HÔN NHÂN BẤT NGỜ: ĐOẠT ĐƯỢC CÔ VỢ NGHỊCH NGỢM

Editor: Táo đỏ phố núi

“Cô chính là cô Lăng à? Chào cô. Vừa rồi, chính là tôi đã gọi điện thoại cho cô!” Đưa rượu lại bên cạnh Anna, cô ta tự nhiên lên tiếng chào hỏi.

“Chị là ai?” Vì sao lại ở cùng một chỗ với anh Duật?

Đương nhiên câu nói phía sau Anna sẽ không ngốc tới mức mở miệng hỏi người phụ nữ này. Dđienn damn leie quyýdon.

Cho dù cô có hỏi ra khỏi miệng, thì những lời từ miệng của người phụ nữ này, Anna cô có thể tin được sao?

Nếu Anna cô đã không tin bất cứ lời nào của cô ta rồi, thì không bằng không hỏi ngay từ ban đầu.

Còn nguyên nhân của chuyện này... 

Anna nhìn về phía gò má của Duật Tiểu Gia không biết là đang tỉnh hay say kia, đầu ngón tay lặng lẽ đâm sâu vào trong lòng bàn tay: Cô nhất định sẽ tự mình điều tra rõ ràng!

“Tôi tên là Miêu Miêu! Mấy ngày nay Đàm Duật vẫn luôn ở trong này. Tôi thấy anh ấy...” Dường như cô gái kia còn có lời vẫn chưa nói hết.

Nhưng Anna nghe thấy cô ta nhắc tới mấy ngày nay Duật Tiểu Gia đều ở cùng với người phụ nữ này, ánh mắt của cô lại một lần nữa rơi vào chiếc áo sườn xám của người phụ nữ này...

Ý kia, không cần nói cũng biết.

Có thể nói trắng địch ý trước mặt của Anna như vậy, trên mặt của người phụ nữ này còn mang theo ý cười nữa.

Không hề có điểm quẫn bách khi bị người ta bắt gian.

Kể từ đó cũng khiến cho Anna có chút hoài nghi, người phụ nữ này mới là vợ hợp pháp của Duật Tiểu Gia. Mà Anna cô, lại chính là người phụ nữ được anh bao nuôi.

“Đừng nhìn tôi như vậy, có chút không được tự nhiên!” Người phụ nữ này không có cảm giác khó chịu, giận mà không dám nói giống như những người khác khi bị nhìn chằm chằm. Mà cô ta cảm thấy không vui liền trực tiếp nói thẳng ra.

Mặc dù đây chính là tính cách của người ngay thẳng, Anna cũng hâm mộ, Nhưng mà lúc này, khi đối mặt với người như vậy, Anna có cảm giác người thấp hơn một chút, chính là bản thân mình...

“Bây giờ tôi muốn dẫn anh ấy đi!” Người khác không thích bị nhìn như vậy cho nên Anna dứt khoát thu hồi ánh mắt của mình lại, rồi một lần nữa nhìn về phía người đàn ông nằm ở trên ghế salon.

Bây giờ trên người của anh Duật đều là mùi rượu, ngay cả cô tới cũng không phát hiện ra, hiển nhiên chờ ở chỗ này cũng không phải là cách. Hơn nữa, Anna có cảm giác, để Đàm Duật ở lại đây, người phụ nữ này...

Được rồi, cho dù là Anna, khi nhìn thấy hai chân lay động giữa bộ sườn xám kia, cũng không nhịn được mà muốn nhìn thấy phong tình ở bên trong.

Người phụ nữ như vậy, chính là vưu vật trời sinh.

Để anh Duật say rượu bên cạnh một người phụ nữ như vậy, Anna thực sự không yên tâm.

“Muốn đưa anh ấy đi? Xin cứ tự nhiên!” Người phụ nữ từ đầu tới giờ vẫn luôn duy trì nụ cười nhẹ trên khóe miệng. Dđienn damn leie quyýdon.

Giống như là bất cứ chuyện gì trên đời này cũng không làm thay đổi được tâm trạng vui vẻ của cô ta.

Câu trả lời này, Anna thích.

Nhưng đồng thời nụ cười trên khóe miệng của người phụ nữ này khiến cho cô khó chịu một cách cực đoan.

Nếu như là bình thường, cô thực sự muốn ở lại để ganh đua cao thấp với người phụ nữ này.

Nhưng lúc này, nhìn người đàn ông dựa vào ghế sofa giống như bùn nhão kia, Anna chỉ có thể cắn đôi môi mỏng của mình, đem tất cả những điều này nhịn xuống.

“Vậy chúng tôi đi!” Mãi cho tới lúc này Anna vẫn có chút buồn bực, vì sao người phụ nữ này lại dễ dàng đồng ý để cho cô mang Duật Tiểu Gia rời đi như vậy.

Bởi vì từ ánh mắt của cô ta Anna có thể nhìn ra được, tình cảm của cô ta đối với anh Duật cũng không phải là đơn giản.

Nhưng lúc này, cô ta lại đồng ý một cách thoải mái, cũng tốt.

Đỡ để cho Anna cô phải ra tay với cô ta.

“Anh Duật, đứng lên!” Anna hô lên một tiếng, Duật Tiểu Gia mở mắt nhìn cô một cái, nhưng mà mí mắt nặng nề lại một lần nữa sụp xuống.

“Anh Duật, em là Anna. Rốt cuộc anh có nghe thấy không?”

Lại đẩy người anh ta một cái, nhưng mà không hề thấy anh ta có phản ứng gì cả, Anna dứt khoát dựng anh ta dậy, sau đó dùng thân thể gầy yếu của mình, chống vào dưới nách của anh ta, định cứ vậy đưa anh ta đi.

Nhưng mà, Anna là phụ nữ, sức lực không thể nào khỏe bằng đàn ông được.

Đỡ anh ở trên vai như vậy, đã là quá sức.

Không đi được hai bước, cũng bởi vì sức lực của cô không trụ nổi nên đã té lăn xuống dưới đất. Hơn nữa, thân hình cao lớn của Duật Tiểu Gia trong khoảnh khắc đã đè lên trên đầu của cô, thiếu chút nữa đè bẹp cô.

“Á...”

Anna bị đau nên kêu lên.

Cho tới khi phát sinh một màn này, tiếng cười như chuông bạc của người phụ nữ kia lại vang lên, cô ta chậm rãi bước về phía bọn họ.

“Anh ấy quá cao, quá nặng. Nếu không vừa rồi tôi đã trực tiếp đưa anh ấy về nhà!” Lúc nói những lời này, người phụ nữ thong thả và ung dung kéo Đàm Duật đang đè lên người Anna lên. die,n; da. nlze.qu; ydo /nn.

Động tác của cô ta nhìn qua cũng không có gì khác biệt, nhưng không biết tại sao Duật Tiểu Gia đang say rượu dựa ở trên người của cô lại có vẻ nhu thuận nghe lời hơn rất nhiều.

Bởi vì như vậy Anna lại càng cảm thấy hành động vừa rồi của cô ta chính là đang muốn khoe khoang.

Theo như Anna nhìn lại, người phụ nữ này hoàn toàn có năng lực đưa anh Duật  về.

Nhưng mà cô ta chẳng những không làm như vậy, mà còn gọi cô tới, hơn nữa còn phô bày căn phòng thuê riêng này...

Động cơ không thuần khiết!

Đây chính là điều mà Anna đã nhìn ra.

“Cô đứng lên đi, kiểm tra xem trên người có bị thương không?” Miêu Miêu hình như đã phát hiện ra địch ý của Anna đối với cô ta. Sau khi đỡ Duật Tiểu Gia dậy, để cho anh ta ngồi lên ghế sofa một lần nữa, rồi nhìn về phía Anna.

Cô ta vẫn còn nhớ, lúc Anna ngã hình như có đụng vào vỏ chai rượu ở trên bàn.

Chai rượu thủy tinh kia hình như bị vỡ.

“Tôi không sao!” Dường như không thèm kiểm tra trên người mình, Anna lại một lần nữa đi về phía Duật Tiểu Gia.

Bộ dạng kia, giống như là muốn đưa Duật Tiểu Gia đi ngay lập tức.

Nhưng mà Miêu Miêu lại phát hiện, trên đầu gối của Anna xuất hiện một chút màu đỏ tươi.

Nhưng do trong phòng riêng ánh sáng không đủ, nên khiến cho người ta không nhìn rõ màu đỏ tươi này là từ đâu mà ra.

“Anh Duật, chúng ta về nhà!” Cô lại một lần nữa đi về phía Đàm Duật.

Mà lúc này cuối cùng người đàn ông say rượu cũng có phản ứng.

“Em... Tại sao em lại tới?” Anh ta say đến mức rối tinh rối mù, nhìn thấy có rất nhiều gương mặt của cô ở trước mặt.

Đàm Duật vươn tay lên, với ý định muốn bắt lấy một cái.

Nhưng mà người bị kéo lại chính là Miêu Miêu ở bên cạnh anh ta.

“Đàm Duật, anh tỉnh rồi!” Miêu Miêu bị Đàm Duật kéo, ngã vào trong lòng của anh ta thậm chí ngồi lên trên đùi của anh ta.

Chiếc quần tây màu đen, cùng hai cái trắng trắng mềm mềm kia quấn quít cùng một chỗ đánh thẳng vào thị giác, nhìn hài hòa ngoài sức tưởng tưởng.

Không biết Miêu Miêu là thật lòng hay là trong lúc cô ta quẫn bách nên mới biểu hiện như vậy, hai tay nắm thành quả đấm nhỏ, nện từng cái lên trên người của Duật Tiểu Gia. die,n; da. nlze.qu; ydo /nn.

“Bất tỉnh, bất tỉnh! Nếu như đây là giấc mơ, tôi mong là vĩnh viễn đừng tỉnh lại!” Lời nói của anh ta, cũng không biết là nói với người nào, mơ mơ màng màng, anh ta dứt khoát nắm lấy quả đấm đang liên tục nện lên trên người của mình, kéo lên bên miệng hôn một cái.

Một màn bất ngờ này, khiến cho Anna dường như muốn nổ tung.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi