HÔN HOÀNG

“Tốt rồi”. Minh Vọng Thư vừa đặt xong thức uống, nâng mắt đánh giá người bạn cùng phòng trước đây của mình.

Cô gái mang thai tên Liễu Nha kia đúng là đàn em khoá dưới của Minh Vọng Thư.

Minh Vọng Thư nghe người ta nói, Liễu Nha đã bỏ đứa nhỏ, hiện tại vẫn đang ở trường học đại học. Sau lại nghe nói, Lưu Vĩnh Nham cũng quen một người phụ nữ mới.

Vẻ ngoài của Hoàng Nhất Diễn không thay đổi nhiều. Tóc ngắn, trang phục đen như mực. Đôi mắt của cô, nếu đặt trên khuôn mặt của một cô gái khác, thì nên dịu dàng như nước. Thế nhưng cả ngày cô chỉ bày ra một ánh nhìn hờ hững sâu xa khó dò.

Minh Vọng Thư chống tay lên cằm, mỉm cười hỏi: “Hoàng Nhất Diễn, bây giờ cậu còn hoạt động trong ban nhạc không?”

“Không có”. Hoàng Nhất Diễn không rút tay trái của mình về được, đành mặc Ninh Hoả nắm lấy. Lúc nảy còn nghĩ đôi nam nữ có cảm hứng ôn lại tình cũ. Ai ngờ hiện tại, người nam lại thảnh thơi tự tại, trưng ra bộ mặt bình tĩnh, dưới bàn nắm chặt tay vợ trước của mình không buông.

Minh Vọng Thư tiếp tục hỏi: “Đang làm việc ở đâu?”

“Dịch vụ đặt xe trực tuyến, lái thay”. Hoàng Nhất Diễn trả lời có lệ.

Ninh Hoả vẫn không mở miệng, hắn nắm ngón tay của Hoàng Nhất Diễn, từng chút từng chút theo khớp ngón tay xoa đều lên đầu ngón tay, sau lại cẩn thận vuốt ve móng tay của cô.

Vì phải đánh đàn quanh năm nên đầu ngón tay của cô có nhiều vết chai. Nhiều tay ghi-ta thích đeo móng giả để bảo vệ móng, nhưng cô không có thói quen đó, hơn nữa còn làm giảm âm rung khi đàn. Cũng bởi nguyên nhân này mà cô thà đem đôi bàn tay của mình luyện tập không khác gì đàn ông.

Ninh Hoả từng hỏi cô, “Lần đầu tiên tập đánh ghi-ta có kỷ niệm gì không?”

Cô đáp: “Nặng nề như cõng trên lưng cả thế giới”.

Lưu Vĩnh Nham phản bội cô, vì thế cô vứt bỏ cả thế giới.

Thái Tân Thu đạo nhạc của cô, nên cô quay trở về.

Từ một góc độ nào đó mà nói, Ninh Hoả nên thấy biết ơn Thái Tân Thu. Nếu không có cô ta, không biết đến năm tháng nào, Hoàng Nhất Diễn mới có thể nhặt lại cây đàn ghi-ta của mình.

Minh Vọng Thư nhận ra dáng vẻ suy tư lơ đãng của Ninh Hoả, quơ quơ tay trước mặt hắn, “Này, Ninh Hoả”.

Ninh Hoả chuyển ánh nhìn, “Hửm?”

Minh Vọng Thư không ý thức được nói, “Ninh đại soái ca à, em muốn xin chữ ký của anh. Không phải, muốn xin thật nhiều chữ ký của anh mới đúng”. Giọng điệu cùng tác phong này giống hệt thói quen trước kia của cô ấy.

“Ừ”. Ninh Hoả mất tập trung đáp một tiếng, ngón tay lại vô thức chạm vào vết chai của Hoàng Nhất Diễn, nhẹ nhàng vuốt ve.

Hoàng Nhất Diễn sợ Minh Vọng Thư phát hiện ra động tĩnh dưới bàn, thấy không khí thoáng trầm xuống, cô mới hỏi một câu: “Còn cậu?”

“Mình á?” Minh Vọng Thư nhìn Ninh Hoả nở nụ cười. “Mình kết hôn”.

Hoàng Nhất Diễn nghe xong nhanh chóng đánh mắt nhìn Ninh Hoả.

Thần sắc Ninh Hoả vẫn như thường.

Minh Vọng Thư thấy thế mới an tâm tiếp tục nói: “Chồng mình là giáo sư đại học, hiện tại mình làm tài chính, dù sao cũng không lo chuyện cơm áo gạo tiền. Ở thành phố S có một phòng thuê đang trống, ở thành phố S thì có hai căn”.

“Tốt rồi”. Hoàng Nhất Diễn miễn cưỡng nói ra lời trái lương tâm. Ninh Hoả vừa nghe đến hai chữ “giáo sư” liền mất hứng, lòng thiên vị của cô lại nổi lên, tay trái lật ngược lại nắm lấy bàn tay hắn.

Ninh Hoả lập tức thả lỏng sức lực, nắm tay cô cố định trên đùi phải của mình.

Một cái bàn gỗ không phủ khăn trải bàn. May mắn là nằm trong góc, bị ngăn cách bởi nửa khung thuỷ tinh nên động tác dưới bàn chỉ có trời biết đất biết.

Ninh Hoả chậm rãi nắm tay Hoàng Nhất Diễn, từ từ dịch chuyển hướng lên trên.

Chỉ trong chớp mắt, từ đầu ngón tay đến nguyên cánh tay của cô đều trở nên cứng ngắc. Nhiệt độ của thứ nằm dưới bàn tay trái không ngừng nóng lên. Cô đoán được ý đồ của hắn, suy nghĩ trong đầu chuyển động, ngón tay vừa nhúc nhích liền chạm vào vật kia, cô không thu tay về được, chỉ đành nắm chặt thành quyền. Cô xấu xa nghĩ, nếu mình đấm vào chỗ đó, liền có thể phế bỏ hắn.

Ninh Hoả cười nhẹ một tiếng.

Minh Vọng Thư cảm thấy kỳ quái, hỏi: “Sao vậy?”

Diện mạo người đàn ông này vẫn như xưa, trong trẻo sáng ngời, trải qua mấy năm càng thêm hấp dẫn. Trên mi mắt đầu mày hắn như ẩn hiện chút ngả ngớn lười nhác. Dáng dấp đào hoa ấy, từ lúc cô còn học trung học đã hạ lệnh chính mình phải tránh xa.

Ninh Hoả hiện tại giống như quay trở về dáng vẻ trong quá khứ mà cô từng say mê.

Ninh Hoả hỏi: “Cô kết hôn khi nào?”

Minh Vọng Thư thấp giọng, “Đầu năm nay”. Chồng cô là vị giáo sư trẻ tuổi kia. Cô đã gả cho bạch mã hoàng tử của mình. Thế nhưng hoàng tử kiêu ngạo, không bì được với chàng kỵ sĩ Ninh Hoả chiều chuộng cô.

Câu hỏi này chỉ là Ninh Hoả thuận miệng nói nhưng lại khiến Hoàng Nhất Diễn hiểu lầm thành hắn đang để tâm chuyện trước đây. Cô muốn an ủi hắn, ánh mắt lay chuyển.

Lại thấy hắn mở miệng, không tiếng động nói ra ba chữ.

Cô đoán hắn nói: “Lớn hay không?”

Tên khốn không biết xấu hổ.

Một bàn ba người nam nữ nhìn càng lúc càng kỳ quái.

Minh Vọng Thư vẫn chậm rãi tâm tình, kể chuyện một năm qua cô đã trưởng thành thế nào.

Bên kia hai người lại không còn tâm trạng lắng nghe lời thủ thỉ ấy. Một người trêu ghẹo, một người cố gắng giả vờ.

Tay Hoàng Nhất Diễn đặt trên chỗ ấy của Ninh Hoả, nhận ra hắn có chút biến đổi.

Trong tình huống đặc biệt như ngày hôm nay, vì sao Ninh Hoả lại nổi sắc tâm.

Đàn ông có thể thông qua chuyện nổi sắc tâm để khống chế tình cảm ư?

Hoàng Nhất Diễn đảo mắt nhìn Minh Vọng Thư.

Minh Vọng Thư hiện giờ so với trước kia hình như lại càng quyến rũ hơn, mái tóc uốn xoăn thành từng lọn to, nhăn mày nhấc mắt đều là con người tươi trẻ tràn đầy sức sống.

Minh Vọng Thư từng nói, “Mỗi lần Ninh Hoả gặp mình đều rất ngoan ngoãn”.

Hoàng Nhất Diễn tự thấy bản thân thật bất hạnh, lúc nào cũng đối mặt với dáng vẻ đen tối âm u của hắn. Nhưng cô cũng không thể phân biệt được, Ninh Hoả sẽ thế nào đối với những thứ hắn yêu thích. Cô có cảm giác, tình yêu của hắn như chìm dưới đáy hồ, mờ mịt không rõ, nhưng cũng cao hơn cả trời, xa không với tới.

