HÔN NHÂN BẤT NGỜ: ĐOẠT ĐƯỢC CÔ VỢ NGHỊCH NGỢM

Editor: đỗ song nhi (yên yên)

Nếu không phải ngại Mã Viện Viện đang ở bên cạnh, anh không thể làm ra hành động gì thất lễ thì A Vĩ đoán chừng mình sẽ dựa vào tường cười to một trận sảng khoái mà không phải nín nhịn đến mức thiếu chút nữa nội thương như bây giờ.

Cũng không biết tại sao Tiếu Bảo Bối lại muốn chức danh chủ nhiệm này?

Dù thế nào, cấp bậc chủ nhiệm sao có thể ở ngay bên cạnh phòng làm việc của tổng giám đốc như vậy được?

Có lúc A Vĩ hận không thể mở cái đầu nhỏ của Tiếu Bảo Bối ra để xem xem bên trong chứa cái gì.

Nhưng A Vĩ không biết, Tiếu Bảo Bối làm vậy cũng xem như là thật tình.

Ban đầu, chức vị cao nhất của cô ở Tiếu thị chính là chủ nhiệm.

Đến tập đoàn Đế Phàm, cô không thể đòi hỏi Kiều Trác Phàm một chức vị không thiết thực được. Nếu làm vậy, lương tâm của cô sẽ cắn rứt.

Cho nên, khi Kiều Trác Phàm hỏi cô muốn chức vụ gì, Tiếu Bảo Bối không chút do dự nói hai chữ "Chủ nhiệm".

"Anh thế nào rồi?" Mã Viện Viện đợi đã lâu cũng chưa nghe được câu trả lời, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy khuôn mặt co quắp của A Vĩ. Trong lúc nhất thời, Mã Viện Viện cũng không hiểu đây là thế nào.

Chẳng lẽ vừa rồi cô ta đã nói câu gì kỳ lạ? Hay là trên mặt dính cái gì sao?

Mã Viện Viện vừa kiểm tra khuôn mặt của mình, dặm lại lớp trang điểm, vừa suy nghĩ lại những lời đã nói, cô ta phát hiện mình không nói gì sai cả.

Vậy rốt cuộc người đàn ông này đang cười cái gì?

"Khụ khụ...Không có gì! Lần này cô sẽ thảo luận với Tiếu chủ nhiệm." Kiều Thiếu sắp xếp thế nào, A Vĩ liền theo đó mà làm. Chỉ là để anh kêu "Tiếu chủ nhiệm" hay vì Tiếu Bảo Bối khiến A Vĩ cảm thấy có chút chưa quen.

"Tiếu chủ nhiệm?" Mã Viện Viện nghe vậy lập tức nhăn trán.

Không phải cô ta bất mãn gì với người chưa từng gặp mặt này mà là có chút không cam lòng vì hôm nay cô ta cố ý ăn mặc thật đẹp lại không thể gặp được Kiều Trác Phàm.

"Nhưng không phải lần trước Kiều Thiếu đã nói chờ lần sau lại bàn tiếp sao?" Cũng vì điểm này mà hôm nay cha cô ta vốn muốn tìm người khác đến, cuối cùng Mã Viện Viện lại xung phong nhận việc.

Hơn nữa, trước khi tới đây, Mã Viện Viện còn chân thành bảo đảm với cha cô ta rằng nhất định sẽ đem hợp đồng về.

Nhưng Mã Viện Viện lại không thể ngờ, lần này cô ta không gặp được Kiều Trác Phàm rồi.

Trong lúc nhất thời, cô ta có chút hụt hẫng.

"Rất xin lỗi, mỗi ngày Kiều Thiếu có rất nhiều chuyện cần xử lý. Không thể ngay cả chuyện nhỏ này đều cần anh tự mình xử lý chứ?" Hình như giọng nói của người phụ nữ rất bất mãn đối với sự sắp xếp này.

Mà ánh mắt Mã Viện Viện như vậy, A Vĩ cùng Kiều Trác Phàm đã từng thấy qua trên mặt của những người phụ nữ khác, hơn nữa còn là rất nhiều lần.

Bởi vậy, làm sao A Vĩ lại không hiểu ánh mắt của người phụ nữ này tượng trưng điều gì chứ?

"Nhưng..." Mã Viện Viện cắn răng, một bộ dạng rất không cam lòng.

Việc đầu tư này liên quan đến hơn 100 triệu lại coi như là chuyện nhỏ sao?

Cho tới bây giờ, tiền đối với tiểu thư nhà giàu như cô ta mà nói đều không phải vấn đề gì. Cho nên, cô ta có thể đem hai vạn tệ để tranh giành một cái túi tầm thường với Nhạc Dương.

Nhưng bây giờ là liên quan đến hơn 100 triệu!

Lần đầu tư này, trên căn bản tương đương với một nửa tài sản của nhà bọn họ.

Vì vậy, lần trước cha mới có thể để cho cô ta tới đàm phán. Còn lần này, ông ta cũng vì chuyện này mà mời một cao thủ đàm phán đến đây. Nếu không phải cô ta có tâm tư riêng, muốn cùng Kiều Trác Phàm tiếp xúc nhiều hơn thì hiện tại  người tới chính là chuyên gia đàm phán kia.

Nhưng bây giờ, Mã gia bọn họ bày ra trận thế lớn như vậy, lại bị người ta nói thành chuyện nhỏ?

Điều này khiến Mã Viện Viện vô cùng khó chịu.

Nhưng suy nghĩ đến việc Kiều Trác Phàm đang ở phòng làm việc ngay bên cạnh, nếu tranh cãi ầm ĩ, anh ra ngoài thấy được thì thật không tốt.

Cho nên, cô ta cũng chỉ có thể đè nén những điều không phục trong lòng kia xuống, nói với A Vĩ: "Vậy...Được rồi!"

Dĩ nhiên, Mã Viện Viện cũng sẽ không dễ dàng thỏa hiệp giống như vẻ mặt bên ngoài. Bây giờ cô ta đang cố gắng suy nghĩ, nên dùng lý do gì để đuổi cái người "Tiếu chủ nhiệm" đang trong phòng làm việc này đi, sau đó tìm Kiều Trác Phàm đến nói chuyện.

Đến giờ, trong lòng của Mã Viện Viện vẫn cho rằng, hơn 100 triệu không phải con số nhỏ, Kiều Thiếu vẫn sẽ hơi coi trọng một chút.

"Ừ, vậy hãy đi theo tôi" A Vĩ nói.

Vốn anh định đẩy cửa vào, nhưng liền nhớ tới nhắc nhở trước đó, trước khi vào phải gõ cửa.

Nghĩ đến vẻ mặt vừa rồi của Kiều Thiếu, A Vĩ quả quyết gõ cửa một cái.

"Vào đi!"

Giọng nói của Tiếu Bảo Bối từ bên trong truyền ra.

A Vĩ liền đẩy cửa vào.

Lúc này, Kiều Trác Phàm đã rời đi, Tiếu Bảo Bối đang chăm chú xem phần tài liệu kia. Cô vừa dùng miệng nhỏ cắn bút, vừa nghiêm túc nghiên cứu tài liệu.

Chỉ là Kiều Trác Phàm mới rời đi được một lát. Cô cũng chỉ mới lật tài liệu ra, vừa nhìn được mấy dòng thì A Vĩ đã tới rồi.

Mà lúc này Mã Viện Viện còn đang bận rộn suy nghĩ phải đuổi "Tiếu chủ nhiệm" như thế nào, cho nên cũng chưa ngẩng đầu lên, do đó không để ý đến người ngồi tại đó là Tiếu Bảo Bối.

"Tiếu chủ nhiệm, đại diện tập đoàn Mã thị đã tới."

Bởi vì trước đó đã thấy được chức vụ của Tiếu Bảo Bối bên ngoài phòng làm việc, cho nên lúc này A Vĩ kêu hai tiếng "Chủ nhiệm" cũng không quá khó khăn như vậy. Ít nhất, anh sẽ không nhịn cười đến mức co quắp cả mặt.

"Tốt, anh ra ngoài trước đi! Chúng tôi sẽ nói chuyện nói nhau..." Tiếu Bảo Bối nghe A Vĩ gọi mình như vậy cũng thấy có chút không thích hợp.

Ở tập đoàn Đế Phàm có rất nhiều người tài giỏi, cô tự xưng là chủ nhiệm, vẫn có chút miễn cưỡng khi so sánh với những người kia.

Chỉ là vừa ngẩng đầu, cô liền nhìn thấy Mã Viện Viện đã xuất hiện bên trong phòng làm việc của mình, cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì, Tiếu Bảo Bối liền nén lại.

Ít nhất là ở trước mặt của Mã Viện Viện, cô cũng không thể phá hủy hình tượng của mình mới được!

"Được, Tiếu chủ nhiệm!" Hình như A Vĩ đã nghiện với xưng hô này, lặp đi lặp lại không ngừng khiến khuôn mặt Tiếu Bảo Bối đầy vạch đen.

Trước khi đi, anh vẫn không quên nói: "Đúng rồi, Tiếu chủ nhiệm, tôi ở ngay ngoài cửa, có chuyện gì cô cứ gọi tôi một tiếng là được!"

Mặc dù A Vĩ bị chức vụ này của Tiếu Bảo Bối làm cho có chút rối loạn, nhưng dù sao anh cũng theo Kiều Trác Phàm đã lâu, gặp qua biết bao sóng to gió lớn nên rất nhanh đã bình tĩnh lại.

Mà hôm đó, Tiếu Bảo Bối chủ động yêu cầu muốn tiếp nhận dự án hợp tác cùng Mã thị, không ngừng nhìn Kiều Trác Phàm đầy mờ ám, A Vĩ liền nhận ra hình như Tiếu Bảo Bối đặc biệt để ý đến Mã Viện Viện này.

Nghĩ đến trước khi vào phòng làm việc, Mã Viện Viện lộ ra vẻ mặt say mê đối với Kiều Thiếu. A Vĩ không nhịn được phỏng đoán, chẳng lẽ Tiếu Bảo Bối biết được tâm tư của Mã Viện Viện đối với Kiều Thiếu?

Cho nên, bây giờ cô dự định trình diễn một tiết mục "Trừ bỏ tiểu tam"? 

Nhất là vừa rồi lúc Tiếu Bảo Bối ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía Mã Viện Viện kia có chút sắc bén càng làm cho A Vĩ cảm giác rằng suy đoán của mình đã gần đúng rồi.

Mà A Vĩ cũng biết, Tiếu Bảo Bối là cục cưng của Kiều Trác Phàm. Nếu có gì sơ xuất, anh liền xui xẻo theo.

Bởi vì nghĩ đến điểm này cho nên A Vĩ quyết định phải đứng canh ở ngoài cửa.

"Trừ bỏ tiểu tam" rất cần thể lực. Nếu một mình Tiếu Bảo Bối ứng phó không được, thì A Vĩ anh sẽ giúp đỡ. Dù sao, sức khỏe của anh rất tốt.

"Được." Tiếu Bảo Bối không suy nghĩ nhiều về lời nói của A Vĩ. Sau khi thuận miệng trả lời anh, Tiếu Bảo Bối liền sửa sang lại các đồ vật trên bàn làm việc của mình, chuẩn bị bắt đầu ứng chiến.

Trước khi A Vĩ rời đi, lại đột nhiên bước tới bên cạnh Mã Viện Viện. Hành động này, cuối cùng cũng khiến Mã Viện Viện đang cúi đầu trầm tư lập tức phục hồi tinh thần lại.

Chỉ là, ai có thể nói cho cô ta biết, người trợ lý tên A Vĩ này bây giờ đang làm cái gì được không?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi