HÔN NHÂN BẤT NGỜ: ĐOẠT ĐƯỢC CÔ VỢ NGHỊCH NGỢM

Editor: Táo đỏ phố núi

“Diệp Tử Hi, đi ra vùng ngoại thành đi! Ở phía nam thành phố, có cái nhà xưởng bỏ không. Chỗ đó, chỉ có nhân viên chăm sóc vườn thỉnh thoảng mới tới thôi. Đi tới đó, sẽ không có ai nhận ra anh và em!”

Lúc nói những lời này, Nhạc Dương liên tục nhìn ra cảnh vật bên ngoài cửa xe. Chính bởi vì như vậy, cho nên cô đã bỏ lỡ vẻ mặt kinh ngạc của Diệp Tử Hi khi nghe những lời này của cô... Dieen ndk dan/le eequh ydo nnn.

“Nhạc Dương...”

Mặc dù khi nghe Nhạc Dương kêu anh ta đi ra vùng ngoại thành, chỗ đó là nơi mà không có ai biết bọn họ, tâm tình của Diệp Tử Hi có chút buồn bực. Nhưng mà cuối cùng anh ta cũng vẫn làm theo lời của Nhạc Dương, quay đầu xe, trực tiếp đi về phía nam thành phố.

Phía nam này trước kia cũng là một nơi rất huy hoàng.

Nhưng mà sau này thành phố trải qua một giai đoạn chỉnh đốn, nên những nhà xưởng lớn cũng bắt đầu rời ra bên ngoại thành. Bởi vậy nên ở đây đã bị bỏ lại rất nhiều nhà xưởng bỏ hoang.

Trên đường bọn họ tới, cũng chỉ đụng phải hai ba chiếc xe chở đất.

Không biết có phải là vì người ở đây thưa thớt hay không. Mà cả đoạn đường bọn họ đi yên tĩnh một cách lạ thường.

Điều càng khiến cho Diệp Tử Hi khó thích ứng, đó chính là sự trầm mặc của Nhạc Dương ở trên xe.

Đây chính là tình huống mà bình thường không bao giờ có.

Trước kia Nhạc Dương chỉ cần ở cùng với anh là liên tục líu ríu. Vì muốn tìm đề tài chung để hấp dẫn sự chú ý của Diệp Tử Hi anh.

Nhưng bây giờ, Nhạc Dương và anh ở cùng một chỗ, thì cô lại không hề hé răng bất cứ lời nào. Điều này khiến cho Diệp Tử Hi khó có thể thích ứng, đồng thời cảm giác như Nhạc Dương không còn thích anh, để ý anh giống như trước kia nữa.

“Nhạc Dương, tại sao em không nói lời nào vậy?” Diệp Tử Hi chưa bao giờ nghĩ tới, một ngày nào đó mình ở cùng với Nhạc Dương, lại phải là người tìm đề tài nói chuyện trước như vậy.

Hơn nữa, câu nói này của anh ta, cũng không được Nhạc Dương trả lời lại.

Nhạc Dương chỉ nhìn anh ta một cái thật sâu, mà không trả lời lại.

Mà sau khi những căn nhà xưởng bỏ hoang kia lùi về phía sau xe, cuối cùng bọn họ cũng đi tới ngoại qua, nơi có thể làm bạn với những cây nông nghiệp và những đàn dê đàn bò.

Giữa đồng ruộng mênh mông này, hình như so với Diệp Tử Hi anh còn có sức hấp dẫn hơn.

Nhạc Dương không trả lời vấn đề của anh ta, nhưng mà ánh mắt thì lại nhìn về phía những cánh đồng kia.

Thuận theo ánh mắt của Nhạc Dương, Diệp Tử Hi cũng bắt đầu nhìn về phía cánh đồng kia.

Đập vào mắt, chính là một màu xanh ngát, cách đó không xa chính là một đỉnh núi có sương mờ bao phủ hết hơn nửa.

Vừa lúc đó, đột nhiên Diệp Tử Hi nghe thấy Nhạc Dương nói: “Dừng xe!”

Mặc dù không biết vì sao Nhạc Dương lại kêu dừng xe vào lúc này, nhưng mà Diệp Tử Hi cũng vẫn nghe theo mà phanh xe lại.

Xe vừa dừng lại một cái, Nhạc Dương lập tức cởi dây an toàn ra, sau đó mở cửa ra.

Cả quá trình này, cô cũng không thèm nhìn anh ta lấy một cái.

Mặc dù Diệp Tử Hi có chút bất mãn, nhưng cuối cùng anh ta cũng xuống xe cùng với cô.

Lúc Diệp Tử Hi xuống xe, Nhạc Dương đã ngồi xuống ở bên ven đường bên kia, mặt hướng về phía đồng ruộng.

Nhìn Nhạc Dương ngồi xuống dưới đất, Diệp Tử Hi nhíu mày theo bản năng.

Anh ta dường như cũng muốn đi theo lại bên cạnh Nhạc Dương, nhưng mà nhìn bùn đất ở bên dưới trong mắt của anh ta thoáng hiện lên chút ghét bỏ.

“Diệp Tử Hi, nếu như anh không muốn ngồi xuống, thì không cần miễn cưỡng!” Ngay lúc Diệp Tử Hi do dự không biết nên làm thế nào mới phải, thì Nhạc Dương vốn liên tục nhìn về phía cánh đồng không biết sao cũng biết được vẻ nghi hoặc của anh ta, đột nhiên mở miệng nói. Dieen ndk dan/le eequh ydo nnn.

