Editor: Táo đỏ phố núi
Nhưng mà cô không có kinh nghiệm đối nghịch với nhiều người như vậy, cô hoảng hốt và bắt đầu có chút run rẩy, hốc mắt cũng lấp đầy nước mắt trong suốt.
“Tiếu Bảo Bối, chuyện cho tới bây giờ rồi cô còn muốn chối cãi?” Phạm Manh Manh hét lên.
“Đúng vậy, chứng cớ đã bày ở trước mặt, tại sao người này còn...”
Những người ở sau lưng cũng bắt đầu bàn luận.
Đột nhiên Tiếu Bảo Bối muốn gạt tay của Kiều Trác Phàm ra, muốn đem cái máy tính chết tiệt kia ném đi, xem nó còn có thể hiện lên những hình ảnh đó nữa không. dfien ddn lie qiu doon
Nhưng mà lúc Tiếu Bảo Bối tức giận muốn vội vàng xông tới, thì tay của cô lại bị Kiều Trác Phàm nắm chặt lấy.
“Kiều Trác Phàm, anh làm cái gì vậy?”
“Mau buông tay ra! Hình ảnh trên máy tính kia không phải là em, anh mau thả tay em ra!”
Tiếu Bảo Bối lúc này giống như là một con thú bị nhốt. Cô dùng hết sức lực muốn tránh thoát ra khỏi Kiều Trác Phàm, để đập hỏng cái máy tính kia.
Nhưng mà sức lực trên tay của Kiều Trác Phàm cũng tăng lên.
Lúc này anh đã xiết trên cổ tay của cô một vết đỏ.
Nhưng mà anh hoàn toàn không để ý.
“Tiếu Bảo Bối, em tỉnh táo lại cho anh!” Anh giận dữ mắng cô.
Tất nhiên anh hiểu được lúc này cô đang bối rối và bất lực.
Nhưng mà nếu như lúc này cô không tỉnh táo lại, thì bọn họ sẽ xử lý kẻ địch như thế nào?
“Kiều Trác Phàm, anh bảo em tỉnh táo như thế nào được đây? Em thật sự không làm, em cũng chưa từng đi tới chỗ đó, anh bảo em tỉnh táo làm sao?” Đương nhiên người khác chỉ trích, ánh mắt khác thường của người khác, cô có thể coi như không nghe không nhìn thấy. Nhưng cô không thể nào không quan tâm tới cách nhìn của Kiều Trác Phàm đối với cô...
Cô sợ rằng Kiều Trác Phàm cũng giống như những người khác vừa nhìn thấy cái bóng lưng kia lại cho rằng cô phản bội anh.
Cô càng sợ hơn nếu như Kiều Trác Phàm giận cô, không cần cô...
Cho tới bây giờ cô cũng không ngờ được mình lại để ý cách nhìn của Kiều Trác Phàm đối với cô như thế. Lại càng không ngờ được bản thân mình lại sợ phải rời xa Kiều Trác Phàm như vậy...
Mà loại cảm giác xa lạ này, là loại sợ hãi chưa từng có cho dù lúc trước cô phát hiện ra Quý Xuyên phản bội cô...
“Kiều Trác Phàm, em thật sự không làm ra chuyện có lỗi với anh! Hu hu...” Bởi vì quá sợ hãi, Tiếu Bảo Bối cũng không để ý tới những người khác ở đây, bắt đầu khóc lớn lên.
Bầu không khí cũng trở nên có chút quỷ dị vì Tiếu Bảo Bối khóc ầm lên.
Đám người kia có thể đi theo Kiều Trác Phàm, tất nhiên cũng không phải là người bình thường. di@en*dyan(lee^qu.donnn).
Nếu bọn họ không có được cơ trí và sự tỉnh táo hơn người bình thường, thì cũng không đi được tới ngày hôm nay.
Cho nên khi bọn họ thấy Tiếu Bảo Bối khóc như một đứa trẻ như vậy, thì cũng bắt đầu lộ ra thần sắc nghi ngờ đối với hình ảnh ở trên máy vi tính.
Mà Phạm Manh Manh chú ý tới điều này, nên vội vàng nói: “Tiếu Bảo Bối, cô là người lớn như vậy, chẳng lẽ làm sai chuyện gì lại dùng phương thức khóc lóc như bây giờ để giải quyết!”
“Các vị lãnh đạo, các vị cũng nhìn thấy rồi đấy. Tiếu Bảo Bối...”
Phạm Manh Manh còn đang cực lực vì bản thân mà giải thích những gì vừa diễn ra.
Mà Kiều Trác Phàm vào lúc Tiếu Bảo Bối bắt đầu khóc thút thít thì bắt đầu cất bước đi.
Nhưng mà anh không phải đi về phía máy tính, mà đi về phía Tiếu Bảo Bối.
Dưới tất cả những ánh mắt kinh ngạc của mọi người, anh ôm Tiếu Bảo Bối vào trong lòng mình.
Cũng đem cái đầu nhỏ của cô áp vào trong ngực của mình.
Vừa tiếp xúc với cái ôm quen thuộc, vừa nghe thấy hơi thở nam tính quen thuộc, nước mắt của Tiếu Bảo Bối lại càng như vòi nước được mở ra, làm sao cũng không ngăn được.
Đối mặt với Tiếu Bảo Bối như vậy, Kiều Trác Phàm chỉ có thể lộ ra nụ cười bất đắc dĩ.
“Cục cưng, không sao không sao! Tất cả đã có anh ở đây!” Anh vùi đầu của mình vào sau gáy của Tiếu Bảo Bối, một tay bóp lòng bàn tay của cô, một tay vỗ vỗ nhè nhẹ sau lưng, nhẹ nhàng an ủi cô... di@en*dyan(lee^qu.donnn).
“Ngoan nào, không sao cả! Tất cả rồi sẽ tốt đẹp cả thôi...”
Sự dịu dàng của anh giống như là một liều thuốc trợ tim.
Khiến cho lòng Tiếu Bảo Bối vốn giống như bèo tấm không có rễ bám, trong nháy mắt lại có chỗ dựa.
Lúc Tiếu Bảo Bối ngẩng đầu lên nhìn Kiều Trác Phàm một lần nữa, trong tầm mắt đã có tiêu cự.
Đúng vậy, cô sợ hãi vì không muốn mất đi anh.
Nhưng bây giờ có sự đảm bảo của anh thì cô còn sợ cái gì nữa?
Mà Tiếu Bảo Bối quên mất lúc mình và Kiều Trác Phàm nhìn nhau, quên mất lúc bọn họ thâm tình như vậy, đối với một người khác mà nói, lại trở thành điều gì đó rất chói mắt.
Phạm Manh Manh vẫn luôn mong Kiều Trác Phàm sẽ trừng phạt Tiếu Bảo Bối, nhưng mà cô ta lại không ngờ được rằng, sự cưng chiều của Kiều Trác Phàm đối với Tiếu Bảo Bối lại khắc sâu tới mức như vậy.
Rõ ràng là tập văn kiện kia biến mất ở trong tay của Tiếu Bảo Bối, mà tập văn kiện kia bị trộm như thế nào đều liên quan tới Tiếu Bảo Bối, nhưng mà anh lại đứng ở bên cạnh cô vô điều kiện...
Chuyện này so với sự dự đoán ban đầu của Phạm Manh Manh là Kiều Trác Phàm chỉ vui đùa với Tiếu Bảo Bối một chút mà thôi quả thực là chênh lệch khá xa.
“Kiều, chẳng lẽ anh vẫn chưa nhìn rõ sao? Cô ta bán đứng anh, tại sao anh còn...”
Cái kết quả này khiến cho Phạm Manh Manh khó có thể tiếp nhận.
Phạm Manh Manh hét lên.
Nhưng mà cô ta vẫn còn chưa nói hết lời, đã bị người đàn ông này hừ lạnh: “Cô câm miệng cho tôi!”
“Kiều...” Quả thực là Phạm Manh Manh có chút không cam lòng, nhất là khi cô ta thấy Tiếu Bảo Bối ở trong lòng của Kiều Trác Phàm đã không còn khóc thút thít nữa mà đang nhìn chằm chằm vào cô ta. Dieen ndk dan/le eequh ydo nnn.
Mà ánh mắt như thế cũng khiến cho Phạm Manh Manh khó chịu.
Mặc dù Tiếu Bảo Bối vẫn còn bộ dạng hoa lê đẫm lệ, nhưng mà đáy mắt đã không còn sự sợ hãi nữa!
Tốc độ thay đổi nhanh chóng như vậy, khiến cho Phạm Manh Manh không có cách nào tiếp nhận trong thời gian ngắn.
Tương tự, bất mãn đối với sự che chở của Kiều Trác Phàm, ngoại trừ Phạm Manh Manh ra tất nhiên sẽ còn những người khác.
Những người chạy theo Kiều Trác Phàm tới đây, hơn nữa lại nhìn thấy trong phòng làm việc trình diễn cảnh tượng như vậy, thì cũng đang rất mong đợi câu trả lời của Kiều Trác Phàm.
“Kiều thiếu, chuyện này...”
Lúc thấy những người kia lại lên tiếng một lần nữa, Kiều Trác Phàm lại vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Tiếu Bảo Bối, ý bảo cô lau nước mắt đi, sau đó Kiều Trác Phàm mới mở miệng: “Tiếu Bảo Bối có thật sự lấy tài liệu cơ mật của công ty hay không, tất nhiên tôi sẽ điều tra rõ ràng! Nhưng mà trước khi tôi điều tra ra kết quả, ai dám bàn luận cái gì sau lưng cô ấy, thì đừng trách Kiều mỗ là người vô tình!”
Lúc Kiều Trác Phàm nói lời này, ánh mắt cũng nhìn lướt qua những người vừa rồi đi theo mình tới đây, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người của Phạm Manh Manh: “Nếu như tài liệu cơ mật là cục cưng nhà tôi bán đi, thì tất nhiên Kiều mỗ sẽ nhận hết trách nhiệm trong chuyện này! Nhưng mà ngược lại, nếu như chuyện này là do người khác vu oan giá họa lên người cục cưng nhà tôi, vậy thì chuyện này tôi sẽ điều tra tới cùng, để trả lại công bằng cho cô ấy!”
Câu nói cuối cùng, ánh mắt của Kiều Trác Phàm trực tiếp nhìn thẳng về phía Phạm Manh Manh.
Ánh mắt sắc bén kia, khiến cho Phạm Manh Manh bị nhìn không tự chủ được ôm lấy hai tay...
Dieen ndk dan/le eequh ydo nnn.
Trước kia mặc dù Kiều Trác Phàm có lạnh nhạt với cô ta, nhưng mà cũng chưa tới mức nghiêm khắc quá đáng. Dù sao thì cô ta và mẹ anh có quan hệ cũng không tệ.
Nhưng hôm nay Phạm Manh Manh mới chính thức cảm nhận được chỗ nguy hiểm của người đàn ông này. Loại ánh mắt mang theo sát khí, giống như nếu tập trung nhìn về một chỗ, thì xung quanh đó sẽ thay đổi màu sắc, trở thành một màu xám trắng.
“Kiều...”