HÔN LỄ CỦA BẠN TRAI CŨ

Editor: Giang Hi

Beta: Giang Hi

Truyện chỉ đăng trên truyenwk.com GiaNghi280 và wordpress An Nhiên Cung, mọi trang khác đều là reup, mong mọi người tôn trọng công sức của mình, ngưng tiếp tay cho bên khác trục lợi trên công sức của mình.

___

Buổi sáng, tôi thức dậy trên ghế sô pha. Cổ đau nhức, tôi giữ nguyên tư thế này một lúc rồi mới đứng dậy. Trước hết vào bếp làm bữa sáng cho Tiểu Sư, sau đó đánh thức bé dậy.

Tôi bóc vỏ trứng luộc cho bé, bảo thằng bé dùng muỗng ăn từ từ.

Đại khái là cả đêm không ngủ, tôi cũng chẳng có cảm giác thèm ăn, đầu óc nặng trĩu, mở mắt hay nhắm mắt đều không thoải mái.

Tiểu Sư hỏi: "Ba ơi, ba bệnh ạ?"

Tôi còn đang chống tay ngủ gà ngủ gật, vừa nghe thằng bé hỏi, tôi nhanh chóng điều chỉnh lại khuôn mặt mình: "Không đâu con, con nhanh ăn cơm đi."


Tiểu Sư cầm muỗng, còn muốn nói thêm, bị tôi chặn miệng bằng câu "lúc ăn cơm không nói chuyện".

Trước khi đi ra ngoài, tôi uống một lon cà phê để tỉnh táo hơn, nếu không, tôi sợ mình sẽ gây ra tai nạn xe cộ mất.

Sau khi đưa Tiểu Sư đến nhà trẻ, tôi nhìn thằng bé bước vào cổng trường, thân hình bé xíu với chiếc cặp rùa nhỏ màu đỏ trên lưng, đi đến chỗ bảo vệ để quẹt thẻ, sau đó lại dừng lại, nhìn tôi rồi vui vẻ nói: "Bye bye ba nha!"

Trái tim tôi như được thằng bé vẽ thêm cầu vồng lên, khiến tôi cảm thấy cuộc sống thật đáng để mong chờ.

Sau khi tôi đến công ty, trước hết tôi đi pha một ly cà phê, sau đó dằn một chồng tài liệu ngày hôm qua Phó Dư Dã cho tôi ở trên bàn, ngay khoảnh khắc đó tôi rất muốn nói "Đờ cờ mờ cái chồng tài liệu này, ông đây không làm nữa! Thích tìm ai làm thì tìm đi!"


Tôi cảm thấy tôi quả thật quá uy phong lẫm liệt như có cả đội trống phía sau, nhưng sự thật lại là Phó Dư Dã vẫn chưa tới. Hoá ra chỉ có một mình tôi ở văn phòng ảo tưởng mình chính là một dũng sĩ, đáng nhẽ tôi phải nghĩ cách để giải thích tại sao tôi còn chưa hoàn thành việc mà giám đốc đương nhiệm giao cho để ngài ấy đừng gây khó dễ cho tôi. Được rồi, chuyện này không có ích gì hết.

Tôi trầm tư hồi lâu trong phòng làm việc, thì thấy Phó Dư Dã và trợ lý của cậu ấy đi tới, qua cửa kính trong suốt, tôi nhìn thấy cậu ấy, cậu ấy cũng nhìn thấy tôi.

Phó Dư Dã kéo cửa, một dáng người cao ráo xuất hiện ở trước mặt tôi.

Mà trợ lý Ngu chỉ đóng cửa lại, cũng không đi vào.

Tôi ngưỡng mộ sự nhanh nhẹn của cô ấy, có thể nhìn lát nữa có lẽ sẽ có một trận chiến khốc liệt như cá trong chậu.


Phó Dư Dã thấy chồng tài liệu trên bàn, sau đó cậu ấy ngồi xuống trên chiếc ghế cao quý của mình, tôi dám khẳng định đã thấy trong mắt cậu ấy loé lên một ý cười ác ý, mà cái ý cười kia còn có sẵn khí chất cao cao tại thượng, lại còn chẳng hề che giấu sự vui sướng một chút nào, cậu ấy vừa dối trá lại vừa khách sáo nói: "Thầy à, trông anh có vẻ căng thẳng."

"Cậu nhìn lầm rồi."

Tôi siết chặt lòng bàn tay nói.

Phó Dư Dã cũng không phản bác, cậu ấy cầm tài liệu lên, liếc nhìn rồi nói: "Xem ra là thầy vẫn chưa làm xong."

Giọng điệu uể oải và ra vẻ đương nhiên của cậu ấy nhìn thật muốn đấm cho một cái.

Nhưng tôi không thể đấm cậu ấy được, chỉ có thể nuốt gai đau vào trong bụng, giấu đi tất cả ấm áp mỹ lệ chung quanh, chỉ để lại một cái hoang vắng cằn cỗi đã bị lửa thiêu đốt.
Tôi như bị nghẹn hơi ở cổ họng, như thể đang chênh vênh trên một tòa nhà cao tầng trống trải, không dám cúi đầu xuống vì sợ nhìn thấy những gờ băng dựng bên dưới, cũng không dám lại quay đầu lại nhìn Phó Dư Dã đang đứng đối diện, ung dung nhìn tôi giãy giụa.

Cuối cùng tôi bất đắc dĩ mà thỏa hiệp, tôi nghe thấy chính mình nói: "Tiểu Dã, cậu không cần làm khó tôi đâu, tôi từ chức là được mà."

Lời nói bình tĩnh và sự thở dài của tôi khiến đồng tử Phó Dư Dã co rút lại, cậu ấy đột nhiên đứng dậy, cúi người nhìn tôi chằm chằm.

Sự dương dương tự đăc của cậu ấy đột nhiên biến thành ngọn lửa cuồng nộ, nhiệt độ thiêu đốt đến mức khiến lòng tôi nhảy dựng lên. Thế nhưng cậu lại cười, đẹp như một vầng trăng sáng. Giọng nói pha một chút sự diệu dàng, lại mang theo một sự kiềm chế kín đáo.
"Thầy nói gì?"

Cậu ấy hẳn đã nghe rõ, lại dùng giọng điệu bình thản mà hỏi tôi lại lần nữa, nhất định là muốn tôi rút lại câu nói vừa rồi.

Nếu cậu ấy muốn nghe, tôi cũng không ngại nói lại thêm một lần nữa, nhưng khi tôi vừa nói xong, cậu ấy đã bước từ bàn làm việc đến, tôi nhìn thấy cậu ấn cái nút ở trên bàn, nháy mắt tất cả các cửa kính và cửa sổ đóng lại ngay lập tức.

Tôi bị khí thế của cậu ấy dọa sợ, không tự chủ mà lui về phía sau, cuối cùng bị cậu ấy đẩy áp lưng vào cửa kính. Phía sau là dòng xe đông đúc cùng những tòa nhà như mọc lên từ mặt đất, mà trong mắt tôi toàn bộ đều là khuôn mặt cao ngạo lạnh lùng của Phó Dư Dã.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi