Editor: Giang Hi
Beta: Giang Hi
Truyện chỉ đăng trên truyenwk.com GiaNghi280 và wordpress An Nhiên Cung, mọi trang khác đều là reup, mong mọi người tôn trọng công sức của mình, ngưng tiếp tay cho bên khác trục lợi trên công sức của mình.
___
Tôi con tưởng rằng mình sẽ có một đêm mất ngủ, nhưng ngược lại, tôi cúp máy, trở lại giường, không chút nghĩ suy mà chìm vào giấc ngủ.
Ngủ một giấc thẳng đến sáng, nếu không phải nhìn thấy tin nhắn của trợ lý Ngu, tôi còn nghĩ rằng đêm qua chỉ là một giấc mơ.
Cô ấy nói với tôi rằng chiếc túi mà tôi để ở lễ tân khách sạn cô ấy đã nhận lại được, nhân tiện, cô ấy xin lỗi vì sự say xỉn của ông chủ mình hôm qua.
Tôi suy nghĩ một lúc, vẫn hỏi cô ấy tối hôm qua rốt cuộc là như thế nào.
Cô ấy nhắn lại rất nhanh, nói sau khi đưa ông chủ về lại khách sạn thì cô cũng rời đi, cô là một trợ lý tốt, không tò mò đến chuyện riêng của ông chủ.
Chúng tôi cứ hỏi một câu trả lời một câu với nhau, mãi đến khi Tiểu Sư tỉnh.
Bởi vì hôm nay là chủ nhật, thằng bé không đi nhà trẻ, tôi lấy điện thoại tra xem những địa điểm thú vị lân cận, muốn mang thằng bé đến núi Linh Long ngắm lá phong. Nếu may mắn, còn có thể nhặt được lá cây, làm đồ đánh dấu trang.
Nhớ lại buổi học lao động ở trường tiểu học ngày tôi còn bé. Bạn cùng bàn của tôi đã mang những chiếc bookmark làm bằng lá do bà của cậu ấy làm. Những chiếc lá được chà sạch chỉ để lại gân lá trong suốt, nhuộm nhiều màu, cực kỳ xinh. Cậu ấy đem tăng bạn bè và cô giáo mỗi người một chiếc, lúc ấy tôi được tặng một chiếc lá phong.
Chiếc bookmark đó được tôi nâng niu cất trong ngăn kéo, nhưng không biết nó đã biến mất từ bao giờ.
Tôi không nghĩ rằng mình đã tự ý vứt nó đi, có lẽ tôi đã vô tình để quên chiếc bookmark ấy ở đâu đó, có thể tôi đã kẹp nó trong quyển sách mà tôi rất thích, sau đó trong lúc vô ý, những quyển sách được xếp gọn vào trong thùng, hoặc đã bị tôi bán đi.
Bookmark là như vậy, cảm xúc cũng như vậy.
Lúc nhớ lại thì đã quá muộn, có thể nó đã nằm trong tay người khác, hoặc có thể ở một nơi nào đó, không còn thuộc về mình nữa.
Thời tiết khá thoải mái, nhưng tôi sợ trên núi sẽ lạnh nên lấy chiếc mũ len mới mua đội cho Tiểu Sư.
Mái tóc xoăn dài của thằng bé lộ ra dưới vành mũ.
Trên đường đi, tôi phân vân không biết có nên dẫn thằng bé đi cắt tóc không, dù sao tôi cũng thấy khá đẹp, hơn nữa cũng đang là mùa đông.
Đến chân núi, mua vé, lên núi.
Mùi cây cỏ thoang thoảng trong không khí, ngay cả tâm trạng cũng trở nên tốt hơn.
Đường lên núi là được xây thành bậc thang, cũng khó đi, tôi dặn Tiểu Sư đi chậm, không được chạy.
Thằng bé đến trước một cây cầu nhỏ bắc ngang một con suối, khi nhìn thấy mấy đứa nhỏ đang chơi đùa ở đó, thằng bé cũng muốn đến đó.
Trong lòng thằng bé biết rõ tôi sẽ không cho nó nghịch nước, nhưng vẫn muốn đi qua, vì thế lôi kéo tôi đến chỗ cây cầu kia, sau đó năn nỉ nói: "Qua bên kia xem đi ba, con muốn đi xem."
Tôi nắm thóp thằng bé ngay, nói: "Nếu nghịch nước, con sẽ bị bệnh, bệnh thì sẽ bị chích."
Thằng bé hiếm khi bị ốm, nhưng ký ức bị bác sĩ chích một mũi vẫn chưa phai mờ.
Vì thế lập tức sửa miệng.
"Con hông có nghịch nước, sẽ bị bệnh."
Nhưng ánh mắt vẫn còn lưu luyến mà nhìn các bạn đang nghịch nước ở phía bên kia.
Tôi nhìn cây phong đỏ giữa núi, nói với thằng bé: "Mình đi nhặt lá đi, ba làm bookmark cho con, được không?".
Thằng bé chưa có khái niệm gì về "bookmark", nhưng bởi vì là tôi đề nghị, thằng bé vẫn đi làm không chút nghĩ ngợi.
Dưới tán cây phong, một cơn gió bất chợt thổi qua, lá cây nối đuôi nhau mà rơi xuống, Tiểu Sư cảm thấy thật thần kỳ, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào cây, sau đó ngồi xổm xuống nhặt lá. Thằng bé không có khái niệm gì về phân biệt các loại lá, thấy đẹp thì nhặt, sau đó đưa cho tôi, chỉ nghĩ càng nhiều càng tốt.
Chắc bị mệt do ngồi xổm, thằng bé ngồi trên đống lá khô, trên tóc vương một chiếc lá phong nhỏ, tôi vội cầm điện thoại lên chụp lén một tấm. Thằng bé thấy tôi chụp, tự động nâng hai cánh tay mũm mĩm lên đặt ở dưới cằm, nghiêng đầu tạo dáng thành bông hoa hướng dương.
Túi lá mà tôi nhặt được cuối cùng chỉ làm thành công được sáu cái bookmark.
Nhưng Tiểu Sư rất vui, còn nói muốn tặng một cái cho Ngô Khả Hân.
Lúc còn học đại học tôi cũng đã từng làm bookmark, cũng chỉ là ngẫu hứng, tôi tra các bước làm bằng máy tính bảng, sau đó mua nguyên liệu rồi dành cả ngày ở nhà của Phó Dư Dã. Phó Dư Dã luôn mặc tôi làm này kia trong biệt thự, vì thế tôi liền mang lên bao tay, làm cả một buổi, các bước cũng không đơn giản. Đầu tiên rửa lá sạch sẽ, sau đem đun sôi lá, đến khi thịt lá dần tách ra khỏi gân lá thì đem ra rửa nhẹ nhàng từng chiếc là một, bỏ thêm dung dịch sodium hydroxide 5%.
Khi Phó Dư Dã ra khỏi phòng làm việc, tôi đang nhét lá vào giấy mẫu rồi ép cho khô, cậu ấy nhìn thấy chiếc bàn bị tôi làm cho bừa bộn, ung dung đi vòng ra sau ghế sô pha, không có ý tới giúp đỡ.
Đến giờ ăn chiều, tôi đã làm xong những chiếc bookmark gân lá rất đẹp. Lúc này tôi mới sực nhớ ra là mình còn chưa nấu cơm
Vội vàng dọn dẹp mớ lộn xộn mình bày bừa, bởi vì gấp gáp mà tôi còn làm ngã lọ dung dịch, may mà độ cũng không cao, tay cũng không bị đau, lau vài cái thì vội vàng đi tìm Phó Dư Dã
Kết quả là cửa phòng làm việc đã bị khóa.
Tôi gõ cửa, gọi cậu ấy.
Bên trong không hề phát ra tiếng động, tôi đang lặng lẽ đếm thời gian, đến đúng chín giờ, cánh cửa mở ra.
Đèn sàn trong phòng làm việc được bật sáng, vẻ mặt của cậu ấy lạnh lùng còn mang theo chút khó chịu.
Lúc đó cậu ấy cao hơn tôi, tôi cần phải ngẩng đầu lên để nhìn cậu ấy. Cái kiểu tính tình trẻ con không liên quan gì đến ngoại hình này khiến cổ họng tôi như có một làn sữa ấm nóng chảy qua. Tôi mỉm cười, sờ sờ khuôn mặt của cậu.
"Sao em không nhắc anh? Em có đói không?"
Cậu ấy không hề đẩy tôi ra. Có lẽ chỉ đang chờ tôi đến dỗ dành cậu ấy.
Tôi nhón chân, dùng hai tay ôm lấy mặt cậu, hôn hai cái vào đôi môi đang mím lại kia, vừa định hạ chân xuống thì cậu đã ôm lấy eo tôi, áp trán tôi hỏi:
"Thầy à, có phải anh không yêu em nhất không?"
Tôi sửng sốt trước câu hỏi trẻ con của cậu ấy, không biết nên trả lời một cách nghiêm túc nên là đùa một câu.
Anh ấy ôm chặt lấy tôi, rồi nói một mình tôi, "Không được nói không."
Tôi dở khóc dở cười. Bị cậu ấy ôm chặt cũng có chút khó chịu.
Tôi định nói, "Anh cũng..."
Giọng của cậu ấy bỗng dịu lại,
"Thầy quên làm bữa tối cho em, vì vậy phải bồi thường cho em."
Sau đó cậu ấy trực tiếp ôm eo tôi đi vào phòng làm việc, tôi sợ đến mức vội vàng ôm cổ anh, từ nhỏ đến giờ tôi chưa từng được ôm như thế này, hơn nữa tôi còn bị ôm bởi một cậu trai còn nhỏ tuổi hơn tôi.
Tôi vội vỗ vai cậu ấy, bảo cậu ấy mau thả tôi xuống.
Phó Dư Dã bế tôi đặt trên chiếc bàn gỗ cứng bốn chân trong thư phòng, cậu ấy một tay đỡ eo tôi, một tay ôm cổ tôi, chiếc bàn cao, nhưng không cao bằng Phó Dư Dã đang đứng trước mặt tôi, khí chất thật áp bách. Cái động tác không cần giải thích ai cũng biết chuyện sắp tới là gì này khiến tôi nổi da gà.
Dưới tình thế cấp bách, tôi lắc lư chân muốn chuồn đi, nhưng lại giống một đứa con nít khóc lóc chẳng thể làm gì trước người lớn. Tôi thật thất bại.
“Tiểu Dã! Đừng quậy nữa!” Phó Dư Dã vẫn cứ ôm lấy tôi, chỉ là khuôn mặt cũng không còn giận dỗi nữa.
“Thầy à, sức của anh yếu thật.”
Cậu ấy không chút khách khí mà chế nhạo tôi.
Tôi còn muốn đẩy cậu ấy ra, cậu ấy áp sát vào người tôi, trên mặt lộ ra nụ cười nắm chắc thắng lợi. Tôi cảm nhận được một cánh tay đang luồn vào trong quần áo mình.
Mặt tôi lập tức đỏ bừng, lúc đang xấu hổ buồn bực cực kỳ, tên nhóc đáng giận kia lại nói: “Tiết kiệm sức lực chút đi anh, lát nữa cho anh 'vận động'.”