Bị Nhạc Dương nói như vậy, Diệp Tử Hi có chút bối rối.

Quả thực là anh ta không thích ngồi dưới đất như vậy.

Ngoại trừ chuyện anh ta cảm thấy ngồi xuống ở những chỗ như vậy sẽ làm mất đi thân phận bên ngoài của anh ta, thì anh ta còn cảm thấy ngồi ở đây sẽ làm dơ bẩn đi bộ đồ sang trọng của anh ta.

Nhưng khi nghe thấy lời nói vừa rồi của Nhạc Dương, trong lòng của anh ta cũng không phải không có chút tư vị. Cảm giác này giống như là nếu như không muốn ngồi xuống cùng với Nhạc Dương, thì hình như có chút ngăn cách.

Sau khi tự đánh giá một lúc, Diệp Tử Hi dứt khoát cởi áo khoác tây trang của mình ra, trải nó xuống dưới đất, sau đó ngồi xuống.

“Hay là, em cũng ngồi vào đây đi?” Nhìn làn váy của Nhạc Dương đã bị dính một chút bùn đất, đột nhiên Diệp Tử Hi đề nghị.

Nhưng Nhạc Dương chỉ nhìn lướt qua làn váy của mình, cũng không thèm để ý nhiều. Sau đó, ánh mắt của cô lại nhìn về phía đỉnh núi xa xa kia.

“Đẹp quá...”

Một lúc lâu sau, khóe miệng của Nhạc Dương thoáng hiện lên một nụ cười.

Trong sự điềm tĩnh, có mang theo một chút quyến luyến.

Đây là nơi mà Diệp Tử Hi chưa từng nhìn thấy ở nơi thành phố phồn hoa.

Đột nhiên, anh ta chợt cảm thấy say mê gương mặt như vậy của Nhạc Dương.

Cũng chính là lúc này, Diệp Tử Hi phát hiện Nhạc Dương cực kỳ xinh đẹp. Nếu không phải dáng người của cô có chút phì nhiêu thì cô cũng chính là người đem trăm người có một. di@en*dyan(lee^qu.donnn).

“Nếu như em thích, sau này mỗi cuối tuần chúng ta sẽ đi tới chỗ này!”

Nhìn Nhạc Dương nhắm mắt lại cảm nhận sự yên bình mà ở trong thành phố không có này, Diệp Tử Hi nhịn không được ôm chầm lấy đầu vai của cô, để cho cô tựa đầu vào vai mình.

Nói thật, bây giờ Diệp Tử Hi cũng thực sự thích nơi yên tĩnh như vậy.

Nhưng mà chỗ như thế này, ngẫu nhiên tới ngắm một lần, quả thật là có thể buông lỏng cảm giác. Nhưng nếu như ở đây lâu, Diệp Tử Hi cảm thấy mình sẽ không chịu nổi.

Nơi này không có thế giới internet mà anh ta quen thuộc, càng không có những người nhìn và biết được những bộ quần áo sáng trọng của anh ta.

Bởi như vậy Diệp Tử Hi cảm giác mình ở chỗ như vậy sẽ không có chút xíu ưu thế nào.

Nếu như vậy làm sao anh ta có thể sống một cuộc sống ở chỗ này.

“...” Nghe lời nói của Diệp Tử Hi, Nhạc Dương cũng không trả lời.

Thực ra cô muốn nói cho Diệp Tử Hi cô cũng không cần một cuộc sống xa hoa. Chỉ cần có thể giống như bây giờ, bỏ xuống tất cả, hai người yên lặng gần nhau là được.

Nhưng mà tâm trạng như vậy, hình như Diệp Tử Hi vĩnh viễn không thể nhìn thấu.

Có lẽ, ở thế giới kia của anh ta, chỉ có danh và lợi mới là quan trọng nhất.

“Diệp Tử Hi, anh cảm thấy cuộc sống như vậy như thế nào?” Tựa vào đầu vai Diệp Tử Hi, Nhạc Dương nhìn về phía đôi vợ chồng đang bận rộn thu hoạch ở trên cánh đồng cách đó không xa.

Lúc này là giữa trưa, ánh mắt trời có hơi gắt một chút.

Người chồng lo lắng vợ bị mệt, muốn cô nghỉ ngơi ở bên cạnh một chút. Nhưng mà người vợ lại khăng khăng muốn làm cùng với anh, cuối cùng người đàn ông đành bất đắc dĩ, hai người cùng nhau  đi đến bờ ruộng nghỉ ngơi.

Hai người ngồi cùng một chỗ, ngoại trừ uống nước ra thì còn trò chuyện với nhau.

Bộ dạng vừa nói vừa cười kia, thực sự là có chút giống với Nhạc Dương lúc này.

Nhưng điểm khác nhau là, trên gương mặt của người phụ nữ có chút xấu hổ, và có chút chân thực.

Không giống bọn họ...

“Làm ruộng thì anh không làm được...” di@en*dyan(lee^qu.donnn). Diệp Tử Hi cười khan.

Giống như là muốn gạt đi câu nói đùa của Nhạc Dương.

Nhưng mà lúc này Diệp Tử Hi cũng không biết, không lâu sau có một mùa hè nào đó, anh ta lại có một yêu cầu xa vời là nếu như quay trở lại giờ ngọ giữa trời cuối thu này, trở lại câu hỏi Nhạc Dương có thích cuộc sống làm nông như vậy không. Nếu như ông trời có thể cho anh ta trả lời Nhạc Dương lại một lần nữa, anh ta khẳng định mình sẽ không chút do dự mà gật đầu...

“Ha ha...”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi