HÔN NHÂN BẤT NGỜ: ĐOẠT ĐƯỢC CÔ VỢ NGHỊCH NGỢM

Editor: Mèo (meoancamam)

Nhưng về sau, sau khi anh dây dưa cùng Nhạc Dương thì liền thay chiếc áo choàng kia. Hơn nữa, mỗi lần Nhạc Dương đến nhà này, anh đều lấy chiếc áo choàng này ra mặc...

Có thể nói đây coi như cũng là đồ đôi đặc biệt của bọn họ. Dù sao Diệp Tử Hi anh cũng không dám cùng Nhạc Dương công khai mặc đồ đôi trước mặt những người khác. Mà cô chỉ có thể lấy lui làm tiến để lại bút tích trên bộ áo này.

Mà bây giờ, ẩn ý như vậy dường như có chút uổng phí rồi.

Diệp Tử Hi ở nhà hẹn hò với cô gái khác, chỉ có cô vẫn ngu ngốc vì anh mà chuẩn bị một bàn đồ ăn nóng hổi, bận rộn cả một lúc...

"Diệp Tử Hi, chúng ta kết thúc rồi!" Uất hận kéo xuống tạp dề có hai con lợn đang cười nhạo mình trên người, Nhạc Dương tức giận nhìn Diệp Tử Hi.

"Nhạc Dương, em có biết bản thân đang nói gì hay không?" Vẫn còn nhớ rõ, lúc trước người vẫn luôn tâm tâm niệm niệm muốn qua lại với Diệp Tử Hi anh là cô, hiện giờ người đề nghị chia tay vẫn là cô!

"Không cần nghi ngờ, em hiện giờ rất rõ ràng! Diệp Tử Hi, từ hôm nay trở đi, chúng ta cắt đứt quan hệ!" Bỏ lại lời này, Nhạc Dương vẫn không quên nhìn về phía cái người vẫn đang đứng trên cầu thang ung dung chỉnh lại chiếc áo choàng tắm bởi vì mình hơi nhỏ mà khiến chiếc áo có chút rộng thùng thình.

Mã Viện Viện?

Ha ha...

Nhạc Dương vẫn luôn buồn bực!

Từ khi nào mình lại đắc tội một cái cô tên là Mã Viện Viện chứ!

Vẫn còn nhớ rõ, lần tạm biệt ở cửa hàng ngày đó, trước khi đi người phụ nữ này còn nói với cô, rất nhanh bọn họ sẽ gặp lại.

Thì ra là chỉ điều này!

Giờ phút này, Nhạc Dương mới thấy được bản thân quả thật vô cùng ngốc nghếch.

Thì ra vợ chính thức của người ta đã sớm ở đây, chỉ có cô vẫn ngu ngốc dính lấy bên cạnh cái tên đểu cáng Diệp Tử Hi này.

"Cô thắng rồi!" Vứt chiếc tạp dề màu hồng đào nhạt xuống đất, sau khi Nhạc Dương gào một câu với Mã Viện Viện liền lập tức xoay người rời đi.

"Ha ha... tôi sớm biết tôi sẽ thắng mà!" Sau khi Mã Viện Viện nói lại một câu như vậy, xoay người liền phát hiện Diệp Tử Hi đang cầm chiếc tạp dề kia lên, tức giận nhìn cô ta.

Cảm giác kia giống như chiếc tạp dề này là do cô ta làm rơi xuống đất vậy.

"Nhìn cái gì vậy! Anh không phải vẫn luôn muốn đá cô ta sao? Cô ta dính lấy không tha như vậy, tôi giúp anh thoát khỏi anh nên cảm ơn tôi mới đúng!"

Mã Viện Viện đúng là một người phụ nữ không dễ dàng tự mình nhận sai.

Nhìn thấy Diệp Tử Hi mang theo ánh nhìn tức giận như vậy, cô ta khẩn trương mở miệng, vứt chuyện này không còn một chút liên quan đến bản thân nào.

"Cô im miệng cho tôi!" Một giây kia, Diệp Tử Hi đỏ mắt gào lên với Mã Viện Viện.

Đúng vậy, ngay từ đầu anh đã biết bản thân cùng Nhạc Dương sẽ không có kết quả.

Anh cũng hiểu rõ, bản thân càng thoát ra càng sớm thì càng tốt.

Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, anh và Nhạc Dương đã rẽ sang một hướng khác.

Cầm lấy chiếc tạp dề kia, Diệp Tử Hi giống như đang nghĩ đến điều gì đó.

Đi vào phòng bếp, anh thấy được trên bếp còn đặt một con cá vừa được hấp xong, bên trên còn bốc hơi nóng trông càng ngon miệng.

Nhìn con cá được bày ra, Diệp Tử Hi rõ ràng đây là Nhạc Dương vì anh lọc xương.

Từ lúc con cá này được róc xương rồi hấp chín cần phí không ít thời gian.

Mà Nhạc Dương làm những điều này đều vì muốn cho anh ta một niềm vui bất ngờ, mà anh ta....

Một khắc đó, Diệp Tử Hi cầm lấy tạp dề, không thèm để ý đến Mã Viện Viện với ánh mắt không vui đằng sau mà đuổi theo....

- - đường phân cách - -

"Anh nên đứng sau xe, không nên ở trong xe, nhìn hai người thật thân mật ngọt ngào! Cứ như vậy anh cũng dễ dàng từ bỏ, cho anh dũng khí để rời xa..."

Hôm nay, Tiếu Bảo Bối bị Nhạc Dương gọi cho một cuộc điện thoại xuất hiện, nơi đến chính là chỗ KTV này.

Xung quanh và đồ ăn trái cây rất không tệ, phòng cũng đủ lớn.

Chỉ là khi vừa mới vào cửa, Nhạc Dương liền trực tiếp cầm lấy mic, tê tâm liệt phế(*) gào rống bài hát 《Anh ấy nhất định rất yêu em》 của A Đỗ. 

(*) vô cùng đau đớn

Rồi sau đó mặc kệ Tiếu Bảo Bối nói cái gì, Nhạc Dương đều giống như không nghe thấy, tự trầm luân trong giọng hát của mình.

"Nhạc Dương, rốt cuộc hôm nay cậu trúng gió cái gì vậy?"

Tiếu Bảo Bối ăn vài múi quýt chua, rất ngon miệng.

Cô bắt lấy tay Nhạc Dương, sau khi Nhạc Dương cho cô một ánh mắt thì lại bắt đầu hát: "Anh ấy nhất định rất yêu em, so với anh càng tốt hơn nhiều. Chia tay cũng chỉ cần một giây mà thôi..."

Toàn bộ quá trình, vẻ mặt của Nhạc Dương càng giống như thật sự đang trầm luân trong tiếng ca của bản thân.

Thực ra cũng không thể trách Tiếu Bảo Bối vô tâm.

Về cơ bản, mỗi lần đến KTV này, Nhạc Dương đều thích một mình say mê trong thế giới âm nhạc của mình. Về phần Tiếu Bảo Bối bị cô gọi đến cũng chỉ vì làm nền cho cô thôi.

Mỗi lần, Tiếu Bảo Bối đều dứt khoát giải quyết xong đống hoa quả và đồ uống trước mặt mình sau đó không lâu liền có thể rời đi.

Nhưng Tiếu Bảo Bối thực sự ý thức được chuyện không thích hợp chính là khi Nhạc Dương hát lại phần mở đầu bài này lần nữa, Nhạc Dương lại lầm bẩm: "Anh nên đứng sau xe, không nên ở trong xe, nhìn hai người thật thân mật ngọt ngào..."

Một giây kia, nước mắt Nhạc Dương lã chã rơi xuống...

Hết chương 150.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi