HÔN HOÀNG

Cha Hoàng từng nói, con gái thứ lúc lên trung học mới có dáng vẻ nữ sinh, còn trước kia chỉ là một thằng nhóc mạo danh.

Chuyện khi còn nhỏ, Hoàng Nhất Diễn không quá kỳ vọng Ninh Hoả có thể nhớ lại. Chỉ duy cô là người khắc ghi hết thảy. Có thể nói chuyện với cô, chỉ có bản thân năm mười ba tuổi.

Cô cũng chưa từng cố ý thăm dò Ninh Hoả.

Từ nhỏ cô đã tuỳ ý, lúc ấy không có khái niệm quá sâu về tình yêu nam nữ, chỉ cảm thấy ở cùng một chỗ với Bạch Phi Giang vô cùng vui vẻ. Cây non không trưởng thành, hai người lại chia tay.

Những kỷ niệm quý giá ấy, cô xem như chuyện cổ tích. Con người luôn khát khao chuyện cổ tích, đồng thời cũng đầu hàng trước thực tế. Sau này, cả cô và Ninh Hoả đều có người yêu của mình, càng chứng minh những chuyện trong quá khứ chỉ là cổ tích không có thật.

Giờ phút này, cô lại nghe từ trong miệng Ninh Hoả ba chữ Giang Phi Bạch, Hoàng Nhất Diễn như trông thấy kỳ tích.

Vòng đi vòng lại mười một năm, thì ra không chỉ riêng cô nhớ rõ.

Hoàng Nhất Diễn buông tay Ninh Hoả.

Hải Khách khoác vai Ninh Hoả, giải thích: “Cậu ta là Ninh Hoả, rất thích nói đùa, cô đừng tin là thật. Lần đầu gặp, cậu ấy giới thiệu tên mình là Khách Hải. Ha ha ha”.

Trong không gian chỉ còn lại tiếng cười khách sáo pha lẫn chút xấu hổ của Hải Khách, hắn cười ba tiếng, bản thân mất sức cũng dừng lại.

Sau một thoáng im lặng, bầu không khí quay về bình thường.

Hoàng Nhất Diễn duy trì sự thản nhiên trên mặt.

Ninh Hoả mỉm cười, “Anh là Ninh Hoả, bạn nhảy của em”. Cũng là tất cả của cô.

Thầy Trâu vỗ tay một tiếng, bước lên trước, “Chúng ta bắt đầu nào, chỉ có mấy ngày tập luyện, phải cố gắng hết sức”.

Hai vợ chồng đồng thời đáp lời.

Hoàng-Vũ-Đạo không có căn bản về vũ đạo, giống hệt Ninh Hoả, đánh nhau thành tài. Lúc sáng tác, thầy Trâu biên đạo cho cô mấy động tác, phối hợp cùng Ninh Hoả.

Vì có người ngoài ở đây nên hai vợ chồng duy trì khoảng cách, chỉ nói chuyện công việc, khách sáo chừng mực.

Lúc thầy Trâu giải thích với Ninh Hoả, Hoàng Nhất Diễn ngồi một bên.

Hải Khách liền đi tới, “Giọng của cô khá quen thì phải”. Phụ nữ có chất giọng này không nhiều lắm, hình như đã từng nghe ở đâu đó.

Hoàng Nhất Diễn liếc hắn một cái, không nói lời nào.

Hải Khách theo thói quen “vỗ mông ngựa” nói: “Trẹn “Bài ca phong hoả” cô rất lợi hại”.

Tập đầu tiên, Giang Phi Bạch là ca sĩ tai tiếng đạo nhái trên mạng, hiện giờ đã lật ngược tình thế trở thành phiên bản gốc. Ninh Hoả từng vì chuyện video mà quậy một trận với Thái Tân Thu. MV bài “Cùng quân nói” cũng do chuyện Chương Mân huỷ hợp đồng cùng một đống vấn đề nên chậm chạp chưa lên sóng.

Giới giải trí chính là thế, biến ảo khó lường. Hôm nay no bụng còn chuyện ngày mai ra sao vẫn là ẩn số.

“Cũng bình thường”. Hoàng Nhất Diễn trả lời, cô nhìn theo Ninh Hoả, hơi tựa vào gương, đây là lần đầu cô thấy bộ dạng Ninh Hoả nghiêm túc làm việc, đẹp đến mức cô không thể rời mắt. Rõ ràng buổi sáng tên đàn ông này vẫn còn dịu dàng một phen, chỉ nửa ngày không gặp đã khiến cô nhớ nhung. Hơn nữa dù gặp mặt vẫn thấy không đủ.

Hải Khách nhìn theo hướng cô, nhiều chuyện hỏi: “Trước kia cô quen biết Ninh Hoả à?”

“Từng nghe danh”. Cô không rút lại ánh mắt, “Khi tham gia tống nghệ hẹn hò”.

Hải Khách nhìn chằm chằm mắt cô, “Tôi cứ nghĩ hai người quen biết nhau”.

“Nhờ quan hệ bạn bè mới tìm được hắn”. Hoàng Nhất Diễn mang theo sự hờ hững, “Từ tuyển tú nổi tiếng”.

“Cũng tạm. Đa phần do vận khí, thứ hạng so với bản thân cậu ta cũng không thể nổi hơn được”. Hải Khách lúc này nghĩ, biết đâu chuyện Ninh Hoả bị loại cũng khá tốt. Nếu ra mắt cùng nhóm nhạc, với tính cách của Ninh Hoả sẽ thiệt thòi, vì hắn căn bản không thích tranh giành với người khác.

Hoàng Nhất Diễn không muốn nói chuyện phiếm, càng không có ý định bàn luận về nam thần hoàn mỹ nhất trong lòng mình với kẻ khác. Cô lại im bặt.

Hải Khách thấy không ai nói gì liền tìm chủ đề khác, “Giang Phi Bạch, sao cô không tìm người đại diện?”

Hoàng Nhất Diễn đang định đáp lời.

Ninh Hoả thấy Hải Khách cứ bám riết không buông, hô lớn: “Giang Phi Bạch, đến tập động tác này đi”.

Cô nhân cơ hội đó tránh thoái Hải Khách. 

Hải Khách vỗ đầu, “Rốt cuộc là gặp ở đâu nhỉ? Sao nghĩ mãi không ra”. Lúc này, có cuộc gọi từ một đại ngôn thương hiệu, Hải Khách ra ngoài tiếp chuyện.

Có khách đến tìm, thầy Trâu cũng tạm rời khỏi.

Trong phòng tập phút chốc chỉ còn lại Ninh Hoả và Hoàng Nhất Diễn.

Ninh Hoả đến gần, véo thắt lưng cô một cái, khẽ khàng gọi: “Vợ ơi”.

Cô vội tránh sang một bên, nhìn ra cửa, giọng oán trách: “Anh đừng làm bậy”. Lại thêm một câu, “Quay về tính sổ với anh”.

Ninh Hoả cười, bình thản đắc ý.

Vợ của hắn, dáng vẻ lúc tức giận không khác gì tiên nữ hạ phàm.

Hắn chưa từng nghĩ tới, có một ngày Giang Phi Bạch lại chiếm giữ trái tim của hắn, quấy đảo khắp nơi, hắn sợ cô ngã xuống.

Một tên nhóc giả mạo, lại cùng ăn cùng ngủ với hắn, cùng nằm chung giường, mặt không đỏ thở không gấp. Hắn bất cẩn bắt gặp cảnh cô tắm, cô lại tự nhiên đưa tay ôm mặt. Hắn đưa cô đi xem phim khuya, hai người họ nam nữ thụ thụ bất thân.

Cô gái nhỏ ngốc nghếch, hét to muốn làm anh em chí cốt với hắn.

À, đúng rồi, Ninh Hoả mười ba tuổi cũng lừa Hoàng Nhất Diễn. Căn nhà năm đó không phải của bạn hắn, mà là của cha hắn.

Nhưng những thứ đó, cũng chỉ là chút việc vặt thôi.



Ninh Hoả ngẫm nghĩ thoải mái.

Buổi chiều, Hoàng Nhất Diễn về nhà trước.

Hắn tập thêm lát nữa mới về sau. Bước vào nhà, trong lòng ngập tràn mong muốn ôm ấp vợ mình, ai ngờ, tiếp đón hắn lại là gia pháp.

Hoàng Nhất Diễn nhấc chân, ngồi ngay ngắn trên sô pha.

Trên bàn trà bày một trái dứa to tướng. Đang vào mùa thu hoạch, vỏ quả vàng nhạt, thân quả tròn lẳn, vô cùng cứng cáp.

Chỉ cần nhìn qua, Ninh Hoả bỗng thấy đầu gối mình đau nhói.

Hắn nịnh nọt sáp lại gần: “Vợ à”.

Lúc Ninh Hoả dùng ngón nghề sở trường, cũng là khi Hoàng Nhất Diễn tác oai tác quái, cô nghiêng đầu liếc hắn, “Khai mau, còn giấu em chuyện gì nữa?” Hành tây này không thể bóc tiếp, chắc chắn 200% là đen tối.

Ninh Hoả cười lấy lòng, “Không có, chỉ sót lại chuyện này thôi’.

“Nhất định vẫn còn!” Hoàng Nhất Diễn đứng dậy, ném gối về phía hắn.

Hắn bắt lấy gối, tiến đến ôm cô ngồi xuống, đầu tiên hôn môi, sau mới tự vấn: “Không có mà”.

Cô không tin, lạnh giọng hỏi: “Anh nhớ ra Giang Phi Bạch khi nào?”

“Năm kia, ngày em thu dọn hoa hồng”. Ninh Hoả nhìn quả dứa lớn, thành thật trả lời.

Cô hỏi tiếp: “Nhận ra thế nào?” Vẻ ngoài của cô thay đổi nhiều như thế, nhận ra mới lạ.

“Phía trên eo em màu trắng, phía dưới lại ngăm ngăm”. Lúc nói chuyện, Ninh Hoả chạm vào thắt lưng cô.

“Sao anh biết được?”

“Lúc em tắm, anh nhìn thấy”.

“…” Hoàng Nhất Diễn hất tay hắn, “Lúc đó anh biết em là con gái rồi?”

“Phải”.

“Vậy anh còn ngủ với em lâu như vậy?”

“Là em chủ động nhảy lên giường, không liên quan đến anh”. Ninh Hoả vô tội nói.

“Anh nhân lúc em ngủ để nhìn trộm em?”

“Có thể à?” Ninh Hoả năm mười ba tuổi không có tâm tư này, chỉ đơn thuần cảm thấy cô gái ngốc nhưng cũng khá thú vị. “Khi đó trên người em có điểm nào đặc trưng của con gái chứ? Anh nhìn trộm em không bằng tự nhìn mình trong gương còn đẹp trai hơn nhiều”.

“Chuyện xảy ra lâu vậy, không nghĩ anh còn nhớ rõ?” Cô giận anh giấu mình, nhưng cũng vui mừng, vì bí mật thuộc về hai người họ, anh cũng không quên.

“À”. Anh qua loa đáp lại.

Cô hiểu rõ anh, “Thái độ này của anh, lại đang tính lừa em cái gì?”

“Không phải, là —” Ninh Hoả nhìn về phía quả dứa.

Quả dứa cũng đang trừng mắt nhìn hắn.

Hắn nhẹ nói: “Lần đầu nhìn thấy con gái khoả thân, đang tuổi dậy thì mà, từng mơ thấy em mấy lần”. Về phần mơ gì, hắn cũng không tiện nói rõ.

“…” Bản tính túng dục của hắn từ nhỏ tới lớn luôn không đổi. Hoàng Nhất Diễn càng nghi ngờ, mình bị hắn lừa trao trái tim này khi nào nhỉ? “Đồ lừa đảo, lời nói ra miệng chẳng có câu nào là thật”.

Hắn gọi mình là Ninh Khuất Khuất, tất nhiên có thể co cũng có thể duỗi. Lúc nên tỏ ra yếu thế thì không hề do dự một giây. “Vợ ơi, anh đối tốt với em là thật”.

Hoàng Nhất Diễn cười lạnh một tiếng, “Anh cầm đầu mấy chuyện này cũng là thật”.

Ninh Hoả bất chợt lên tiếng: “Nếu lúc đó không phải em nữ cải nam trang, có lẽ chúng ta—” Hắn im bặt. Hắn và Minh Vọng Thư, cô và Lưu Vĩnh Nham, đều do tự mình chọn. Ngày còn trẻ ấy, hoá ra chỉ là một đoạn ký ức tốt đẹp, cả hai đều không để trong lòng.

Con người, chính là trong vô vàn những lựa chọn mới có thể tìm được đáp án hoàn mỹ nhất.



Lúc diễn tập chính thức cho “Bài ca phong hoả”, Ninh Hoả và Hoàng Nhất Diễn tự mình đến đài truyền hình.

Không ngờ ca sĩ mười tám tuổi kia lại là fan của Ninh Hoả. “Em có thể xin chữ ký của anh không?” Cô ta nắm chặt tay áo dài, vừa thẹn thùng vừa dịu dàng, trái ngược hoàn toàn với bộ dạng xa cách không để tâm của Hoàng Nhất Diễn.

“Ừ”. Ninh Hoả không hề cười lấy một cái, ký vào tấm poster đưa cho cô gái mười tám tuổi.

Cô gái mười tám tuổi mừng đến mức suýt chút nữa hôn chụt vào mặt hắn.

Hắn lập tức lùi bước, duy trì khoảng cách an toàn.

Hoàng Nhất Diễn và Ninh Hoả, cô hát bài của cô, hắn nhảy bài của hắn, chỉ có lúc bắt đầu và kết màn mới nhảy đôi với nhau. Luyện tập một lần, cũng y như vậy.

Cô gái mười tám tuổi đứng một bên xem, ôm ngực đi ra ngoài.

Khi Weibo chương trình công bố đội hình đêm chung kết, fan của Ninh Hoả phát điên.

Ninh Hoả bị loại trong chương trình tuyển tú, fan hâm mộ của hắn phẫn nộ không nguôi, hy vọng idol mình có thể nở mày nở mặt. Lần này cơ hội đến rồi, tất nhiên phải “đánh bay” của bình luận trên Weibo.

Lại nhớ đến sự việc đồng đội heo lúc trước, đám fan phân tích thế này.

@Người thuộc chòm sao Nhân Mã đều có thể cưỡi ngựa: cxq (Thái Tân Thu) sao chép, Ninh Hoả bị kéo xuống nước, cô ta đến một tiếng dbq (xin lỗi) cũng không nói. Ninh Hoả với jfb (Giang Phi Bạch) hợp tác, chính là đòn phản kích cho cxq!

Phản kích hay không, Ninh Hoả còn chưa lên tiếng. Đám fan đã tự giác thực thi.

Trận chung kết “Bài ca phong hoả” đổi thành một địa điểm lớn hơn.

Hoàng Nhất Diễn đến sớm.

Ninh Hoả bị chặn lại. Vì lịch trình bại lộ nên nhóm fan đã cản xe chuyên dụng của hắn.

Không sai, cuối cùng Hải Khách cũng sắm một chiếc xe đưa đón chuyên dụng xứng với Ninh Hoả, còn mời nhà tạo mẫu cùng một trợ lý.

Vệ sĩ, vẫn không có.

Hải Khách nhìn đám người tụ tập phía trước, cảm khái một câu: “Những lúc thế này mới cảm nhận được độ nổi tiếng của cậu”.

Ninh Hoả hỏi: “Hôm qua anh đã tuồn tin tức ra ngoài chưa?”

“Rồi”. Hải Khách tung tin đồn Ninh Hoả và Phạm Lộ có quan hệ mờ ám. Để đối phó với nhóm fan tư sinh [1], cách tốt nhất là dùng fan tư sinh. Lấy độc trị độc. 

[1] Fan tư sinh (Kpop gọi là sasaeng-fan) là những fan chuyên theo đuôi thần tượng đến tận khách sạn, nhà riêng với mục đích tiếp xúc gần, gây ảnh hưởng đến quyền riêng tư và khiến nghệ sĩ lo sợ.

Ninh Hoả nói: “Lát chạy đến tầng hầm bãi giữ xe, tôi đi ra từ một cửa khác, còn anh lái xe đến tiểu khu nhà Phạm Lộ”.

Hải Khách lo lắng hỏi: “Bọn họ có ‘xé’ luôn Phạm Lộ không?”

“Phạm Lộ lợi hại như thế, sẽ không sao”. Ninh Hoả xuống xe dưới hầm giữ xe, đội mũ đi đến một làn đường không ai qua lại để ra ngoài.

Ninh Hoả nghĩ, chẳng những phải đổi xe mà đến biệt thự cũng không thể ở.



Phòng nghỉ của Giang Phi Bạch.

Vì có camera ghi hình nên Ninh Hoả và Hoàng Nhất Diễn mỗi người một góc, thỉnh thoảng có trao đổi vài câu về chuyện biểu diễn.

Đôi bên đều vô cùng chừng mực khách sáo.

Ninh Hoả thanh thuần nhưng lạnh lùng. Hoàng Nhất Diễn thì nhàn nhạt. Ai có thể ngờ chỉ ít ngày trước, suýt chút nữa hắn đã bị bắt quỳ dứa trước mặt vợ mình.

Hoàng Nhất Diễn hỏi: “Căng thẳng không?”

Ninh Hoả đáp: “Không sao”. Có căng thẳng, nhưng cũng vô cùng hưng phấn. Việc hai người đứng cùng một sân khấu tới sớm hơn so với tưởng tượng của hắn, có điều, chuyện này càng thúc đẩy kế hoạch đã định.

Một khắc trước khi cả hai bước lên sân khấu, Hoàng Nhất Diễn bất ngờ kéo tay Ninh Hoả, giống như bạn diễn cổ vũ nhau, “Cố lên”.

Trợ lý tiết mục muốn giảm bớt không khí căng thẳng, cười hỏi: “Nếu chưa đến lượt thì cùng chụp một tấm hình đi?”

Ninh Hoả cười: “Được”.

Chụp ảnh với trợ diễn của mình, hình như có thể thân mật một chút? Hoàng Nhất Diễn hơi tựa về phía Ninh Hoả, nhưng cũng không dám quá gần gũi. Rõ ràng hai người đã từng ôm nhau thắm thiết, lại giả vờ khách sáo.

Ninh Hoả bất chợt choàng eo cô.

Khi chụp ảnh với trợ diễn, ôm nhau một chút cũng hợp lẽ, trợ lý tiết mục không thể nói gì, ấn màn trập.

Đây là khoảnh khắc lần đầu tiên Ninh Hoả và Hoàng Nhất Diễn đứng cùng khung hình, trừ bỏ ảnh kết hôn.

Hắn mắt mày thanh tú, hơi mỉm cười.

Cô môi đỏ khẽ nhếch, ánh nhìn dịu dàng.

Lần cập nhật gần nhất của Weibo Ninh Hoả vẫn là chuyện đồng đội heo. Về bài đăng tuyên bố chia tay của Chương Mân, hắn cũng lười trả lời. Mấy lần Hải Khách bảo Ninh Hoả giao Weibo lại cho mình quản lý, Ninh Hoả không quan tâm.

Giờ phút này, Ninh Hoả mới đăng ảnh mới.

Trong lúc Ninh Hoả và Hoàng Nhất Diễn lên sân khấu, người xem phía dưới đã sôi sục.

Hai người mặc cả cây đen, dưới ánh đèn chói mắt lại lặng yên như một nét mực, cao ngạo xuất chúng khó nén được. Toàn bộ quá trình trên mặt đều không hề biến đổi. Chớp mắt đối diện nhau, sự gợi cảm của Ninh Hoả thật trí mạng, đôi mắt hoa đào nhưng muốn đốt lửa.

Ca sĩ mười tám tuổi đứng trong phòng nghỉ không ngừng hét to “Aaaa”. Đặc biệt là lúc màn ảnh dừng lại ở động tác cuối, cô ấy kéo trợ lý gào lên: “Đòi mạng tôi rồi!”

Hoàng Nhất Diễn nhẹ phất áo khoác của Ninh Hoả.

Nửa cánh tay rắn chắc lộ ra ngoài, dưới bộ vest đen càng làm nổi bật đường cong cơ ngực mạnh mẽ.

Ca sĩ mười tám tuổi nói: “May là tôi diễn xong rồi, fan nhan sắc của Ninh Hoả tuyên bố bị diệt sạch”.

Lời tác giả:

Mọi người có thể nghe thử ca khúc “NEWDAY” của Ms. OOJA để có cảm giác này.

— HẾT CHƯƠNG 47 —

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi