HÔN HOÀNG

Khi Ninh Hoả nhìn vợ, mắt hắn tự giác mang theo bộ lọc cấp 10.

Hoàng Nhất Diễn lúc này không thể xem là đẹp. Cô bị mắc mưa, tóc giống một lớp vải bố bọc trên đầu. Dưới gối quần cũng ướt sũng. Cô mang một cái kính đen gọng lớn, che khuất nửa khuôn mặt, môi dưới trắng bệch.

Một khắc trước, Ninh Hoả vừa đón Hải Khách ở cửa chính, mà Hoàng Nhất Diễn lại từ một cánh cửa khác chuồn đi mất.

Cô quay lại xe lấy ô rồi đi đến tiệm bánh pizza trước cửa tiểu khu mua một phần mang về.

Thời tiết thế này, mang ô cũng vô dụng, gió mạnh thổi mưa thóc vào tán ô, khiến quần cô mặc vừa ẩm ướt vừa lạnh lẽo.

Cũng may bộ dáng cô chật vật.

Hải Khách nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, không tài nào liên tưởng giữa cô với Giang Phi Bạch. Hắn quay sang Ninh Hoả, hỏi: “Cậu gọi pizza à?”

“Đúng vậy”. Ninh Hoả nhận lấy hộp bánh.

“Sao cậu có thể gọi giao về?” Hải Khách nghĩ đến một chuyện, Ninh Hoả là ngôi sao mà.

“Anh có thể tuỳ tiện mang theo người đến đây, vì sao tôi gọi đồ ăn giao về lại không được?” Ninh Hoả trào phúng nói: “Đầu óc anh úng nước, gọi là ngây thơ. Tôi đói bụng phải lấp đầy dạ dày mình, cũng gọi là ngây thơ”.

Hải Khách liếc nhìn Phạm Lộ rồi thở dài, không còn lời nào để nói.

Phạm Lộ ngồi uể oải liền đổi tư thế. Nội y tối màu có lót ren tím bên trong như muốn rơi ra ngoài. 

Vừa rồi cô ấy kêu nóng, mắt Ninh Hoả cũng không thèm liếc một chút.

Tình cảnh trước mắt thế này, dù phong ba bão táp cũng không gợn nổi sóng gió.

Trong mắt Ninh Hoả chỉ có người nhân viên giao hàng kia, hắn dịu dàng nói: “Bên ngoài mưa to, vất vả rồi”.

“Phục vụ khách hàng mà”. Hoàng Nhất Diễn đẩy kính, hơi nheo mắt, ẩn chứa vui sướng: “Xin hỏi… anh là Ninh Hoả sao? Nhìn dáng vẻ anh rất giống anh ấy”.

Hải Khách đột nhiên nổi hết da gà, đến giờ hắn mới ý thức được nguy hiểm thế nào. Nguy to rồi. Trong phòng hai nam một nữ, mà đàn ông lại tỉnh như sáo, chỉ có phụ nữ là say rượu, nếu nhân viên giao hàng truyền ra ngoài, không biết sẽ bị người khác đánh giá dâm ô tục tĩu thế nào.

Hải Khách hối hận vô cùng, biết vậy đã chẳng làm. Uống rượu gì chứ? Mưa to gió lớn thế này, rõ ràng trời cao đã ngầm ám chỉ với hắn, bảo hắn tốt nhất nên ở nhà nghỉ ngơi.

Vì tham uống rượu mà hắn đã gây chuyện. Hải Khách đang nghĩ cách làm thế nào để lừa gạt nhân viên giao hàng.

Ninh Hoả cười đáp lời: “Chính là tôi”.

Mồ hôi lạnh trên trán Hải Khách nháy mắt lũ lượt rơi xuống. Hắn thấy nhân viên giao hàng muốn nắm tay Ninh Hoả, lại rụt trở về, chà sát hai tay lên người.

Cô kinh hỉ không thôi, “Thật sự là anh à! Em là fan hâm mộ của anh, tình cảm với anh còn cứng hơn vàng”.

Thành ngữ này hình như dùng sai thì phải? Rõ ràng nhân viên giao hàng nói năng lộn xộn hết lên. Hải Khách phất tay, “Cô giao hàng xong thì nhanh về đi”.

‘Tôi —” nhân viên giao hàng chỉ vào Ninh Hoả, “Có thể xin chữ ký anh ấy được không?”

“Được chứ. Mau vào nhà đi, bên ngoài trời lạnh”. Ninh Hoả săn sóc gọi cô vào nhà.

Hải Khách chưa từng bắt gặp vẻ mặt ôn hoà thế này của hắn, phảng phất giống như bị sấm chớp đánh trúng đầu.

Ngay cả Phạm Lộ đang say rượu cũng phải mở mắt ra, đánh giá nhân viên giao hàng từ trên xuống dưới.

“Ài”. Hoàng Nhất Diễn một bước đi vào, giày dép ướt sũng nước trộn lẫn bùn đất, giẫm đầy trên sàn nhà bóng loáng, để lại một vết bẩn dài.

“Cô cô cô —” Hải Khách trợn mắt há hốc mồm, “Sao không cởi giày ra trước mà đã đi vào?”

“Giẫm thì giẫm thôi”. Ý cười Ninh Hoả sâu sắc. Vợ của hắn, cho dù cô muốn chơi bùn trong nhà hay dùng bùn trát tường, dán tường, hắn đều vui lòng.

Hải Khách nhịn không được, cho rằng những hành động khác thường của Ninh Hoả là cố ý làm trái lại lời hắn. “Đây không phải đãi ngộ đặc biệt à?”

Ninh Hoả lại nói: “Để không biểu lộ sự đãi ngộ đặc biệt ấy, anh tắm cũng đã tắm rồi, vậy để cô ấy tắm một lần là được”. Hắn chỉ vào phòng tắm, nói với Hoàng Nhất Diễn: “Đi đi, đừng để cảm lạnh”.

Hải Khách suýt nữa quỳ xuống đất dập đầu tạ lỗi, “Xin đừng làm loạn nữa, sẽ doạ cô gái nhỏ sợ đấy”.

Ai ngờ, nhân viên giao hàng giả vờ che mặt, “Cái này… Ninh Hoả là muốn yêu đương với fan sao?” Lại lẩm bẩm thêm một tiếng: “Giao pizza cũng có cơ hội ngủ với idol”. Cô thật sự đi vào phòng tắm, gần đến cửa mới quay đầu nói: “Tôi là nhân viên của tiệm pizza dưới lầu, số hiệu là 1602”.

“…” Hải Khách nhìn cô thản nhiên bước vào phòng tắm, lại liếc Phạm Lộ đang mù mờ. Hắn kéo tay áo Ninh Hoả, đi đến phòng bếp rồi chốt cửa lại. “Giận dỗi vui lắm sao? Chỉ vì anh mang Phạm Lộ đến đây nên cậu muốn trả đũa anh đúng không? Cậu có biết anh đã cố đè lại bao nhiêu nguy cơ không hả?”

Ninh Hoả nửa tựa vào bàn điều khiển, “Vậy anh giải thích trước đi, vì sao lại đưa phụ nữ đến đây”.

“Phạm Lộ cô ấy… không phải phụ nữ bình thường. Anh nói thật với cậu vậy, Phạm Lộ là trạm tỷ fan hâm mộ của cậu”. Hải Khách chỉ vào ngực Ninh Hoả, nhấn mạnh, “Cô ấy là fan hâm mộ trung thành của cậu”.

Ninh Hoả lạnh lùng đẩy ngón tay Hải Khách ra khỏi người mình.

Hải Khách dậm chân một cái, dù ở trong phòng bếp vẫn đè thấp giọng, “Trước khi cậu bước chân vào giới giải trí này, đi khắp nơi chơi đùa phụ nữ, giờ cậu nổi tiếng, mấy kẻ có ý định cọ nhiệt [1] cậu đều bị Phạm Lộ xử lý. Cô ấy đối với cậu tốt như thế, lại là quản trị viên phản hắc [2] cho cậu. Danh tiếng của cậu, được bao nhiêu cũng nhờ vào sự nỗ lực của cô ấy”.

[1] “Cọ nhiệt”, thuật ngữ trong giới giải trí, ý chỉ những người muốn mượn sự nổi tiếng của người khác để làm bệ đỡ cho bản thân đi lên.

[2] “Phản hắc”, thuật ngữ trong giới giải trí, ý chỉ hành vi đưa ra bằng chứng, luận điểm nhằm phản bác lại những scandal, bê bối mà người khác vu vạ cho mình.

Ninh Hoả thấy buồn cười: “Vậy ra nhân khí của tôi tăng lên không phải công lao của người đại diện như anh à?”

“Đừng đánh trống lảng”. Hải Khách tận tình khuyên nhủ: “Hiện tại fan chuyển hướng, đi theo phản nghịch cũng rất nhiều, cậu có một fan trung thành lại tận tâm như thế, cần phải giữ cho tốt. Vì sao anh thường nói chuyện phiếm với cô ấy chứ? Tất cả chỉ vì tiền đồ của cậu. Thời điểm cô ấy còn làm fan của cậu thì cái gì cũng tốt, nhưng một khi đắc tội, chuyển thành hắc tử thì đồng nghĩa với phiền phức cũng nhiều lên”.

“Cô ấy là fan của tôi, không lẽ tôi còn phải bán thân?”

“Không phải để cậu bán thân, chỉ là nhờ cậu trưng sắc mặt tốt một chút”.

“Hải Khách”. Ninh Hoả đanh mặt nói thẳng, “Trước kia anh có rất nhiều chuyện, tôi cũng lười quản. Nhưng còn Phạm Lộ, anh không tiếp xúc nhiều với cô ta. Nếu muốn nói chuyện phiếm với cô ấy, cũng đừng kéo tôi vào”.

“Anh không có nhiều chuyện với cô ấy. Nhưng quả thật cô ta biết không ít thứ về cậu, trước kia cậu còn có một mối tình, cô ấy biết rõ hơn anh”.

“Ừ”. Ninh Hoả cười, ác ý dưới đáy mắt hằn lên. “Bạn học cùng lớp tôi đều biết cả. Quan hệ xã giao là công việc của người đại diện, nếu muốn nghệ sĩ phải đi dỗ kẻ khác mới có thể chặn được bê bối, vậy người đại diện nên sớm cút đi”.

“…” Hải Khách hợp tác với Ninh Hoả lâu như vậy, đây là lần đầu hắn nghe Ninh Hoả nặng lời thế này. Hải Khách hốt hoảng, ngữ điệu mềm đi, “Được, anh biết rồi”. Hắn lại thở dài, “Vậy còn người giao hàng kia thì sao?”

“Anh mau đi đi. Chuyện còn lại để tôi xử lý”. Gặp phải một kẻ đại diện nghiệp dư, Ninh Hoả vừa có thể hưởng thụ sự tự do mình muốn, lại vừa khó tránh khỏi gặp cảnh khốn đốn. Hắn sớm đã đoán biết trước. “Nếu chuyện giữa tôi và Phạm Lộ bị bêu rếu ra bên ngoài, đừng trách tôi giũa anh”.

“Sao có thể chứ”. Nói thì nói vậy nhưng Hải Khách bắt đầu sự nghiệp bằng nghề phóng viên, thật thật giả giả cũng không phải do cái miệng mà thành. Ngay chính hắn cũng không biết bản thân đã chế ra bao nhiêu chuyện cũ của người khác. Hải Khách tự muốn tát vào mặt mình, hỏi lại: “Còn người giao hàng kia, cậu định bịt miệng thế nào?”

“Chuyện này không cần anh xen vào”.

Hải Khách ra khỏi phòng bếp, nâng Phạm Lộ đứng dậy.

Phạm Lộ lúc này đã tỉnh táo hơn nhiều, ánh mắt lướt qua chỗ phòng tắm, bước chân tập tễnh bỏ đi.



Hoàng Nhất Diễn tắm xong, thay một cái váy ngủ, đi thẳng vào phòng.

Ninh Hoả đã nằm sẵn trên giường.

Cô nói: “Người đại diện này của anh không được rồi, nhiều khả năng còn để lại hậu hoạn khó lường”.

“Ừm”. Ninh Hoả kéo hai sợi dây áo mỏng manh của cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve xương quai xanh, chỉ là một khúc xương thôi nhưng hắn cảm thấy vô cùng có khí chất, chỗ lõm vào không khác gì báu vật. “Ban đầu hắn làm phóng viên, sau lại chuyển sang làm kế hoạch, gần đây mới trở thành đại diện cho ngôi sao. Hắn ta là người tốt, nhưng yếu điểm cũng rõ ràng”.

“Một đồng đội heo, thà không có còn hơn”. Cô ký hợp đồng với phòng làm việc, chỉ là mượn một cái tên. Dịch Hạo Quân cũng không phải người đại diện của cô.

“Anh vẫn đang nghĩ”.

“Có điều, nhìn nhân khí hiện tại của anh, kế hoạch hoạt động xem ra cũng không quá tệ. Tài nguyên cũng có. Chỉ là hắn không đủ cẩn thận”.

Bị Hải Khách cắt đứt cơn sóng tình, đôi vợ chồng son lại bàn chuyện công việc.

Ninh Hoả thành thật thừa nhận: “Nhân khí cùng tài nguyên anh có, một phần đều do Chương Mân kéo đến”.

“Sao cô ấy lại muốn giúp anh?” Hoàng Nhất Diễn nằm trên đùi hắn.

Hắn kéo dây áo ngực của cô xuống, hai tay lần mò vào trong. “Anh còn chưa cân nhắc kỹ”.

“Cô ấy thật sự chướng mắt anh à?”

Ninh Hoả hừ một tiếng, “Cô ta có thích cũng không được”. Thứ nhất là do người đàn ông phía sau cô ấy không muốn, thứ hai là do Ninh Hoả không bằng lòng.

“Khi nào anh quay chụp MV?”

“Thái Tân Thu cố ý kéo dài thời gian. Vài ngày nữa anh sẽ đên chỗ tập luyện đóng cửa, giữa chừng phải bỏ ra ngoài. Cũng phải xem Chương Mân, nếu anh không xin phép được, cô ta chỉ có thể mời người khác”.

Hoàng Nhất Diễn nắm lấy tay anh, “Anh đừng cố sức quá”.

“Ừm”. Ninh Hoả nói: “Thái Tân Thu chắc hẳn không chỉ nghe qua một lần ở đêm Giáng Sinh, liền có thể sao chép bài hát của em như thế. Cô ta đã quay video lại rồi. Lần này em náo loạn lớn, cô ta chắc đã xoá đoạn clip”.

“Cô ta xoá hay không cũng không có gì khác biệt, dù sao cũng không nhận”.

Ninh Hoả hỏi: “Em với Hồng Oa quan hệ thế nào?”

“Cũng không tệ lắm. Lúc bị bình luận tiêu cực, chị Mạn cũng không lên tiếng phủi sạch quan hệ với em”.

“Anh có nhờ người tìm khách đến Hồng Oa xem biểu diễn vào đêm Giáng Sinh năm đó, nếu có thể nhờ Hồng Oa đưa ra một danh sách cụ thể, tỷ lệ tìm được cũng cao hơn”.

Ánh mắt Hoàng Nhất Diễn loé sáng. Người yêu nhau không cần nói cảm ơn.

Dưới bàn tay Ninh Hoả là da thịt mềm mại, hắn vừa vuốt vừa xoa, “Thời gian này anh không ở đây, em phải cẩn thận”.

Động tác trên tay khiến cô khẽ thở một hơi, “Em biết rồi”.

Hắn ôm cô ngồi dậy, hôn một cái thật sâu. “Đóng cửa tập luyện rất lâu, em nhớ thường xuyên nói chuyện phiếm với anh đấy”.

Cô siết chặt hắn, “Được”.

Hai người rốt cuộc cũng có thể tiếp tục đại sự còn đang dang dở. Từ khi cô thành nhân vật của công chúng, Ninh Hoả chỉ đành hạn chế để lại dấu ấn trên người cô. Dấu vết trên những vị trí cục bộ phía sau còn dày đặc hơn phía trước.

“Anh cầm tinh con chó à?” Hoàng Nhất Diễn tức giận mắng một tiếng.

“Vợ à”. Hắn ngậm lấy da thịt cô không chịu buông.

Cô nhịn không được cắn trả lại hắn.

Hai người lăn lộn một vòng. 

Hoàng Nhất Diễn ầm ĩ nói khát nước.

Ninh Hoả ngoan ngoãn đi ra ngoài rót nước cho cô. Nhìn thấy ghế dựa chỗ Phạm Lộ ngồi khi nãy bị lệch, hắn thuận tay kéo trở về. Đúng lúc này, có thứ gì đó chợt loé lên.

Ninh Hoả cúi người, hơi quỳ dưới đất.

Mặt sau của chân ghế tựa vào tường, có bã kẹo cao su, trên đó dính một vòng tròn nhỏ màu đen.

Thứ này là máy nghe trộm.

Đồng tử Ninh Hoả lúc này, so với cái vòng tròn nhỏ kia lại càng đen hơn, sâu hun hút.



Hai ngày sau, Ninh Hoả thu dọn hành lý, đến trung tâm huấn luyện chung của chương trình tuyển tú.

Cũng đúng hôm nay, Dịch Hạo Quân trở về từ chuyến công tác. Ngay sau đó, hắn gọi Hoàng Nhất Diễn đến, nói đã hẹn với nhà sản xuất âm nhạc dùng cơm.

Dịch Hạo Quân dặn dò cô, “Đi ăn cơm bên ngoài, ăn mặc đàng hoàng một chút”.

Hoàng Nhất Diễn liền thay một bộ đồ đen vô cùng đàng hoàng.

Trên đường đi, Dịch Hảo Quân ngồi ở ghế lái, đảo mắt vài lần nhìn cái áo đen cô mặc, không nhịn được hỏi: “Sao cô thích mặc đồ đen như vậy?”

“Mua lâu rồi. Mặc không rách nên không muốn đổi”. Mấy lời cô nói cũng không sai, cô không phải dạng người thường mua sắm quần áo mới, cái nào cũ một chút vẫn mặc được là ổn.

Dịch Hạo Quân lắc đầu, “Trước kia tôi cảm thấy cô rất nữ tính”.

Sự nữ tính của cô chỉ để dành cho Ninh Hoả thưởng thức. Cô né tránh đề tài của Dịch Hạo Quân, hỏi hắn: “Có nhà sản xuất nào?”

“Cô đi rồi sẽ biết”.

“Có Hồ Kim Thừa không?”

Dịch Hạo Quân đột nhiên bật cười, “Sao lại nghĩ đến ông ta? Bây giờ ông ấy là đối thủ của cô đấy”.

Hoàng Nhất Diễn lạnh nhạt, “Có phải phe đối địch hay không, không phải đơn giản là chuyện lợi ích sao”.

Dịch Hạo Quân đáp: “Suy nghĩ tức cười thật”.

Trong phòng riêng.

Hoàng Nhất Diễn ngồi một bên nghe đám người thành công nói chuyện vui vẻ.

Hồ Kim Thừa không xuất hiện ở đây, có điều cô lại bắt gặp một người khác cũng thuộc dạng buồn cười.

Giữa chừng, cửa phòng riêng đẩy ra.

Một người đàn ông dáng cao gầy mặc áo đen đi vào, môi dưới xỏ một cái khuyên nhỏ màu vàng. Đầu tiên hắn nhìn mấy nhà sản xuất một cái, sau đó xoay người thầm nói gì đó.

Nhà sản xuất gật đầu, đứng dậy bảo với đám người: “Tôi có việc, đến phòng bên một lát”. Ông ta vỗ vỗ người đàn ông xỏ khuyên môi, “Để tôi giới thiệu chút, đây là ca sĩ chính của ban nhạc Sơn Thạch tôi mới ký hợp đồng, tên Lưu Vĩnh Nham, vừa đúng lúc đang ở phòng bên dùng cơm”.

Lưu Vĩnh Nham ngước mắt nhìn về phía chỗ ngồi, người bất giác cứng đờ, vô thức cắn khuyên môi.

Hoàng Nhất Diễn vẫn thản nhiên tự đắc, ăn cơm uống canh như lẽ thường.

Hắn liếc cô một cái thật sâu, xoay người cùng nhà sản xuất kia ra khỏi phòng riêng.

Hoàng Nhất Diễn gửi tin nhắn cho Ninh Hoả: “Đang làm gì vậy?”

Cô ăn xong một nồi canh thịt, lại ăn hết một cái bánh bao, uống xong nước ngọt, Ninh Hoả mới trả lời: “Tập nhảy”.

Gần đây hắn bề bộn nhiều việc.

Cô không quấy rầy hắn nữa.

Ăn xong bữa cơm.

Dịch Hạo Quân hỏi cô: “Tôi đưa cô về?”

Hoàng Nhất Diễn đáp: “Không tiện đường với anh”.

“Vậy tôi đi trước đây”. Nói xong liền thật sự bỏ đi mất.

Hoàng Nhất Diễn đội mũ đeo kính đen, định gọi xe trên APP.

Xe còn chưa tới, bên cạnh đã xuất hiện một bóng người. “Diễn Diễn”.

Cô không để ý đến hắn.

Lưu Vĩnh Nham tự nói chuyện: “Hai tháng trước, lúc em quay về trấn Ô Sơn, có gặp được chị anh đúng không?”

Đã biết rõ đáp án mà còn dùng câu hỏi nghi vấn, đúng là nhàm chán.

Cái bóng của hắn vừa đen vừa dài, “Bạn học của chị ấy làm việc ở cục dân chính, nói em quay về làm thủ tục ly hôn”.

Hoàng Nhất Diễn cười lạnh, “Bạn học của chị ta là người nào? Nói rõ đi, tôi sẽ đến cục dân chính khiếu nại”.

“Chuyện em ly hôn, Lưu gia cũng không nói với ai bên ngoài”.

Cô nhìn định vị thuê xe trên di động — sao còn chưa tới.

“Diễn Diễn, em cũng ly hôn rồi, không bằng ở cùng anh. Chúng ta bắt đầu lần nữa, cùng nhau xông pha vào thiên địa này”.

Bốn phía vô cùng yên tĩnh, giống như một cái đền miếu vắng hoe hoang tàn. Có điều đền miếu cũng không trầm lắng đến thế này, ít ra còn có tiếng gõ mõ, có tiếng tụng kinh. Cho dù có người lui tới hay không.

Lưu Vĩnh Nham có nói chuyện tiếp sao? Hắn nói cái gì?

Cô không muốn nghe nữa, xoay người bỏ đi.

Lưu Vĩnh Nham giữ chặt cổ tay cô kéo về.

Tiếng quát lớn của cô còn chưa vang lên, ánh đèn flash chiếu tới.

“Người kia là Giang Phi Bạch?” Cách đó không xa có một phóng viên hỏi dò.

Hoàng Nhất Diễn một chân đá về phía Lưu Vĩnh Nham, hướng về phóng viên trả lời: “Nửa đêm bị tập kích bất ngờ, Giang Phi Bạch anh dũng đáp trả tên côn đồ”.

Phóng viên: “…”

— HẾT CHƯƠNG 37 —

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi