HÔN NHÂN BẤT NGỜ: ĐOẠT ĐƯỢC CÔ VỢ NGHỊCH NGỢM

Editor: Táo đỏ phố núi

“Làm sao lại nằm một mình ở chỗ này? Nếu bị cảm lạnh thì phải làm sao bây giờ?” Lúc Tiếu Bảo Bối tỉnh lại một lần nữa, thì Kiều Trác Phàm đang ngồi ở bên cạnh cô, nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc ở bên má của cô ra.

Tiếu Bảo Bối ngủ mơ màng, vừa mới tỉnh lại thì phát hiện ra thì ra mình lại ngủ thiếp đi ở trên chiếc ghế salon ở trong phòng làm việc của Kiều Trác Phàm!

“Anna đâu?” Nhìn thấy sắc mặt của Tiếu Bảo Bối sau khi tỉnh dậy không được vui lắm, Kiều Trác Phàm khẽ cau mày lại.

Lúc anh đi họp đã kêu Anna tới chơi cùng với Tiếu Bảo Bối rồi, ngoại trừ lo lắng Tiếu Bảo Bối buồn chán ra, thì anh còn lo lắng tối hôm qua cô ngủ không đủ giấc sợ cô sẽ thực sự ngủ gật ở trên ghế salon. Bảo Anna tới là hy vọng cô ấy sẽ để ý tới Tiếu Bảo Bối nhiều một chút. Nếu như cô ngủ quên trên ghế salon thì lấy chăn đắp cho cô hay sao đó.

Không ngờ được, Anna không thèm đếm xỉa gì tới lời nói của ông chủ, lại chạy đi mất rồi!

“Hả? Hình như cô ấy đi tìm ai đó!” Tiếu Bảo Bối vừa mới tỉnh ngủ, ý thức vẫn ở trong trạng thái mơ hồ. Lúc này cô dựa vào vai của Kiều Trác Phàm, hai tay ôm lấy cổ của Kiều Trác Phàm giống như con lười, cảm giác giống như ngủ cùng nhau khi ở nhà.

Nhìn bộ dạng mơ màng kia của Tiếu Bảo Bối, Kiều Trác Phàm chỉ có thể ôm chặt lấy cô. Nói thật ra, Tiếu Bảo Bối thân mật với anh như vậy cảm giác thật sự không tệ chút nào. Dien_dan l3_quy1don^.

Bởi vì như vậy nên anh có thể cảm giác được phần tình yêu này không còn là chuyện tình của riêng anh.

"Anna đi tìm ai?" Kiều Trác Phàm nghe thấy câu nói này của Tiếu Bảo Bối, thì tán gẫu cùng với cô.

“Tìm ai? À... Cô ấy đi tìm người anh em của anh là Đàm Duật rồi!” Lúc Tiếu Bảo Bối nghĩ tới chuyện này mới giật mình ngồi thẳng lên.

“Tìm Đàm Duật thì tìm Đàm Duật. Từ nhỏ tới lớn, số lần cô ấy tìm Đàm Duật còn ít sao?” Nhìn Tiếu Bảo Bối giật mình sợ hãi như vậy, Kiều Trác Phàm có chút đau lòng muốn ôm cô vào trong lòng mình một lần nữa.

“Không phải thế. Cô ấy nhìn thấy cái cổ của em, sau đó thì trở nên hưng phấn, tiếp đó cô ấy liền nói cô ấy muốn cùng Đàm Duật làm thử cái kia...” Lúc Tiếu Bảo Bối nói tới chỗ này thì mặt của cô lại đỏ lên giống như trái táo.

“Cái nào?”

“Chính là cái đó đó!” Tiếu Bảo Bối nói ấp a ấp úng, ban đầu Kiều Trác Phàm còn không biết cô đang nói cái gì.

Nhưng mà chờ tới khi anh cúi đầu phát hiện ra mặt của Tiếu Bảo Bối đỏ ửng lan ra tận mang tai thì Kiều Trác Phàm đã hiểu được đại khái cô nhóc này muốn nói cái gì rồi.

Cô nhóc này, tối qua bọn họ đều đã làm nhiều như vậy, tại sao vẫn còn xấu hổ như vậy?

Phát hiện ra điều này, khiến cho Kiều Trác Phàm không nhịn được muốn trêu chọc cô.

“Đến cùng thì muốn làm cái gì?”

Nhìn bộ dạng Tiếu Bảo Bối do dự xem nó nên nói hay không, Kiều Trác Phàm dứt khoát mở miệng tiếp: “Em không nói ra, làm sao anh biết là có nên đi cứu Duật hay không?”

Lời này quả thật khiến cho Tiếu Bảo Bối mở miệng.

“Chính là chuyện chúng ta làm tối qua...”

Tiếu Bảo Bối nói.

Chưa nói xong, Tiếu Bảo Bối liền có ý đồ chui ra khỏi lồng ngực của Kiều Trác Phàm.

Con mẹ nó, quá mất mặt rồi.

Tại sao lại nói những chuyện này ở trước mặt của Kiều Trác Phàm chứ?

“À! Thì ra em đang nói tới cái này sao!” Lúc này Kiều Trác Phàm mới làm ra bộ dạng bừng tỉnh đại ngộ.

“Vậy anh còn không mau gọi điện thoại đi. Nếu như muộn một chút...”

Tiếu Bảo Bối lại nghĩ tới bộ dạng gấp gáp giống như con khỉ của Anna, Tiếu Bảo Bối lo lắng nếu như chậm một chút thì sẽ bị trễ mất.   dienndnle,qu.y don,

“Em lo lắng cái gì chứ! Ý tưởng này của Anna đối với Duật, cũng không phải là ngày một ngày hai!”

Đối với Đàm Duật, từ nhỏ Anna đã có loại tâm tư này rồi.

Ngay cả nguyện vọng trong lễ trưởng thành của cô, cũng chính là muốn nhào tới Đàm Duật, để ăn Đàm Duật.

Có thể nói, tâm tư này của cô trong thiên hạ không ai là không biết.

Cũng chính bởi vì như vậy cho nên sau khi Kiều Trác Phàm nghe Tiếu Bảo Bối nói xong thì coi như không có chuyện gì. Ngược lại còn ôm lấy eo của Tiếu Bảo Bối, đứng lên khỏi ghế sofa.

“Anh không lo lắng cho Đàm Duật sao?” Tiếu Bảo Bối nghiêng đầu nhìn người đàn ông nhà mình đang ôm mình vào trong lòng, vẻ mặt tràn đầy khó hiểu.

“Lo lắng cho cậu ta làm cái gì? Dù sao thì cậu ta ở bên cạnh một người cạn tàu ráo máng như Anna mà vẫn có thể giữ mình trong sạch nhiều năm thì có gì mà phải lo lắng?” Lúc nói tới đây, đột nhiên Kiều Trác Phàm hung ác nhéo vào eo của Tiếu Bảo Bối, khiến cho cô không thể quay đầu nhìn về phía anh. “Có thời gian lo lắng cho cậu ta như vậy, chi bằng quan tâm anh một chút xem đêm nay còn có thể...” Mấy chữ cuối cùng Kiều Trác Phàm cũng không nói rõ ra, mà là ghé sát vào tai của Tiếu Bảo Bối để nói.

Nhưng mà mấy chữ này, hiển nhiên cũng không phải là lời nói tốt đẹp gì.

Nếu không người phụ nữ vốn đã hết đỏ mặt rồi, tại sao lại một lần nữa đỏ ửng lên. Cũng bởi vì mấy lời kia của Kiều Trác Phàm, khiến cho cô lộ ra nắm đấm, đánh từng cái lên trên người của Kiều Trác Phàm...

“Được rồi, đừng đánh! Nếu đánh nữa sẽ bị hư! Đến lúc đó sẽ không có người có thể làm cho em hạnh phúc!” Kiều Trác Phàm bắt được bàn tay đang nắm chặt lại của Tiếu Bảo Bối, dưới khuôn mặt ửng đỏ của cô anh lại hôn lên bàn tay đang nắm chặt kia của cô.

Mà trong lời nói của anh, hai chữ ‘hạnh phúc’ vẫn cần phải nghiên cứu thêm...

- - Đường phân cách - -   dienndnle,qu.y don, -  -

Lại một lần nữa nhìn thấy Anna chính là buổi sáng hôm sau.

Tiếu Bảo Bối dựa vào ghế sofa, nhìn như đang nghiêm túc viết gì đó.

“Kiều, văn kiện đều để ở trong này. Anh tự mình xem rồi làm đi!” Anna ngáp, với bộ dạng chán chường.

Chẳng qua người đẹp thì vẫn mãi là người đẹp.

Cho dù vẻ mặt cô không có chút tinh thần nào, thì vẻ xinh đẹp của cô cũng không người nào có thể xem thường sự tồn tại của cô được.

Cứ nhìn bộ dạng Tiếu Bảo Bối đang nhìn Anna tới mức không chớp mắt thì biết.

Mỗi lần Tiếu Bảo Bối nhìn Anna thì đều cảm thấy nếu như cô là một người đàn ông, cô nhất định sẽ theo đuổi Anna.

Ngay cả bản thân cô là phụ nữ còn bị vẻ xinh đẹp của Anna mê hoặc, chứ nói chi là đàn ông!

Đương nhiên đây là suy nghĩ của Tiếu Bảo Bối.

Nhưng có một người lại có thể có mắt mà không tròng không thèm quan tâm tới sự xinh đẹp của Anna.

Người này chính là Kiều Trác Phàm.

Sau khi nghe Anna nói xong, anh chỉ chỉ vào vị trí bên cạnh mình, ý bảo Anna đặt văn kiện lên chỗ đó, rồi nói: “Biết rồi!”

Cả quá trình này, ngay cả ngẩng đầu lên nhìn Anna một cái Kiều Trác Phàm cũng không nhìn. d,0dylq.d.

Phát giác ra điều này Tiếu Bảo Bối rất ngạc nhiên.

Vậy thì gu thẩm mỹ như thế nào mới có thể hấp dẫn được Kiều Trác Phàm, mà lại không bị sắc đẹp của Anna mê hoặc?

Có khi nào gu thẩm mỹ của Kiều Trác Phàm dị dạng, cho nên mới không có cảm giác đối với Anna?

Nhưng mà suy nghĩ này vừa mới xuất hiện ở trong đầu của Tiếu Bảo Bối mấy giây ngay lập tức đã bị cô bác bỏ.

Hừ hừ, nếu như cô thừa nhận gu thẩm mỹ của Kiều Trác Phàm bị dị dạng vậy thì không phải gu thẩm mỹ chọn vợ của Kiều Trác Phàm cũng dị dạng giống như vậy sao?

Nếu như vậy thì Tiếu Bảo Bối cô cũng coi là dị dạng sao?

Không!

Tiếu Bảo Bối sẽ không thừa nhận điều này.

“Vậy tôi đi ra ngoài!” Nói xong câu này, Anna lại ngáp một cái.

Nhưng mà sau khi xoay người xong, Anna lại phát hiện ánh mắt của Tiếu Bảo Bối đang tập trung trên người của mình, đột nhiên nhíu mày.

Đối với vẻ mặt này của Anna, Tiếu Bảo Bối hết sức nghi hoặc.

Vừa rồi cô cũng không làm gì Anna, tại sao Anna lại dùng loại ánh mắt này để nhìn cô. d,0dylq.d.

Nhưng mà Tiếu Bảo Bối lại nhanh chóng hiểu ra nguyên nhân.

“Tiếu Bảo Bối, tôi biết rõ là tôi rất xinh đẹp. Nhưng mà cô cũng không cần phải từ lúc tôi bước vào, ánh mắt liền dính ở trên người của tôi! Bởi vì như vậy là cô đang quấy nhiễu tôi!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi