạ".
"Tiểu Kim trở về chưa?" Tại Hồng Oa, mọi người gọi Hoàng Nhất Diễn là Đại Hoàng, gọi Kim Xán Xán là Tiểu Kim.
"Không ạ". Kim Xán Xán không hề có bất cứ tin tức gì, giống như đột nhiên bốc hơi khỏi nhân gian.
Đường Chỉ Mạn lại hỏi: "Không thành lập ban nhạc khác sao?"
"Không được".
"Đúng rồi, nghe nói em kết hôn à?"
Tất cả mọi người đều chỉ nghe nói. Ngay cả ba mẹ Hoàng Nhất Diễn cũng là khi cô nhận giấy chứng nhận kết hôn mới biết. Cô cuộn ngón tay trái chạm vào bụng ngón đeo nhẫn, "Vừa hỏi đến đã muốn ly hôn rồi".
"OK". Năm ấy cả Hồng Oa đều biết, Hoàng Nhất Diễn có một người bạn trai yêu đương nhiều năm, cả hai là đồng hương, lại cùng thích đánh ghi-ta, tình cảm sâu đậm, cũng đã bàn đến chuyện kết hôn.
Một vị khách ngồi trong góc vẫy tay. Đường Chỉ Mạn đứng thẳng người, "Có thời gian nhớ thường đến chơi. Ly này tính cho chị, Negroni là rượu mạnh, đáng để nếm thử".
"Cảm ơn chị Mạn".
Hoàng Nhất Diễn uống thêm nửa ly rượu, dạ dày nóng như lửa đốt, bụng dưới lại như có một bát nước đá, lúc nóng lúc lạnh. Lửa nóng chạy lên lồng ngực, phía dưới có dòng nước ẩm ướt lướt qua. Cô lắc lắc đầu, xua đi một trận choáng váng.
Cô ra khỏi Hồng Oa, bắt taxi về nhà.
----------
Vừa về nhà đã nhìn thấy Ninh Hoả, Hoàng Nhất Diễn liền thừa nhận, đúng là lâu ngày không uống rượu mạnh nên tửu lượng xuống cấp. Cô quên mất tối nay hắn cũng ở nhà.
Ninh Hoả nhìn cô đứng ở huyền quan không nhúc nhích, đi lên trước định cởi giày cho cô, "Vợ à".
Cô đá giày, chỉ thiếu chút nửa là một cước đá bay hắn, chân trần đi vào nhà, lòng bàn chân lạnh lẽo giống như ngâm trong nước biển. Cô ngồi xuống, xoa xoa huyệt thái dương.
Hắn đem dép lê đến, ngồi xổm trước mặt cô. "Mang dép vào đi".
Cô rút hai chân vào, "Không mang".
Ninh Hoả nhìn cô, "Uống rượu à?"
Cô ngửa đầu, gối lên lưng tựa của sô pha, phát ra âm thanh ậm ừ. Cô dùng ngón cái và ngón trỏ nhéo nhéo cổ mình.
Hắn muốn giúp nhưng cô đã vươn tay xua đi. Tay hắn dừng lại giữa không trung, "Không ngờ vợ anh còn có thể say rượu làm loạn".
Hoàng Nhất Diễn nhấc vai dùng sức, khó khăn lắm mới khôi phục chút thanh tỉnh từ đầu óc mờ mịt, "Sao hôm nay anh về đây?"
"Không phải là vì ham chơi quá trớn bị bắt gặp sao? Không về cũng không được". Hắn đang cười.
Cô giơ cánh tay lên, đặt trên vai hắn, ngón tay vòng qua sau gáy, vân vê cúc áo của hắn. Bởi vì tư thế mờ ám, trán của cô chạm vào gò má hắn.
Ninh Hoả quan sát mặt cô thật kỹ. Ánh mắt này, mang đến cảm giác vô cùng xa cách.
Cô nói: "Rót cho em ly nước ấm".
"Ừm". Hắn kéo tay cô xuống, đứng dậy đi rót nước.
Bất quá rót nước cũng chỉ tốn 10 giây, hắn bưng ly đến.
Cô đã nằm trên sô pha, lấy mu bàn tay che trán, hô hấp vững vàng nhắm mắt ngủ.
Ninh Hoả cầm ly nước uống hết. Hắn hạ thấp người, nhìn kỹ chiếc nhẫn vàng trên ngón tay trái của cô. Đây không phải nhẫn cưới, mà chỉ là một món đồ dùng để che hình xăm.
Ngón út của cô có một hình xăm nho nhỏ, là chữ cái đầu tiên trong tên cô và bạn trai cũ ghép lại với nhau. Người đó là Lưu Vĩnh Nham, ngón giữa của người đó cũng có một hình xăm tương tự. Có điều mực xăm của hắn chất lượng kém nên đã sớm phai màu.
Chuông điện thoại vang lên.
Hoàng Nhất Diễn cau mày, mu bàn tay dịch xuống phía dưới ngăn trở tầm mắt.
Ninh Hoả thẳng người dậy, đi ra ban công nghe điện thoại. Hắn đóng chặt cửa thuỷ tinh, "Nghe".
"Anh đã gửi cho cậu tận tám tin nhắn trên WeChat! Cậu không trả lời bất kỳ tin nào, là muốn đình công hả!" Người hét lên trong điện thoại tên Hải Khách, từ chó săn [2] bay vọt lên trở thành người lập kế hoạch chiến lược. Tuổi hắn ta không lớn nhưng vẻ ngoài lại lộn xộn không khác gì một ông chú.
[2] ám chỉ làm paparazi theo đuôi nghệ sĩ săn tin
"Bạn tôi say rượu nên phải giúp cô ấy tỉnh lại". Gió bắt đầu lớn, Ninh Hoả nấp sau cây cột.
"Có một chuyện. Lịch trình đi quay chụp ngày kia của cậu đổi thành ngày mai, studio cũng báo đổi lại rồi. Lát anh gửi ảnh chụp màn hình địa chỉ cho cậu, nhớ đừng tới muộn".
"Biết rồi". Xuyên qua cửa thuỷ tinh, Ninh Hoả nhìn thấy Hoàng Nhất Diễn trở mình, từ trên sô pha lăn xuống. "Cúp đây".
"Này này này..." Âm tắt điện thoại truyền đến, Hải Khách trừng mắt nhìn di động, "Thằng nhóc này đúng là ngày càng khó chiều!"
Lúc tỉnh lại, Hoàng Nhất Diễn cảm thấy lồng ngực lành lạnh. Cô đứng lên, vuốt bả vai. Đáy mắt liếc đến chỗ Ninh Hoả, cô nói: "Rót cho em ly nước ấm".
Hắn lại đi lấy nước đưa cho cô.
Uống hết ly nước ấm mới thấy cơ thể dần có nhiệt độ.
Ninh Hoả tuỳ tiện ngồi lên tay vịn sô pha, "Bắt đầu lái xe khi nào?"
"Vẫn luôn làm, chỉ là không gặp anh thôi". Tỉnh rượu một chút, cô đi vào phòng ngủ đóng cửa.
Ninh Hoả vẫn ngồi chỗ cũ, hắn lấy điều khiển tắt đèn. Một lát sau liền rời khỏi Vĩnh Hồ Sơn Trang.
----------
Buổi chụp ảnh ngày hôm sau của Ninh Hoả là hợp tác với một nhãn hiệu quần áo trên mạng.
Mặc vài món phụ kiện, lại tạo thêm vào kiểu tư thế. Hắn theo lẽ thường dựa vào khuôn mặt để kiếm cơm.
Hải Khách thường xuyên treo lời nhắc nhở trên miệng, "Ngày nào đó nếu cậu phát tài rồi thì đừng quên anh đấy". Nhưng hôm nay hắn ta lại đổi thành, "Nếu anh đây phát tài thì nhất định sẽ chiếu cố cậu".
Ninh Hoả cởϊ áσ khoác ngoài, đổi thành một chiếc sweater. "Trúng số à?"
Hải Khách cúi đầu, giương mắt, ngón tay nhẹ nhàng vuốt nhúm tóc xoăn rũ trước trán, "Anh làm quen với một đạo diễn có tiếng, đùi hắn ta vừa thô vừa cứng, ôm có cảm giác rất an toàn".
Ninh Hoả hỏi: "Anh từng phát tán hắc liệu [3] của vị đạo diễn này?"
[3] tài liệu đen, quá khứ đen tối, bê bối, scandal
Hải Khách nhún vai, "Chẳng phải vì miếng cơm thôi sao, chỉ cần không làm chuyện quá thiếu đạo đức là được. Nói tới ông ta cũng không biết là do anh làm". Hắn nháy mắt, vỗ vai Ninh Hoả, "Vị đạo diễn này cho anh một cơ hội, lời thoại ba câu".
"Anh có đi không?"
"Anh đây đi làm quen hoàn cảnh trước, sau này sẽ kéo cậu vào đoàn".
Hải Khách năm nay 29 tuổi, lớn hơn Ninh Hoả 5 tuổi. Vẻ ngoài hắn ta không chói sáng như Ninh Hoả, nhưng nếu chỉnh trang một chút thì cũng tạm xem là vừa mắt.
Trong thời gian thực tập lúc học đại học, Hải Khách có quen biết một vị chủ biên báo giải trí và trở thành trợ lý phóng viên. Ước mơ của hắn vẫn luôn là diễn viên, nghe nói là vì bộ phim "Vua hài kịch" của Châu Tinh Trì khiến hắn đồng cảm sâu sắc. Thứ làm hắn nảy sinh xúc cảm lớn nhất chính là câu: "Anh nuôi em". Nhưng sự thật là bạn gái hắn bỏ hắn mà đi, đến cả chính mình hắn cũng không nuôi nổi. Qua lời giới thiệu của chủ biên, Hải Khách trở thành người lập kế hoạch chiến lược quảng cáo. Sau này lại vì bộ phim "Đội bóng thiếu lâm" mà nói rằng mình không bao giờ từ bỏ lý tưởng trở thành đạo diễn vĩ đại.
Hải Khách nói xong, một người phụ nữ bước vào studio. Hắn vỗ trán, "Ninh Hoả, kia là người hợp tác chụp cùng chúng ta, chụp xong là có thể đi rồi".
Ninh Hoả sửa sang lại trang phục.
Dưới sự hướng dẫn của người giới thiệu, cô gái ngẩng đầu nhìn Ninh Hoả. Sau đó trừng to mắt.
Khoác trên người chiếc áo sweater đôi khiến cô do dự mãi, cuối cùng mới đi tới. "Ninh-Hoả?" Tiếng thứ nhất là khẳng định, tiếng thư hai lại giống như nghi vấn.
"Là tôi". Ninh Hoả không để ý đáp.
"Thật là cậu rồi!" Phạm Lộ khó tin, hai tay che miệng, "Mình... mình là Phạm Lộ, bạn thời trung học của cậu đấy".
"Ừm". Vậy thì sao.
"Không ngờ ở chỗ này lại gặp cậu. Bạn học trung học có lập một nhóm chat, nhưng bọn họ lại không biết số của cậu".
Ninh Hoả dựa vào tường, "Ồ".
"Hay là..." Lông mi hình quạt của cô nàng hơi hạ xuống, mắt long lanh, "Mình kéo cậu vào nhóm?"
"Không cần đâu".
"Cái đó..." Phạm Lộ cười gượng, "Cậu có cách liên hệ với Minh Vọng Thư không? Cậu ấy cũng không có trong nhóm".
Ánh mắt Ninh Hoả nhạt đi.
Phạm Lộ tiếp tục nói: "Cho mình số cậu ấy đi, dù gì mình và cậu ấy cũng là bạn cùng bàn hơn một năm".
"Tôi không có".
Phạm Lộ nghĩ thầm, khả năng cao là hắn đang nói dối.
Thời trung học, Ninh Hoả thường lười biếng trốn tiết, tất cả thầy cô mỗi khi nhắc đến tên hắn liền lắc đầu ngao ngán. Cho đến khi hắn gặp Minh Vọng Thư.
Nữ sinh hiền thục chinh phục được chàng thiếu niên bất kham, đến cả Phạm Lộ người vất vả vùi đầu vào mấy đề kiểm tra cũng phải ghen tị với câu chuyện tình của họ.
Phạm Lộ ngập ngừng hỏi: "Hiện tại Minh Vọng Thư ở đâu thế?"
"Không biết"
"Hai người không phải ở cùng nhau sao?"
"Chia tay rồi".
"Hả?" Phạm Lộ hai tay ôm chặt miệng.
Vào học kỳ sau của năm lớp 11, Phạm Lộ ngồi cùng bàn với Minh Vọng Thư.
Ninh Hoả ngồi sau họ, một tuần hắn có đến bốn ngày trốn tiết, gương mặt điển trai dưới mái tóc bày ra trăm ngàn biểu cảm uể oải vì không ngủ đủ giấc. Dáng vẻ "buồn bã ỉu xìu" này của hắn trong mắt đám nữ sinh cùng cấp được miêu tả thành "lười nhác phong tình".
Một ngày nọ, Phạm Lộ bỗng nhiên phát hiện, số ngày trốn tiết của Ninh Hoả từ bốn ngày một tuần đã giảm xuống còn ba ngày, sau đó chầm chậm giảm tiếp, cho đến khi chỉ còn trốn tiết bốn ngày một khoá.
Trong nửa học kỳ ngắn ngủi, hắn và Minh Vọng Thư đã ở cạnh nhau.
Nghỉ hè năm đó, Phạm Lộ vô tình bắt gặp Ninh Hoả và Minh Vọng Thư tay trong tay đi trên đường.
Lớp 12, Phạm Lộ đổi chỗ ngồi.
Tận khi tốt nghiệp, Phạm Lộ ra tỉnh ngoài học đại học.
Vài tháng trước, Phạm Lộ được thêm vào một nhóm chat. Có người nói, từ sau cao trung, họ không còn gặp lại Ninh Hoả và Minh Vọng Thư nữa.
Mà hiện giờ, khi nghe Ninh Hoả nói ra hai chữ "chia tay", Phạm Lộ vừa kinh ngạc, vừa mừng thầm. Ừm, hình như niềm vui nhiều hơn một chút.
Phạm Lộ còn chưa kịp nói gì, Hải Khách đã kêu lớn: "Bắt đầu, bắt đầu rồi".
Phạm Lộ đến cạnh người Ninh Hoả, cười ngọt ngào.
Ninh Hoả không có biểu cảm gì.
Quay chụp xong.
Phạm Lộ đi theo Ninh Hoả, "Bạn trung học, cùng nhau ăn trưa không?"
Ninh Hoả đáp: "Có hẹn rồi".
"Vậy lưu lại số liên lạc nhé".
Ninh Hoả bất động.
"Có kế hoạch hợp tác". Phạm Lộ trong đầu cố tìm lý do, hơi chút chột dạ, "Ông chủ của mình có hai dự án quay chụp nhưng lại thiếu mẫu nam, cậu... có hứng thú không?"
"Có chứ, có chứ". Người trả lời là Hải Khách.
Ngày càng có nhiều người nổi tiếng trên mạng tiến vào giới quảng cáo, không gian cho dân nghiệp dư lại càng thu hẹp. Hải Khách cảm thấy, cơn gió nóng "đẹp trai có quyền" đã tự thổi tới soái ca Ninh Hoả nhà mình, không nhân dịp mà kiếm chút lợi lộc thì thật đáng tiếc.
Phạm Lộ trao đổi số điện thoại với Hải Khách.
Phạm Lộ mỉm cười: "Nếu ngày nào đó gặp Minh Vọng Thư, cậu nhớ bảo cậu ấy liên lạc với mình nhé".
Ninh Hoả tất nhiên không đáp lại.
Cô ta đi rồi, Hải Khách đưa ngón trỏ xoa xoa chiếc cằm lún phún râu, nhướn một bên mày hỏi: "Minh Vọng Thư... tình nhân nhỏ à?"
Ninh Hoả xoay người.
Một câu chuyện cũ không có hồi kết, dù cho có lột tả bao nhiêu phong cảnh hữu tình đi nữa thì thứ còn sót lại cũng chỉ là một mảnh giấy vứt đi.
--- HẾT CHƯƠNG 2 ---