HÔN NHÂN BẤT NGỜ: ĐOẠT ĐƯỢC CÔ VỢ NGHỊCH NGỢM

Editor: Mèo (meoancamam)

Nhưng Tiếu Đằng không nghĩ tới, thế nhưng Quý Xuyên lại vì Bảo Bối nhà ông mà cố ý giấu diếm thiệp mời kết hôn của bản thân.

Chuyện này, thú vị liền có thú vị.

Nhưng mà ông càng lo lắng Bảo Bối nhà bọn họ sẽ lần nữa bị tên đàn ông vô tình này mê hoặc.

"Tôi không hề muốn giải thích!" Dường như Qúy Xuyên đang tính toán nói gì đó.

Thế nhưng Tiếu Đằng lại cướp lời trước, cắt ngang những lời anh ta định nói ra, "Nếu không có chuyện gì, ra ngoài đi! Tôi còn có việc muốn nói với con gái mình!"

Ngoài trừ việc không muốn đối mặt Quý Xuyên, Tiếu Đằng càng không hi vọng để người đàn ông như vậy xuất hiện trước mặt con gái mình, quấy rầy cuộc sống hạnh phúc của cô.

"Việc này..." Trái lại Quý Xuyên không nghĩ tới thế nhưng Tiếu Đằng lại đuổi anh ta đi.

Ánh mắt của anh ta lại lần nữa lưu luyến rơi xuống người Tiếu Bảo Bối, dường như có ý mong chờ điều gì đó.

Thế nhưng lại để cho Qúy Xuyên thất vọng, trong cả quá trình anh ta ngóng trông nhìn Tiếu Bảo Bối đó, cô đến một cái liếc mắt nhìn anh cũng không có.

"Ra ngoài đi. Đúng rồi, nếu không có việc gì cậu đừng tới công ty làm gì. Miễn cho mọi người gặp nhau xấu hổ..."

Tiếu Đằng tại thời điểm Qúy Xuyên do dự liền nói tiếp.

"Bác trai..."

Lúc này Qúy Xuyên giống như bị hắt nước lạnh vào người.

Anh ta đã làm một việc quá đáng với cha con bọn họ, Quý Xuyên biết hai người sẽ tức giận. Nhưng Tiếu Đằng ngoại trừ việc gần đây né tránh anh ta thì cũng không có hành động nào quá mức rõ ràng. Quý Xuyên liền cho rằng cha con bọn họ vẫn còn ít nhiều tình cảm đối với anh ta.

Vậy mà ngày hôm nay, Tiếu Đằng lại chính miệng bảo anh ta về sau ít xuất hiện đi, Quý Xuyên không thể bình tĩnh được nữa.

" Quý Xuyên, người đang làm trời đang nhìn. Những việc cậu đã làm, vĩnh viễn không thể bù đắp! Nhân lúc chưa muộn nên hết hy vọng, quay lại nơi cậu nên ở đi."

Lời này ngoại trừ ý tứ bên ngoài, Tiếu Đằng còn nhắc nhở Quý Xuyên đừng đặt tâm tư lên người Tiếu Bảo Bối nữa.

Nói xong lời này, Tiếu Đằng trực tiếp gọi người: "Tiểu Trần, đi vào dẫn người đi!"

Trợ lý dẫn theo bảo vệ vẫn luôn canh giữ bên ngoài phòng họp.

Hiện giờ Tiếu Đằng đã nói liền trực tiếp dẫn bảo vệ tiến vào.

Nhìn thấy Quý Xuyên còn đứng trong phòng hội nghị, trợ lý khoa tay múa chân vài cái, hai bảo vệ một trái một phải liền xuất hiện trước mặt Quý Xuyên, định trực tiếp mạnh mẽ lôi anh ta đi.

Nhưng khi Quý Xuyên ý thức được những điều này cũng liền nói: "Bản thân tôi tự đi!" Sau đó, anh ta lại liếc mắt nhìn Tiếu Bảo Bối. Khi thấy cô thủy chung cũng không có bất kỳ phản ứng gì liền chỉ có thể thất vọng quay đầu rời đi...

"Bảo Bối, con giận cha sao?" Sau khi Quý Xuyên rời đi, trong phòng hội nghị chỉ còn cha con bọn họ, Tiếu Đằng đột nhiên nắm lấy bàn tay đang nghịch ngợm chòm râu của ông, hỏi.

"Giận cha để làm gì chứ? Lúc trước đều do còn nhìn người không thấu, mới hại cha suýt chút nữa bị lấn át như vậy! Bây giờ con mới biết được trước kia bản thân đã ngu ngốc ra sao!"

Vì tên đàn ông như vậy, cô còn khiến cha buồn rất nhiều lần...

"Vậy là tốt rồi! Đúng rồi, thằng bé Kiều Trác Phàm kia vì sao lại không tới?"

Sau khi kết hôn, mỗi lần Tiếu Bảo Bối về nhà mẹ để, Kiều Trác Phàm liền giống như đứa trẻ sinh đôi dính lấy cô vậy. Mặc kệ Tiếu Bảo Bối đi đến đâu, anh cũng đều vui vẻ đi theo đến đó.

Hôm nay cũng không phải Chủ Nhật đã hẹn sẵn, thế nhưng lại chỉ có một mình Tiếu Bảo Bối quay về! Tiếu Đằng có chút lo lắng, giữa hai người xảy ra vấn đề gì đó.

"Cha, con trốn nhà ra ngoài!" Câu trả lời của Tiếu Bảo Bối nháy mắt khiến Tiếu Đằng xuất hiện ba vạch đen trên trán.

Con gái Bảo Bối nhà ông thật sự bị ông làm hư rồi.

Đã kết hôn vậy mà vẫn giữ cái tính trẻ con như vậy?

"Bảo Bối, con đã kết hôn không thể tùy hứng giống như trước kia nữa, biết chưa? Đứa nhỏ Kiều Trác Phàm nó chiều con, nhưng con cũng không thể suốt ngày đùa giỡn tỏ tính trẻ con được, không thì..."

Thấy Tiếu Bảo Bối như vậy, cha Tiếu liền khẩn trương khuyên nhủ.

Nhưng lời còn chưa nói hết, Tiếu Bảo Bối liền bĩu môi nói: "Cha, cha không thương Bảo Bối nữa rồi! Việc này, rõ ràng là do Kiều Trác Phàm không tốt..."

Tiếu Bảo Bối oan ức nhìn chằm chằm cha Tiếu, vốn đang định nói gì đó với cha Tiếu lại bỗng ngừng lại.

Được, ông thật sự có chút không qua được cửa ải con gái bảo bối rồi!

Nhìn ánh mắt ai oán của cô, ông đã bắt đầu uất ức thay cô rồi.

"Vậy con nói cho cha, thằng nhỏ Kiều Trác Phàm kia oan ức con lúc nào rồi?"

Thực ra, khoảng thời gian trước nhìn vợ chồng son bọn họ ở chung, cha Tiếu liền có chút yên tâm.

Nhất là việc Kiều Trác Phàm đối với Tiếu Bảo Bối dung túng vô điều kiện đến nỗi ông làm cha còn có chút thấy... không bằng.

Cho nên, lúc này cha Tiếu có chút buồn bực rốt cuộc thằng bé kia đã làm gì với Bảo Bối nhà bọn họ?

Nếu không, tại sao lại khiến Bảo Bối nhà ông tức giận chạy đi?

Nhưng đối với nghi vấn của cha Tiếu, Tiếu Bảo Bối lại có chút quẫn bách.

"Chính là..."

Tiếu Bảo Bối xoắn xuýt hồi lâu, nói không nên lời nguyên nhân vì sao.

Ngược lại gương mặt của cô đã trực tiếp chuyển đỏ.

Được rồi, cái chuyện giữa vợ chồng này sao cô có thể không biết xấu hổ mà nói cho cha chứ?

"Chính là việc gì?" Cha Tiếu dường như cũng nhìn ra chút manh mối, tiếp tục truy hỏi.

"Ôi chao, người ta không nói nữa!" Tiếu Bảo Bối đột nhiên xấu hổ đứng dậy, quay đầu ôm gương mặt nhỏ nhắn của mình chạy về phía cửa phòng họp.

Mà cha Tiếu rốt cuộc cũng là người từng trải. nhìn dáng vẻ ngượng ngùng không ngừng của con gái, ông bỗng ý thức được hẳn tình cảm giữa hai đứa nhỏ đã tiến thêm một bước rồi?

Xem ra, sẽ không lâu nữa ông liền có cháu ngoại để ôm rồi...

Nghĩ đến sẽ có một đứa bé mềm mềm nhỏ nhỏ giống như Bảo Bối nhà bọn họ dựa vào lòng mình mà nếp nhắn bên khóe mắt Tiếu Đằng khi cười hiện lên không sót một cái nào.

- - đường phân cách - -

Bên này, khi Tiếu Bảo Bối ôm mặt vừa xấu hổ vừa lúng túng lao ra khỏi phòng họp liền đâm vào ngực một người.

Mà lồng ngực người này thực sự có chút *, đụng phải khiến mũi nhỏ của cô đau chết đi được. (editor: dấu * kia là có trong nguyên tác)

Xoa xoa cái mũi của mình, Tiếu Bảo Bối định lầm bầm bất mãn một hồi. Nhưng khi ngẩng đầu, cô lại thấy gương mặt có chút vội vàng của Quý Xuyên.

"Bảo Bối..."

"Bảo Bối, đụng vào bị đau sao? Đến đây, anh xem nào!"

Quý Xuyên khống chế giọng nói của mình vô cùng tốt.

Có thể dễ dàng khiến cho người ta cảm thấy giờ phút này anh ta đang rất lo lắng.

Nhưng sau khi Tiếu Bảo Bối phát hiện ra điều này, cô lại vội vàng lui về sau vài bước.

Một màn này khiến cho Quý Xuyên ngoại trừ sự khẩn thiết trong đáy mắt, còn có một chút mất mác.

"Bảo Bối, anh không có chút ác ý nào cả!"

Nhưng Tiếu Bảo Bối giờ đến một chút cũng không muốn dính líu đến anh ta, chỉ hỏi: "Vì sao anh vẫn ở chỗ này?"

Một câu này, rõ ràng còn có chút không vui.

"Anh xuống tầng sau lại đi lên!" Thực ra là thừa dịp trợ lý của Tiếu Đằng không để ý liền đi thang máy của bộ phận khác lên.

"Có việc gì muốn nói với cha tôi? Vậy thì vào đi!" Nói xong, Tiếu Bảo Bối ôm mũi của mình, xoay người định rời đi luôn.

Nhưng dường như Quý Xuyên vẫn thấy chưa đủ.

Ngay lúc cô định xoay người anh ta liền nhanh chóng kéo tay cô, nói: "Em nên biết, mục đích khi anh tới đây!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi