HÔN KHẾ - TRIỂN TUYẾT PHÀM


Trong phòng đèn đuốc sáng trưng, ngoài phòng lại là tối đen như mực.

Sau khi uống canh giải rượu rồi, Sở Quân Dật nằm ở trên giường nhỏ ngủ say, mà Cố Thành Chi lại ngồi ở đối diện xem sách.

.

Ngôn Tình Trọng Sinh
Tuy rằng hắn giành được tư cách thi khoa cử, nhưng cơ hội chỉ có một lần.

Kỳ thi xuân lần sau, nếu không thể đạt được thành tích tốt, dù Hoàng thượng muốn giúp hắn cũng hữu tâm vô lực.

Chỉ có đạt được nhất giáp mới có thể trực tiếp đi vào Hàn Lâm Viện.

Nếu để rớt xuống nhị giáp, phỏng chừng ngay tư cách cả thi lại cũng không có.

Cho dù Hoàng thượng giúp đỡ hắn thế nào, cũng không làm thay đổi được suy nghĩ của đám Sĩ phu vẫn luôn coi trọng luân thường đạo lý kia.

"Không tiến sĩ không vào được Hàn Lâm, không Hàn Lâm không vào được Nội Các.

" Hắn muốn báo thù thì cần phải leo lên, chỉ có đạt thứ hạng cao nhất mới có thể đi đối phó những người kia.

"Ngô..." Sở Quân Dật đột nhiên lật người, lập tức từ trên giường nhỏ rơi thắng xuống đất.

Cố Thành Chi sửng sốt một lúc, vội vàng đỡ người lên, sau đó lại bế Sở Quân Dật trở lại trên giường nhỏ.

"Ngươi tỉnh rồi?" Cố Thành Chi đứng ở bên cạnh giường nhỏ nhìn y.

"A..." Sở Quân Dật nửa mê nửa tỉnh có chút không nghe rõ Cố Thành Chi nói gì.

Cố Thành Chi sau khi lui lại hai bước, cuối cùng thấy rõ biểu tình của Sở Quân Dật lúc này, trên mặt y tràn ngập vẻ "Chưa tỉnh ngủ, thực sự chỉ muốn ngủ".


"Biết bản thân tửu lượng kém còn uống nhiều như vậy." Tửu lượng của Sở Quân Dật rất tốt, uống say thì nằm chết dí tại chỗ, không nói nhảm, không mượn rượu làm loạn.

Nhưng Cố Thành Chi vốn đang phiền lòng, giờ còn phải đối phó với tên ma men nằm chết dí ở đây, tâm tình càng không tốt.

"Uống...!Uống, uống nữa..." Biểu tình Sở Quân Dật có chút ngơ ngác, lặp lại mấy lần lời nói của Cố Thành Chi, đột nhiên rùng cả người, đưa tay xoa xoa mặt, đợi đến khi ngẩng đầu lên thì đã thanh tỉnh vài phần.

Đều nói nhìn mỹ nhân dưới ánh đèn có chút tư vị khác biệt, trước đây Cố Thành Chi chỉ nghe qua nhưng chưa được thể nghiệm qua, mà hiện tại hắn nhìn Sở Quân Dật quả thật rất tán thành với câu này.

Sở Quân Dật thật sự rất xinh đẹp, chẳng qua bình thường y quá mức điệu thấp, chỉ nói về đôi mắt hoa đào tuyệt đẹp đó, nếu y sẵn sàng khoe ra thì vẻ đẹp của y tăng lên gấp đôi.

Khí chất là thứ thật sự rất kỳ lạ, diện mạo của Sở Quân Dật càng thích hợp tùy ý khoe ra, giống như Tấn Luật đã từng nói vậy, nhưng y lại dùng sự lạnh nhạt, bình thản hòa tan đi vẻ đẹp ngoại hình.

Mà lúc này, dưới ánh nến mờ nhạt chiếu sáng trong phòng, khiến cho có chút ái muội, một thân lễ phục màu đỏ mặc ở trên người Sở Quân Dật giảm bớt một phần lạnh nhạt, ngược lại tăng thêm một chút ý tứ quyến rũ.

Y cứ ngẩng đầu nhìn Cố Thành Chi, trong mắt mang theo ba phần mê mang ba phần u oán cùng với bốn phần thanh minh còn lại.

Cố Thành Chi mím môi, dời đi tầm mắt, sau đó lại có chút không được tự nhiên lùi về sau một bước, hắn cảm thấy không khí trong phòng này có chút kỳ quái, thậm chí khiến hắn trở nên có chút không bình thường.

٩( ᐛ)و
"Ngươi nói, ngươi không phải cố ý..." Sở Quân Dật thật sự có chút u oán, loại cảm xúc này trực tiếp đưa ngữ khí của y lên theo.

Nghe y nói như thế, Cố Thành Chi lại nhìn về phía Sở Quân Duật, cùng một người cùng một chỗ nhưng cảm giác giác lần này không giống như cảm giác tim đập bất thường vừa xuất hiện trước đó.

Hắn nhìn Sở Quân Dật hỏi: "Ta làm cái gì?"
Sở Quân Dật vẫn cảm thấy có hơi chóng mặt, y chống tay lên giường nhỏ mới chậm rãi ngã người ra sau, nhưng vẫn nhìn chằm chằm Cố Thành Chi, nói: "Để cho bạn của ngươi ép ta uống đến say như chết!"
"Cái gì?! Bạn của ta ép ngươi uống đến như vậy sao?!" Cố Thành Chi cũng rất kinh ngạc, hắn chưa từng bảo bọn họ làm chuyện này.

Sau khi kinh ngạc qua đi, hắn lại nhìn về phía Sở Quân Dật, trong ánh mắt mang theo một chút hối lỗi.

"Đúng! Bọn họ ép ta uống đến chết!" Trong âm thanh của Sở Quân Dật mang theo chút ủy khuất, tửu lượng của mình không có tốt, nhưng cũng không phải uống một ly đã ra nông nỗi này, nếu không phải bị người ta ép uống, làm sao chỉ có thể để bị nâng trở về như thế?
"Thật xin lỗi..." Cố Thành Chi trừ bỏ xin lỗi ra, đúng thật không biết nói gì khác.


Chuyện ép rượu này chắc chắn là mấy tên kia muốn xả giận giúp hắn, chẳng qua họ không nghĩ tới lại khiến người này quá chén đến thế.

Sở Quân Dật hừ lạnh một tiếng, dựa vào trên giường nhỏ một hồi liền đứng lên, y lảo đảo đi ra bên ngoài.

Cố Thành Chi ở một bên nhìn, cuối cùng vẫn đỡ lấy Sở Quân Dật sắp té ngã.

"Ngươi muốn đi đâu?" Cố Thành Chi nhìn không ra y muốn đi đâu, tịnh phòng cũng không ở hướng bên kia.

"Ta muốn đi thư phòng! Ta không muốn ngủ cùng ngươi..." Âm thanh của Sở Quân Dật lúc cao lúc thấp, mà chữ "Ngủ" kia còn nghiến răng nói có chút mơ hồ không rõ.

Cố Thành Chi nhướng mày nhìn y, trong lòng nghĩ: Xem ra là say thật rồi.

Mặc kệ là lần gặp ở Tụ Duyến lâu tụ hay đón dâu hôm nay, Sở Quân Dật đều biểu hiện rất tốt, không có lộ ra quá nhiều cảm xúc, cũng không làm cho người ta cảm thấy chán ghét.

Nhưng lúc này, Sở Quân Duật lại mất bình tĩnh mà náo loạn như là tiểu hài tử vậy, xem ra không phải tửu lượng của y không tốt, mà là trước đó uống quá nhiều say quá nặng.

Thấy y nhất định muốn đi thư phòng, Cố Thành Chi cũng không ngại giúp y một tay, hắn đỡ Sở Quân Dật đi ra ngoài, vừa muốn bước ra cửa lớn chính phòng lại bị một ma ma ngăn cản.

"Không biết Cố tam gia tính mang Lục gia đi nơi nào?!" Trần ma ma híp đôi mắt không lớn kia quét một vòng qua trên người hai người họ.

"Ta muốn đi thư phòng..." Sở Quân Dật nghe được có người hỏi, theo bản năng trả lời.

"Thư phòng?!" Trần ma ma ngữ khí đột nhiên nghiêm nghị lại, "Sau khi thành thân tháng đầu tiên không thể chia phòng! Nếu không không chỉ ảnh hưởng đến ngài, còn có thể ảnh hưởng đến toàn bộ Sở gia! Lục gia, ngài đến cùng muốn làm gì?!"
Sở Quân Dật coi như tỉnh rượu, y ngẩng đầu nhìn Trần ma ma liếc mắt một cái, sau đó lại vội vàng cúi đầu, nhìn chằm chằm mặt đất không nói lời nào.

"May mà lão thái thái lo lắng bảo nô tỳ đến đây xem, nếu không để chia phòng...!Lục gia, ngài gánh nổi hậu quả không?!" Âm thanh Trần ma ma càng lúc càng lớn, câu cuối cùng cơ hồ là hét lên tận cổ họng.

Từ lúc Trần ma ma bắt đầu nói chuyện, sắc mặt Cố Thành Chi đã dần dần trở nên khó coi.


Thấy sắc mặt Sở Quân Dật bắt đầu tái nhợt, Cố Thành Chi ngẩng đầu trừng mắt nhìn bà ta.

Trần ma ma bị cái nhìn này làm cho ớn lạnh một trận, lạnh toát từ đầu đến chân, sững người đứng tại chỗ không nói được lời nào.

Cố Thành Chi lạnh lùng mỉm cười, sau đó ôm Sở Quân Dật trở lại trong phòng.

Gió đêm có chút lạnh, trên trời treo vầng trăng tròn, ánh trăng sáng rọi khắp mặt đất nhưng không thể sưởi ấm được trái tim lạnh giá của Trần ma ma.

Trần ma ma sững sờ ở cửa hồi lâu, mới chậm rãi hít thở sâu vài hơi, bà nhẹ nhàng động đậy cái chân có hơi cứng nhắc một chút, thẳng đến khi đã có thể hoạt động lại bình thường liền vội vàng chạy ra khỏi viện.

Bà phải chạy nhanh về khuyên nhủ Sở lão thái thái, không nên trêu chọc Cố Thành Chi này.

Sau khi Sở Quân Dật được Cố Thành Chi nửa ôm nửa hỗ trợ đưa về phòng, y vẫn còn có chút choáng ngợp.

"Bà ta luôn như vậy?!" Cố Thành Chi nhíu mày hỏi, nhưng không thấy Sở Quân Dật trả lời.

Hắn cúi đầu liền thấy trên trán Sở Quân Dật toát ra mồ hôi, trong lòng căng thẳng, vội vàng đưa tay tới.

Ngón tay hắn vừa mới đụng vào, Sở Quân Dật bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn Cố Thành Chi, mặt như giấy vàng, đôi môi trắng bệch, ánh mắt trống rỗng hơn nữa không có tiêu cự.

Cố Thành Chi cau mày vẫn tiếp tục đưa tay đặt lên trán của y, cái trán lạnh như băng, còn có chút mồ hôi.

Sở Quân Dật cả người đều dựa vào trên người Cố Thành Chi, người tập võ huyết khí tràn đầy, mà ngay cả nhiệt độ cơ thể cũng cao hơn so với người thường một tí.

Nhiệt độ trên người Cố Thành Chi từng chút từng chút truyền tới Sở Quân Dật, sưởi ấm cơ thể lạnh như băng của y.

Thân thể đã dần ấm trở lại, nhưng Sở Quân Dật vẫn không có khí lực, y vẫn tựa vào trên người Cố Thành Chi thở hồng hộc từng ngụm từng ngụm.

Tuy nói sắc mặt vẫn khó coi như cũ, nhưng đôi mắt đã khôi phục sắc thái.

Cố Thành Chi trực tiếp ôm người tới giường nhỏ, sau đó đứng ở bên cạnh nhíu mày hỏi: "Ngươi sợ bà ta như vậy?" Nhìn bộ dáng của Sở Quân Dật hắn là rất sợ hãi, bà tử kia đã từng làm gì mới có thể khiến y hoảng sợ thế này?
"Sợ ai?" Ánh mắt của Sở Quân Dật còn có chút mơ hồ, sau đó chớp chớp mắt lắc đầu, nhìn về phía Cố Thành Chi hỏi: "Ngươi nói ta sợ ai?"
Cố Thành Chi chỉ nhíu mày, Sở Quân Dật cũng nghĩ ra hắn nói tới ai, liền có chút ngượng ngùng nói: "Ngươi nói Trần ma ma à, ta không sợ bà ta..." Câu nói tiếp theo y cũng nói không nên lời, tình huống vừa rồi bất cứ ai chứng kiến đều cảm thấy mình đang sợ hãi.

"Ta có chút..." Sở Quân Dật cẩn thận dùng từ, vẫn không biết phải giải thích chuyện này thế nào, cuối cùng liền vò đã mẻ lại sứt* nói: "Được rồi, ta có hơi sợ, nhưng không phải do ta sợ Trần ma ma."
*Vò đã mẻ lại sứt – 破罐破摔, là từ câu ngạn ngữ 破罐子破摔 [子 thường đọc nhẹ giọng]: hũ đã vỡ, lại vỡ nữa.


Nó là một phép ẩn dụ sau khi có những thiếu sót, sai lầm hoặc thất bại lại bỏ mặc chúng mà không sửa chữa, hoặc cố tình phát triển theo chiều hướng xấu hơn.

"Không muốn nói thì đừng nói." Cố Thành Chi thấy y đang rất khó xử, cũng không tiếp tục truy hỏi nguyên nhân nữa.

"Nga." Sở Quân Dật thấy không cần giải thích nữa, liền thở phào nhẹ nhõm.

"Ma ma kia vẫn luôn nói chuyện với ngươi như vậy?" Cố Thành Chi hỏi y.

"Cũng không phải." Sở Quân Dật dừng một chút lại nói: "Trần ma ma là người bên cạnh tổ mẫu, cho nên sẽ có hơi...!Kiêu ngạo."
Cố Thành Chi gợi lên một mạt ý cười lạnh lẽo: Chỉ hơi kiêu ngạo thôi sao?!
Sở Quân Dật thở dài: "Ở Sở gia người bên cạnh tổ mẫu đều có thể làm vậy, nhưng tổ phụ vẫn coi trọng những việc này hơn.

Nếu tổ phụ biết có hạ nhân hỗn láo với chủ tử, vậy trực tiếp bị loạn côn đánh chết." Cho nên, dù Sở Quân Duật không được coi trọng, cũng không có hạ nhân dám đến hỗn láo với y.

Mà Cố Thành Chi cũng hiểu được ý tứ của Sở Quân Duật.

Chẳng qua hắn không có tính nhịn, nếu Sở lão thái thái chọc giận thì hắn có thể cắn răng bỏ qua, nhưng người hầu mà dám ở trước mặt hắn lớn tiếng, thuần túy là chán sống.

"Ngươi không cần phải chịu đựng bọn họ." Sở Quân Dật nhìn hắn nở nụ cười, Hoàng thượng đã tốn bao nhiêu tâm sức chống đỡ cho Cố Thành Chi như vậy, nếu còn nhẫn nhịn vậy không sao đảm đương nổi trọng trách Hoàng thượng giao.

Cố Thành Chi hừ lạnh một tiếng, thấy sắc mặt của Sở Quân Dật vẫn có chút trắng bệch, nhưng nhìn đã tốt hơn rất nhiều, liền nói: "Đi rửa mặt chải đầu đi, nghỉ ngơi sớm một chút."
"Được." Sở Quân Dật lên tiếng, động thử tay chân, cảm thấy hoạt động không có vấn đề liền đi vào tịnh phòng.

Cố Thành Chi nhìn bóng lưng y rời đi như có điều suy nghĩ, mặc dù là người bên cạnh của tổ mẫu nhưng có thể đối với chủ tử nói như vậy cũng thật hiếm thấy, tám phần đây là ý tứ của Sở lão thái thái.

Nhưng Sở lão thái gia nhất định là biết, thế nhưng ông ta không quản, vì tôn tử đi phạt ma ma bên người thê tử, nói ra còn không còn có chút xấu hổ.

Tình huống của Sở Quân Dật ở Sở gia, hẳn là hơn những gì so với hắn nghĩ.

Chờ hai người đều rửa mặt chải đầu xong, liền cùng nhau nằm trên giường.

Sở Quân Dật rất mệt mỏi, sau khi nằm xuống trong chốc lát liền ngủ, Cố Thành Chi ở bên cạnh nhìn y ngủ, cũng nhắm lại hai mắt.

*Spoil nhẹ: bệnh của bé Duật á có liên quan đến phụ nữ ở kiếp trước ah (~‾▿‾)~.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi