Tại trấn Ô Sơn, cha Hoàng lúc còn trẻ đẹp trai không ai bì được, lấy một địch mười, một trận thành danh, liền đứng trên đỉnh bất bại.
Ở trấn Hoàng Khê có một thiếu nữ tên gọi Đào Nhuế, xinh đẹp như tiên, nghe nói thông minh hơn người, tài mạo song toàn.
Cha Hoàng nghe lời đồn về Đào Nhuế, ngẫu hứng lên đường tìm gặp.
Đào Nhuế từ lâu đã nghe thấy, “Ô Sơn có một Hoàng, làm chim thú lảng tránh”. Có nữ sinh che mặt kể, “Nhìn rất đẹp trai”.
Đào Nhuế khó xử, gặp mặt cha Hoàng một lần.
Từ cái nhìn đầu tiên, hai mắt cha Hoàng sáng lên. Nhìn thêm một lát, ông lại thấy không có gì đặc biệt. Là kiểu nhan sắc tầm thường, thiếu khí chất. Đào Nhuế còn chưa kịp mở miệng, cha Hoàng đã quay đầu bỏ đi.
Đám nam sinh lúc nào cũng theo đuôi Đào Nhuế, có ai không xem bà là bảo bối mà nâng niu, cái tên thiếu niên quê mùa kia lại ngoảnh đầu đi như vậy.
Lần đầu gặp đã không thân thiện.
Sau đó liên tiếp nhìn thấy nhau, ấn tượng hai bên đều bẹp dí dưới chân, rồi đào đất lấp lại.
Có người tốt bụng lý luận “thương cho roi cho vọt” để hình dung chuyện xấu của cả hai.
Cha Hoàng cảm thấy mấy tin đồn nhảm kia nhất định là do tiên nữ Đào Nhuế truyền ra.
Đào Nhuế lại cho rằng, toàn bộ đều do tên cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga – cha Hoàng bịa đặt.
Vào ngày hội trong trấn lần đó, hai người đụng mặt. Thù oán vô số, cả hai hẹn vào đêm Trung thu ngay ngã tư trấn Hoàng Khê chấm dứt mọi chuyện.
Đêm trăng tròn, cha Hoàng đi nhầm xe, lúc lạc đường đã vô tình gặp gỡ mẹ Hoàng hiền lương thục đức, từ đó quên sạch sành sanh Đào Nhuế là ai.
Đào Nhuế đợi suốt đêm dài, “Hèn nhát!” Về sau, Ninh Dật Tiên thu phục được cô gái này, bà liền ngoan ngoãn ở nhà hầu chồng dạy con.
Thật may, tính cách cha Hoàng và Đào Nhuế không hợp.
Ngẫm lại mới thấy, sau khi chịu đựng cú sốc, cha Hoàng đã cùng mẹ Hoàng hiền dịu sinh ba đứa nhỏ nghịch ngợm. Nếu như bộ gen của cha Hoàng kết hợp với Đào Nhuế, chỉ e thứ đẻ ra là một con quái vật trăm năm.
—
Đào Nhuế bước vào nhà họ Hoàng, theo đầu ngọn gió, làn váy tung bay phiêu dật, ánh mắt bà quét một vòng trước sân, “Hai mươi mấy năm trôi qua, chậc chậc, nghèo vẫn hoàn nghèo”.
“Váy vóc gì mà như cái giẻ lau cũng dám đứng ra oai trước mặt vợ tôi à”. Cha Hoàng từ trong phòng bước ra, “Tôi đã bảo bộ dạng Ninh Hoả ôm một bụng chuyện xấu, thì ra là do di truyền từ bà”.
“Đúng đó?” Đào Nhuế cười, “Có điều con dâu tôi lại thích như vậy”.
“Đùa gì chứ, là con trai bà mặt dày mày dạn bám riết con gái tôi không buông”. Cha Hoàng lạnh mắt nhìn sang, “Không sai, giống hệt bà, mặt dày như vậy”.
Đào Nhuế híp nửa mắt, “Năm đó rốt cuộc là tên nào ngàn dặm xa xôi tìm đến chỉ vì muốn trộm nhìn dung nhan xinh đẹp này nhỉ?”
Cha Hoàng tức cười, “Đó là do bà ba hoa khoác lác, lừa gạt người chất phác như tôi”.
Giống hệt ngày trước, hai người họ nói chưa được mấy câu đã ồn ào ầm ĩ hết cả lên.
Ninh Hoả hỏi: “Có thể xem như hai nhà đã kết thông gia xong rồi không?”
Hoàng Nhất Diễn đáp: “Đúng hay không cũng giống nhau, cùng lắm thì bỏ trốn”.
Đúng lúc này, Đào Nhuế gọi Ninh Hoả: “Quay về xe, lấy áo khoác của mẹ tới đây”. Bà muốn mặc chiến giáp.
Xe đỗ trước cửa nhà họ Hoàng.
Ninh Hoả lấy áo khoác, đóng cửa xe.
Bên cạnh có một người đàn ông đi đến. Quần áo đen tuyền, treo đầy phụ kiện. Bộ dạng thế này, ngoại trừ Lưu Vĩnh Nham ra thì còn ai vào đây.
Một khắc trước, chị cả Lưu đi ngang qua nhà họ Hoàng, nhìn thấy chiếc xe đỗ trước nhà. Hoàng gia bọn họ có thể mua được chiếc xe tốt thế này, cũng chỉ là con thứ nhà họ Hoàng đang làm ngôi sao lớn thôi. Chị cả Lưu liền chạy nhanh về nhà, báo tin Hoàng Nhất Diễn đã về.
Lưu Vĩnh Nham ở quê một thời gian, chỗ này không khí thanh bình, người dân ít ỏi, rất thích hợp để sáng tác nhạc.
Trước lúc hắn về trấn Ô Sơn, từng gặp mặt Minh Vọng Thư một lần.
Trên mạng có rất nhiều tin đồn về Ninh Hoả và Khương Nghênh Hạ, rồi Phạm Lộ cùng những cô gái khác. Hoàng Nhất Diễn đang chịu đựng một gã đàn ông không chung tình, Minh Vọng Thư đoán thế liền cảm thấy ông trời công bằng. Cô ta bảo, chống mắt lên xem kết cục của Ninh Hoả và Hoàng Nhất Diễn thế nào.
Mà lúc này Ninh Hoả đến nhà họ Hoàng vì cái gì?
Lưu Vĩnh Nham nói với chị cả Lưu mình đi dạo xung quanh để tìm cảm hứng, bất giác không hiểu sao lại đến nhà họ Hoàng.
Quan hệ giữa Ninh Hoả và Hoàng Nhất Diễn hình như không khó chịu như Minh Vọng Thư tưởng tượng.
Ninh Hoả có rất nhiều bê bối xung quanh, có người tin, cũng có người không tin. Trong mắt người qua đường, Ninh Hoả giống như cái máy “đóng cọc” lưu lạc khắp nơi.
Ninh Hoả nói mình với Giang Phi Bạch chỉ là bạn.
Lưu Vĩnh Nham biết, Hoàng Nhất Diễn tin tưởng Ninh Hoả. Bởi vì một khi hắn ta ngoại tình, cô đã đoạn tuyệt với Ninh Hoả giống như từng làm trước kia.
Hai người đàn ông nhìn nhau.
Ninh Hoả nhếch môi cười lạnh.
Môi Lưu Vĩnh Nham mím chặt. Hắn đưa video đầy đủ cho Hoàng Nhất Diễn là vì hắn muốn đối tốt với cô. Nhưng còn Ninh Hoả, trước sau Lưu Vĩnh Nham vẫn không thể chịu nổi. Dù trước đây hắn phạm sai lầm nhưng hắn vẫn cảm thấy giống như Ninh Hoả đã cướp mất Hoàng Nhất Diễn từ tay hắn.
Ninh Hoả cũng khó chịu như Lưu Vĩnh Nham.
Hai gã đàn ông thù địch nhau không nói một lời.
Ninh Hoả quay đầu bước vào.
Lưu Vĩnh Nham nhìn chiếc xe chằm chằm, tự thề rằng chính mình cũng phải mua một chiếc giống hệt thế.
—
Mẹ Hoàng chuẩn bị sẵn một bàn đồ ăn.
Cha Hoàng khoe khoang nói, “Tài nấu ăn của vợ tôi là đệ nhất thiên hạ”.
Đào Nhuế bĩu môi.
Bữa cơm giản dị đã ăn xong, Ninh Hoả chủ động đi rửa bát, sau lại cùng Hoàng Nhất Diễn vào phòng nghỉ trưa.
Trên giường Hoàng Nhất Diễn có hai cái gối không cùng kích cỡ, ngay cả độ cao thấp cũng khác biệt. Một cái cô đã ngủ rất lâu, cái kia mới tinh do mẹ Hoàng chuẩn bị.
Dù bên ngoài hai bên thông gia vẫn đang châm chọc khiêu khích nhau nhưng Ninh Hoả nhìn gối đầu đã nhận định là tín vật kết thân giữa hai nhà.
Tối qua Hoàng Nhất Diễn không ngon giấc, lại ngồi xe cả sáng, cô ngáp một cái, “Ở thôn quê thật tốt, trên thành phố S vừa ra khỏi cửa đã có đám người cuống cuồng đuổi theo”.
Fan của cô rất ít theo dõi hành tung.
Nhưng Ninh Hoả lại được một bầy. Có điều hắn vốn không để tâm đến người khác, cũng không quá nịnh nọt fan, thỉnh thoảng còn ném ra tin đồn như quả bom phát nổ.
Càng bị ngược đãi, fan hắn càng vững vàng.
Hải Khách nói, thù lao làm người phát ngôn của Ninh Hoả tăng vọt. Khi bị phơi bày ra ngoài khiến người qua đường ghét bỏ Ninh Hoả, mắng chửi hắn không có tác phẩm.
Hải Khách còn nói, đến Phạm Lộ cũng bị lôi vào, không quản lý được nhóm fan của Ninh Hoả nữa. Đúng như lời Hải Khách, đối phó với fan tư sinh, báo cảnh sát cũng vô ích. Xem như Phạm Lộ cũng đã trải nghiệm được đám fan quyết liệt hơn cả cô ta.
Hải Khách bổ sung thêm, thành tích phòng vé của bộ phim mới do Cù Hoa Huy diễn rất ảm đạm. Đúng lúc đó có mấy “đại IP” do một số diễn viên lưu lượng mới đóng đã được “xào nấu” nổi tiếng. Thế nên theo đạo lý lưu lượng suy tàn. Hắn ta càng lo cho Ninh Hoả.
Chuyện cần quan tâm, để người đại diện giải quyết.
Những lúc ở cạnh nhau, Ninh Hoả rất ít khi nhắc đến công việc với Hoàng Nhất Diễn.
“Dù sao cũng rảnh, nếu em thích thì ở lại đây thêm vài ngày”. Ninh Hoả ôm vợ, hơi vén tóc mái của cô, “Công ty thu âm của em chưa chọn người đại diện à?”
“Em không muốn”. Hoàng Nhất Diễn ôm hắn, “Có kẻ nhìn chòng chọc mình, không thể hẹn hò được”. Ở phương diện này, hắn và cô đều có cùng suy nghĩ.
Ninh Hoả cười. Đối với cơ thể của cô, hắn có ôm thế nào cũng không đủ. Trên đời có rất nhiều chuyện giải quyết một mình, chỉ có chuyện yêu đương, là cần phải hai người. Nếu học theo cảm giác mà ôm ấp cũng không ấm áp bằng làm thật.
Hắn rũ mắt nhìn chiếc nhẫn trên ngón út của cô, nhớ đến vừa nãy gặp Lưu Vĩnh Nham, lại cảm thấy uỷ khuất. “Lúc trước em không đáp lại tình cảm của anh, làm anh không biết đến khi nào mới đưa em đi gặp người thân, chỉ có thể mượn rượu giải sầu, uống đến suýt nữa gặp chuyện”. Nếu không phải hắn nhanh nhạy bảo nhân viên phục vụ gọi cô đến, sự trong sạch của hắn đã bị huỷ trong tay cô ả xấu xí kia.
Hoàng Nhấc Diễn liếc nhìn hắn, “Ai bảo anh cứ ba hoa chích choè làm gì”.
“Nếu anh không biểu hiện phóng đãng một chút, làm sao em biết anh thích em chứ, nhất định là chạy trốn còn nhanh hơn chó”.
“Anh nói anh đó, muốn mặt có mặt, muốn chân có chân, sao cứ bám riết em không tha?”
“Vì trên đời này không thể tìm thấy người phụ nữ thứ hai tin tưởng anh như em”. Ninh Hoả nhớ lại, “Lúc em mười ba tuổi rất tin anh đấy”. Lời kế tiếp, hắn không dám nói. Dù có đánh chết cũng không thể nói, lúc đó hắn đã gạt cô rồi.
“Ừm”. Hoàng Nhất Diễn nhắm mắt, nửa mơ nửa tỉnh, bỗng dưng nhớ đến cái gì đó. Cô bỗng tỉnh táo hẳn, vỗ nhẹ cánh tay hắn, đẩy người hắn ra. “Đi, đến ngăn kéo của em lấy một quyển sổ màu đỏ”.
“Thứ tốt gì thế?” Ninh Hoả bò xuống giường, theo lời cô, mở ngăn kéo.
Hắn cầm lấy quyển sổ, lật xem trước.
Quyển sổ trống trơn, không có chữ nào. “Không phải là thư tình chứ?”
Cơn buồn ngủ của Hoàng Nhất Diễn biến mất, cô ngồi dậy, “Dưới bìa, có bất ngờ”.
Cô ngồi khoanh chân trên giường trắng tinh, phía sau là rèm cửa kiểu cũ tạo thành một bức tranh sơn thuỷ. Ninh Hoả ngày càng cảm thấy, những nữ minh tinh hợp tác cùng mình không một ai đẹp như vợ hắn.
Bộ phim mới sắp quay, hắn hy vọng có thể vận dụng cách thức lừa gạt vợ một cách tự nhiên nhất. Nhưng đáng buồn là, các bộ phim sau này chứng minh, kỹ thuật diễn xuất của hắn chỉ hiệu quả với vợ.
Ninh Hoả mở bìa sách, có một nếp gấp cong lên. Bên trong là tờ giấy hơi giống ảnh chụp. Giữa ánh sáng chớp loé, hắn dự cảm được điều gì.
Đó là một tấm ảnh.
Đúng là hai tên nhóc Giang Phi Bạch và Bạch Phi Giang.
—
Hoàng Nhất Diễn là đứa nhà quê, lần đầu bỏ nhà trốn đi, lại còn xa như vậy. Thành phố này khiến cô tò mò, đi dạo hết chỗ này đến chỗ khác.
Sông núi gì đó, ở quê cô có đầy. Nhưng công viên trò chơi là lần đầu Hoàng Nhất Diễn được nhìn thấy. Tàu lượn siêu tốc, con lắc khổng lồ, tàu cướp biển, cái nào cô cũng chơi lại vài lần.
Lúc sắp đi, họ gặp một thím chụp hình. Thím nhìn chằm chằm mặt Ninh Hoả nói, “Đẹp trai thế này, chụp một tấm không?”
Hoàng Nhất Diễn nghĩ, cha thường kể về đám bắt cóc trẻ em, có phải cũng nói chuyện như vậy không?
Ninh Hoả không có hứng.
Hoàng Nhất Diễn nhìn về phía quầy hàng.
Chỗ bày sạp của thím chụp hình có cảnh núi đẹp nhất quanh đây. Hoàng Nhất Diễn còn trông thấy một con chim quay ngang qua đỉnh núi. Khung cảnh rất hợp. Cô hỏi thím: “Bao nhiêu?”
Lúc này bà thím mới chú ý còn có một thằng nhóc đầu đinh bên cạnh, bà ta đưa hai ngón tay, “Hai mươi tệ. Hai đứa đẹp trai như vậy, là anh em à?”
Hoàng Nhất Diễn đáp dõng dạc: “Đúng vậy”.
Mặt Ninh Hoả lạnh nhạt.
Cô nói với hắn: “Tình cảm như sương sớm, phút chốc thoáng qua. Giữ lại kỷ niệm, sau này còn có cái gặp nhau”.
Bà thím nghe thấy câu “tình cảm như sương sớm”, vẻ mặt kỳ quái, vì kiếm đồng tiền, đành phải đổi thành một mặt vui vẻ. “Đúng là sương sớm, quả thật là sương sớm”.
Ninh Hoả hỏi: “Ai trả đây?”
Hoàng Nhất Diễn: “Tôi không dư nhiều, còn phải đi nhờ xe về nhà. Cậu trả đi”.
Ninh Hoả: “…” Xem hắn là cây ATM à?
Có điều, hắn cũng nghĩ giống cô.
Hai người phối hợp chụp chung trước khung cảnh tuyệt diệu.
Lúc rửa ảnh, bà thím nói thêm: “Nếu thêm năm đồng nữa thì rửa được hai tấm”.
Ninh Hoả bảo: “Tôi không lấy”.
Hoàng Nhất Diễn nói với bà thím: “Hết tiền rồi”.
Bà thím lại dịu giọng, “Có muốn ép dẻo luôn không?”
“Phải thêm tiền chứ gì?” Hoàng Nhất Diễn nhíu mày, nhìn bộ dạng kiêu ngạo của Ninh Hoả, chắc chẳng chịu xì tiền ra đâu, cô nói: “Thôi vậy”.
Cũng vì không ép dẻo nên Hoàng Nhất Diễn mới có thể viết chữ lưu niệm vào mặt sau.
—
Nhớ lại chuyện năm xưa, Ninh Hoả hơi mỉm cười.
“Cho anh”. Hoàng Nhất Diễn tựa vào đầu giường, “Hai mươi tệ”.
Hắn xoay người đến bên giường, “Vợ à, anh có thứ này muốn tặng em”.
Hoàng Nhất Diễn nhướng mắt, hiếm khi thấy bộ dáng nghiêm túc của hắn, trong lòng cô bất giác căng thẳng.
Ninh Hoả nói: “Đáng lý anh muốn đợi cha mẹ em và mẹ anh cùng chứng kiến. Có điều giờ bọn họ cãi nhau ầm ĩ như thế, không thể lo chuyện chúng ta được”.
“Vâng”. Thông gia hai bên có đánh nhau hay không, vợ chồng họ cũng lười quản.
Ninh Hoả leo lên giường, quỳ một chân bên người cô, nắm lấy tay trái cô.
Tim cô như mặt hồ tĩnh lặng, từng đợt vỗ vào bờ.
Hắn giữ chiếc nhẫn vàng cô hay đeo, “Em là vợ anh”. Dứt lời, hắn kéo nó ra.
Trên ngón tay Hoàng Nhất Diễn không còn ký tự HL nữa, đổi thành một ngọn lửa đỏ rực nho nhỏ, bao quanh ngọn lửa là hai chữ cái, tạo thành một hoạ tiết khắc lên tay cô.
NH.
Ninh Hoả ngây người. Bất ngờ trôi qua, hắn cúi đầu cắn ngón út của cô. Không kịp hối hận. Nếu như hắn sớm bỏ chiếc nhẫn vàng này đi thì bản thân cũng không ôm một bụng hậm hực lâu thế. “Vợ à, sao em không nói với anh”. Ninh Khuất Khuất cảm thấy thật uỷ khuất. Hắn nghĩ mình rất thiệt thòi, lại muốn chạy ngay đến nhà họ Lưu khoe mẽ một chút.
Hoàng Nhất Diễn cười: “Chính anh cũng chẳng buồn hỏi mà”.
“Vợ thật đáng ghét”. Ninh Hoả hung hăng đeo nhẫn kim cương lên ngón áp út của cô, lại đeo chiếc nhẫn mảnh lên ngón út kia. Hắn ngắm nghía, nhìn thuận mắt hơn nhiều so với cái nhẫn vàng trước đó. Hắn nắm tay cô, đưa lên môi hôn khẽ vào hình xăm ấy.
Bên ngoài, cha Hoàng gọi: “Con hai đâu!”
“Vâng”. Hoàng Nhất Diễn lên tiếng.
“Cha đuổi mẹ chồng con đi rồi”.
“…” À, hình như cô nghe bảo, kết hôn là chuyện của hai gia đình. Hoàng Nhất Diễn vội vàng chạy ra ngoài.
Ninh Hoả bất hiếu không hề lo cho mẹ mình, cầm lấy tấm ảnh cũ.
Núi cao phía xa mênh mông bát ngát, chim trắng nghỉ cánh, vua của muôn loài ngạo nghễ ngẩng đầu trên đỉnh trời.
Đang định đặt xuống bàn, ma xui quỷ khiến thế nào hắn lật ra sau. Mặt trái tấm ảnh có dòng chữ Hoàng Nhất Diễn từng viết.
Ninh Hoả vuốt ve lên đó, lấy bút viết thêm mấy chữ.
Giang Phi Bạch, Bạch Phi Giang.
Như trăng sao sáng rỡ, lại như nhân gian nở rộ.
—
Lời của editor: Chính văn đến đây là kết thúc rồi~ cảm ơn mọi người đã ủng hộ. Tác giả còn có 2 chương ngoại truyện (không hẳn) về đôi chính mình sẽ up đúng hẹn và hơn 10 chương ngoại truyện về đôi phụ không liên quan đến mạch chính (về 10 chương này nếu có mình có thời gian sẽ dịch nha)
— HẾT CHƯƠNG 49 —