“Ninh Hoả, anh có bạn gái mới chưa”. Không khí tẻ nhạt, phần lớn đều là Minh Vọng Thư mở đầu đề tài trò chuyện.

Ninh Hoả ngẩng đầu.

So với trước kia, bộ dáng Minh Vọng Thư ngày càng sang trọng, cũng ngày càng thành thục.

Khác hoàn toàn so với thiếu nữ ngây thơ thời trung học.

Thời khắc này hắn nhìn cô chăm chú, cũng không thấy nửa điểm dao động trong lòng.

Nói hắn tàn nhẫn cũng được, bạc tình cũng tốt. Năm ấy hắn vì Minh Vọng Thư mà lạnh nhạt với Hoàng Nhất Diễn. Nhưng hắn chỉ chịu trách nhiệm với thời điểm hiện tại.

Tin nhắn cùng Minh Vọng Thư hắn không xoá cũng vì nghĩ đến nhiều năm giao tình.

Con người không thể phủi sạch quá khứ, cũng không thể sống mãi trong quá khứ đó.

Hắn thừa nhận hắn từng có thời gian tốt đẹp với cô, sau này lại không chống được thực tế phũ phàng.

Bao nhiêu yêu thương đều chết tức tưởi trong những nỗi lo cuộc sống. Hắn không rảnh ngồi tính xem ai sai ai đúng, chỉ có thể nói vì bọn họ căn bản không hợp nhau. Trước lúc hắn đề nghị chia tay, tình cảm của hai người cũng đã phai nhạt lâu ngày.

Có điều, hiện tại khoe khoang ra ngoài cũng không còn ý nghĩa.

Ninh Hoả chưa từng nghĩ tới chuyện một ngày nào đó sẽ chạy đến trước mặt Minh Vọng Thư, nói cho cô biết hắn giờ đang hạnh phúc thế nào.

Một người bề ngoài nói nói cười cười rôm rả cũng chưa chắc đã thế, cũng có người khẩu phị tâm phi. Mục đích của Minh Vọng Thư chỉ là muốn xem xem, cuộc sống của Ninh Hoả sau khi chia tay ra sao. Còn cả Hoàng Nhất Diễn sau khi nghe chuyện Lưu Vĩnh Nham bắt cá hai tay sẽ trở thành thế nào.

Ninh Hoả lười đáp lời: “Tôi đang tham gia chương trình yêu đương cùng với một nữ minh tinh”.

Vẻ mặt Minh Vọng Thư hơi sững lại một chút, nhưng rất nhanh liền cười: “Thật tốt nha, anh muốn trở thành minh tinh nổi tiếng”.

Cuộc gặp mặt ngắn ngủi của ba người, tất nhiên rời đi trong không vui.

Minh Vọng Thư là người đi trước, “Chồng mình đến đón rồi, chầu này mình trả nhé”.

Không khí ngưng trọng cứng ngắc vừa rồi như được giải thoát, bừng bừng sống lại, liên tục reo hò rốt cuộc cũng có thể tự do chuyển động rồi.

Hoàng Nhất Diễn hít sâu một hơi, “Em cũng đi đây”.

“Đi đâu?” Ninh Hoả giữ tay cô.

“Vĩnh Hồ Sơn Trang”.

“Ừm, anh cũng đi”.

Hoàng Nhất Diễn liếc hắn một cái.

Hắn cười đến vô tội, “Anh trở về lấy mấy thứ”.



Hoàng Nhất Diễn hiểu được một đạo lý, chính là Ninh Hoả không thể tin được.

Về nhà, hắn quả thật lấy mấy món rồi ra ngoài. Nhưng buổi tối lại quay trở về, con ngươi sâu thẳm như vực tối.

Chó lớn là động vật ăn thịt, hồ ly là động vật ăn thịt, sói cũng vậy.

Hoàng Nhất Diễn nhìn thấy khuôn mặt của hắn, lại không biết ai đã chọc giận hắn. Cô liền không để ý tới.

Ninh Hoả một tay giữ cô lại, ánh mắt lướt qua chiếc nhẫn kim loại trên ngón tay cô.

Cô chột dạ che chắn.

Hắn nhìn cô chằm chằm, lấy ra một cái hộp nhỏ, “Dùng cái này đi, thay chiếc nhẫn trên tay em”.

Đó là một chiếc nhẫn kim cương, so với chiếc nhẫn năm ngoái hắn tặng cô khi kết hôn hình như còn rực rỡ hơn. Trong mắt cô phản chiếu sự lấp lánh của viên kim cương, lặng lẽ sáng lên. “Cái này trị giá sáu chữ số sao?”

“Đổi lại nhẫn vàng”. Ninh Hoả không có biểu tình gì đặc biệt.

Cô nhớ lại lúc hắn bị ép phải ly hôn, nhẫn kim cương đặt ở cửa hàng chắc là chiếc này. “Đưa em nhẫn làm gì?”

“Anh muốn đổi lại cái nhẫn kia của em”.

“Nhẫn này của anh quá mảnh, không che được hình xăm”. Hoàng Nhất Diễn tĩnh tâm nói đạo lý với hắn. Cô cô quên mất, hai cái tai dựng thẳng lang sói của Ninh Hoả vốn không nghe lọt chút đạo lý này.

Hắn đè cô lên tường chỗ hành lang, giả vờ nói: “Em làm anh mất hứng thật”.

“Em làm anh mất hứng khi nào?” Đối với động tác cưỡng ép của hắn, cô quen thuộc vô cùng. Có điều chỉ sợ nhẫn là cái cớ, nguyên nhận thật sự chính là hắn dục cầu bất mãn. Cô nên sớm đoán được, khoảnh khắc hắn kéo tay mình thì đã có ý đồ không tốt rồi.

Ninh Hoả xấn tới, hơi thở nóng bỏng phả xuống gò má cô, “Anh chính là đang mất hứng đấy”.

“Anh hiểu ly hôn là gì không?”

Đối với bạn gái cũ thì bày ra bộ dạng hiểu chuyện, còn với vợ cũ chẳng lẽ lại là một thanh niên hạng bét? Vì sao từ một học sinh tài năng hiếu học khi rớt đài lại biến thành bộ dáng không phân rõ phải trái đúng sai thế này?

“Biết chứ. Nhưng anh muốn làm em, có liên quan gì tới chuyện kết hôn hay không?” Chóp mũi cao thẳng của hắn cọ qua cánh môi cô, “Trước lúc chúng ta kết hôn không phải mỗi ngày đều ngủ cùng nhau”.

Hoàng Nhất Diễn xoay mặttránh né, “Ngủ lâu rồi, chán”.

Ninh Hoả cười lạnh, “Thật hay giả vậy? Chán à? Thử xem”. Hắn gặm cắn người cô, cố ý trêu đùa vành tai cô.

Cảm giác tê dại từ vành tai chạy dọc khắp người.

Đôi nam nữ từng trải qua nhiều lần ân ái, sớm đã thấu hiểu cuộc sống vợ chồng, thế nên khúc nhạc dạo đầu vướng víu cũng tự khắc được hai bên bỏ qua.

Cả quá trình như lên mây, lại vô cùng sảng khoái. Khi hai người hoà làm một, giống hệt thác nước đổ xuống, lạch bạch rồi ào ạt. Mãnh liệt đến mức khiến cô như muốn phát điên, cảm giác không khác gì bị thả rơi xuống đáy biển sâu, sóng biển từ bốn phương đổ về đoạt lấy hơi thở của cô, dưới đại dương, thân thể cô chìm nổi, chỉ đành mặc cho hết đợt sóng này đến đợt sóng khác xô đẩy. Hắn nắm trong tay toàn bộ thể xác và linh hồn cô, khiến cô không còn cảm nhận được thế giới xung quanh, cả vũ trụ bao la phút chốc chỉ còn lại một mình hắn. Giọng cô khàn đến không thể nhận ra, “Em… chịu không nổi”.

“Chịu không nổi cũng cố chịu”. Ninh Hoả mút lấy cánh môi cô.

Trong giây lát, Hoàng Nhất Diễn mạnh mẽ ôm lấy cơ thể hắn, lưng hơi ngửa ra sau, vẽ thành một đường cong gợi cảm khiêu khích lòng người nhộn nhạo. Qua mấy giây, cô không còn sức lực gối đầu lên hõm vai hắn.

“Dễ chịu không?” Ninh Hoả vỗ vỗ lưng cô.

Cả người cô giống như bị nước biển rửa qua một lần, hừ hừ một tiếng.

“Anh ra bên trong em được không?” Ninh Hoả dịu dàng ngậm lấy vành tai cô, hơi thở gấp gáp phả vào bên trong tai khiến cô ngưa ngứa.

Đầu óc Hoàng Nhất Diễn hiện giờ không khác gì cái lò hấp nóng phừng phừng, vất vả lắm mới tìm được một tia lý trí, “Không được, em đang kỳ nguy hiểm”.

“Ừm”. Hắn đeo bao vào.

Hai người đạt được thời khắc khoái cảm nhất.



Ninh Hoả ôm Hoàng Nhất Diễn đặt lên giường, lại cúi người hôn cô, “Em định lén lút hành động thế nào? Có gì cần anh giúp không?”

Một hồi miệt mài làm việc, sự bất thường trên mặt hắn đã sớm tiêu tan, trong mắt lại dào dạt hoa đào.

“Em ký hợp đồng với công ty quản lý, có lẽ sẽ ra mắt làm ca sĩ”. Hoàng Nhất Diễn vô lực mềm mại, khắp người cùng mặt mày đều hiện rõ, cô vừa trải qua một đợt sóng tình mãnh liệt.

“Em cũng ra mắt?” Ninh Hoả thuận thế nằm xuống bên cạnh cô, “Nếu anh cố gắng một chút, không chừng danh tiếng sẽ đè bẹp em”.

Hoàng Nhất Diễn: “…” Cô ra mắt bằng thực lực, còn hắn dựa vào khuôn mặt, có thể so sánh ư? Nhưng cô không còn sức phản bác lời hắn, nằm nghiêng người.

Hắn vòng tay ôm cô trở về.

Cô trừng to mắt, nhẹ giọng: “Em mệt lắm”.

“Đêm nay anh ngủ ở đây”. Đương nhiên là vậy.

Hoàng Nhất Diễn nghẹn một đống lớn về đạo lý vợ chồng sau ly hôn muốn nói với hắn nhưng có điều giờ cô lại quá buồn ngủ, hai mắt nặng trĩu khó lòng chống đỡ.

Lúc cô mơ màng.

Ninh Hoả lại véo lên mặt cô, hỏi: “Bà dì [1] của em nhanh không?” 

[1] kỳ kinh nguyệt

“Ừm”. Hiện tại hai mắt Hoàng Nhất Diễn đã không còn sức mở ra nữa, trong đầu thấp thoáng một ý nghĩ xấu muốn ném băng vệ sinh vào mặt hắn.

“Cũng được, khi nào xong cho anh mút [2] một chút”. Giọng điệu như đang nói chuyện thấu tình đạt lý.

[2] e hèm chỗ này là khẩu giao ạ 

“…” Hoàng Nhất Diễn rất muốn nhếch má lúm đồng tiền châm chọc của mình lên nhưng cô không có sức, hai mắt nhắm chặt: “Anh làm trai bao nhất định sẽ rất nổi, so với ở trong giới giải trí còn phát triển tốt hơn”. Với cái tinh lực sung mãn thế này, nhanh nhanh đi làm trao bao đi.

Ninh Hoả nói: “Anh là gia cầm, có chủ sở hữu rồi”.

Sau một hồi lăn lộn với hắn, những gì Hoàng Nhất Diễn cảm nhận rõ nhất chính là mệt mỏi, nói không tới vài câu đã ngủ mất.

Ninh Hoả nắm lấy tay trái của cô, cẩn thận xoay vòng chiếc nhẫn kim loại nhưng không dám kéo nó ra khỏi tay cô.

Hình xăm trên ngón út của cô, Ninh Hoả đã từng nhìn thấy.

Nét mực xăm vừa xanh vừa sáng, chói lọi không thua gì chiếc nhẫn này. Nếu lấy chiếc nhẫn kia đi, lỡ như hắn không chịu nổi giơ tay bổ xuống một cái, ngón út của cô trong một giây sẽ gãy mất.

Tốt nhất vẫn không nên lấy nhẫn đi. Ninh Hoả đặt tay cô xuống giường, kéo chăn mỏng đắp lại.

Cô đúng là mù mắt mà.

Hắn không cần nghe Rock N’Roll cũng sớm biết, Lưu Vĩnh Nham từ lâu đã qua lại với fan của mình. Không chỉ riêng một mình Liễu Nha.

Minh Vọng Thư từng nói với Ninh Hoả, fan nữ của ban nhạc Sơn Thạch nhiều vô số, chia thành nhóm mê Lưu Vĩnh Nham và Hoàng Nhất Diễn, hoặc là mê CP của họ.

Khi Hoàng Nhất Diễn rời khỏi Sơn Thạch cũng kéo theo một lượng fan bỏ đi. Số còn lại đa phần là những cô gái mê mẩn Lưu Vĩnh Nham, nuôi mộng trở thành người yêu của hắn ta.

Ninh Hoả từng ngầm nhắc cô nhiều lần.

Nhưng cô nghe không hiểu, ngu ngốc chạy đi yêu tên cặn bã kia.

Cũng may, cuối cùng Liễu Nha đã dùng cái thai ép phải từ hôn, nhờ thế mới dọn sạch chướng khí mịt mù bao quanh Hoàng Nhất Diễn.

— HẾT CHƯƠNG 30 —

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi