HÔN NHÂN BẤT NGỜ: ĐOẠT ĐƯỢC CÔ VỢ NGHỊCH NGỢM

Editor: đỗ song nhi (yên yên)

"Xem như anh thức thời!" Thật ra Lăng Công Chúa đã chiếm được lợi ích mà còn tỏ vẻ ta đây. Từ lúc nghe được đáp án mình muốn từ miệng Kiều Trác Phàm, ngay cả câu cảm ơn cô cũng không nói, lập tức định xoay người đi ra ngoài.

"Khoan đã!" Ngay khi cô sắp đi ra khỏi cửa phòng làm việc, tiếng nói của Kiều Trác Phàm truyền đến.

"Còn có chuyện gì?" Giọng nói của Lăng Công Chúa có vẻ rất thiếu kiên nhẫn.

Thật ra thì thật giống dáng vẻ của Duật Tiểu Gia!

Đây là lần đầu tiên bọn họ hẹn hò, cô cũng muốn xuất hiện thật đẹp trước mặt anh, nếu không cô cũng không cần tan ca sớm như vậy.

Cách thời gian ăn cơm với Đàm Duật chỉ còn hơn một tiếng đồng hồ nữa, thât ra mục đích cô tan ca đầu tiên chính là đi đến tiệm làm tóc gần đây để làm tóc, tự mình trang điểm thật xinh đẹp, sau đó mới đến nơi hẹn.

Mắt thấy thời gian dường như đều bị Kiều Trác Phàm chiếm dụng, tính khí cô có thể tốt mới là lạ.

" Chúc mừng cô..."

Chúc mừng cô, chuyện cô hy vọng nhiều năm như vậy rốt cuộc cũng đến, cũng chúc mừng cô thành công bắt được Đàm Duật!

Lúc Kiều Trác Phàm nói lời này, miệng nhếch lên đường cong, nhìn qua vô cùng chân thành.

Một người mong đợi một người khác mà không có bất kỳ hy vọng nào, cần hao hết bao nhiêu tâm tư cùng kinh nghiệm, lòng chua xót biết bao nhiêu?

Điều này, Kiều Trác Phàm hiểu rất rõ.

Anh lặng lẽ thích Tiếu Bảo Bối mười năm, khoảng thời gian đó anh đã trải qua bất đắc dĩ cùng tuyệt vọng, đến nay đều không thể quên.

Mà thời gian Anna thích Đàm Duật chính là hai mươi năm. Trong khoảng thời gian dài đó, trong mắt của cô không có gì khác ngoài phong cảnh. Liên tục như thế, Kiều Trác Phàm khó mà tưởng tượng được làm sao cô bé này có thể vượt qua nổi.

Thật ra, xem như anh cũng là người hiểu Anna nhất.

Cho nên lời chúc phúc của anh bây giờ so với ai khác đều chân thành hơn cả.

"Cám ơn!" Anna không nghĩ tới bình thường Kiều Trác Phàm đều lấy việc nhạo báng cô làm thú vui thế nhưng lại nói chúc phúc với cô như vậy, trong lúc nhất thời khóe miệng của cô cũng khó khống chế mà giương lên.

"Cũng chúc anh và Tiếu Bảo Bối trăm năm hòa hợp." Sau khi nhận lời chúc phúc của Kiều Trác Phàm, Anna liền nhanh chóng rời đi.

Mặc dù chúc phúc là đáng quý, nhưng trước mắt, đối với cô không có chuyện gì quan trọng hơn việc lập tức đến thẩm mỹ viện để làm tóc.

"Kiều Trác Phàm, vừa rồi là ai đến vậy?" Sau khi kiều Trác Phàm tiễn Anna, cửa phòng nghỉ ngơi bị đẩy ra.

Tiếu Bảo Bối đã nghỉ ngơi lấy lại sức, khuôn mặt trở nên hồng hào. Điều này càng khiến cho người khác yêu mến.

"Anna vừa mới đi!" Thấy Tiếu Bảo Bối, Kiều Trác Phàm lập tức sải bước hướng về phía cô, bàn tay nhanh chóng rơi vào trên eo của cô.

Một khắc đó, Tiếu Bảo Bối thoáng cứng ngắc. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng làm cho Kiều Trác Phàm có chút đau lòng.

Chỉ là, lần này Tiếu Bảo Bối không có trực tiếp đẩy anh ra, chuyện này đối với Kiều Trác Phàm mà nói cũng xem như là một tiến bộ lớn.

"Tiếp tục ngủ một chút nữa đi. Tối qua em không có nghỉ ngơi tốt." Thật ra thì gần đây giấc ngủ của Tiếu Bảo Bối đều không được tốt lắm. Càng đừng nói đến việc, sau khi Nhạc Dương rời đi cô nằm ngủ càng không ngon giấc.

Cho nên mỗi ngày đến công ty, đầu tiên Kiều Trác Phàm sẽ để cho cô vào phòng nghỉ ngơi nằm một lát, có lúc cô sẽ giống như mới vừa rồi, vừa nằm xuống liền mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

"Không ngủ! Em còn có chút việc phải làm!" Tiếu Bảo Bối một bên xoa nhẹ phía dưới mắt cho tỉnh táo, một bên nói với Kiều Trác Phàm.

"Em có chuyện gì gấp muốn làm chứ?" Cũng không phải Kiều Trác Phàm xem thường cô, mà là cô luôn luôn mơ mơ màng màng, khi nào sẽ phân rõ cái gì quan trọng, cái gì không quan trọng?

"Việc này chờ em trở lại sẽ nói cho anh biết. Em đi thu dọn một chút, sắp xuất phát rồi!"

"Vậy...Được rồi! Đợi lát nữa anh gọi A Vĩ đưa em đi!" Ôm bảo bối mềm mại trong ngực, trong mắt Kiều Trác Phàm đầy vẻ không muốn. Nhưng anh lo lắng nếu mình quản chế quá chặt, Tiếu Bảo Bối sẽ sinh ra chán ghét đối với anh.

Anh cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thỏa hiệp trước. Về phần những thứ khác, anh cũng sẽ giao phó cho A Vĩ.

Ngược lại, Kiều Trác Phàm phải xem một chút, ở trong mắt Tiếu Bảo Bối có chuyện tình gì còn gấp hơn so với Kiều Trác Phàm anh!

Nghĩ đến đây, đôi tay đang trên eo Tiếu Bảo Bối của người nào đó âm thầm buộc chặt...

"Cô nhìn xem, chính là ở bên đó, người đàn ông kia thật sự rất đẹp trai!"

"Đúng vậy. Cô không thấy mới vừa bước vào cửa anh ấy liền nhìn tôi cười sao?"

"Thôi đi, anh ấy đâu có cười với cô. Rõ ràng là hướng về phía tôi..."

Bên trong một nhà hàng Tây nào đó gần Tập đoàn Đế Phàm, Duật Tiểu Gia - người mặc tây trang thắt cà vạt, ngồi ở một góc nhỏ thưa người.

Nhưng mà hôm nay, bộ quần áo này dường như làm anh hơi mất tự nhiên, thỉnh thoảng anh khẽ kéo cà vạt trên cổ.

Thật ra Duật Tiểu Gia vẫn không thể nào ăn mặc tinh tế như vậy được, so với tây trang anh thích áo khoác thuận tiện hơn. Loại quần áo đó căn bản không cần ủi, cũng không cần để ý nhiều, cầm lên là có thể mặc.

Cho nên trong tủ treo quần áo của anh, phần lớn đều là các kiểu áo khoác.

Chỉ có điều, vì lần này cùng Lăng công chúa hẹn hò, để lưu lại cho cô một chút ấn tượng tốt đẹp, Duật Tiểu Gia đã mặc tây trang.

Nhưng trang phục này mặc ở trên người anh, tại sao lại khó chịu như vậy.

Nhưng mà, vì Lăng công chúa, anh nhịn!

Thậm chí, vì không để cho cô chờ anh, anh còn cố ý tới trước hai tiếng, ở nơi này chờ cô.

Dĩ nhiên, khi ngồi một mình ở đây, Duật Tiểu Gia cũng không có nhàn rỗi.

Thỉnh thoảng anh khẽ động khóe môi, hi vọng khi Anna đến, có thể cho cô thấy một nụ cười chân thành nhất.

Nhưng có lẽ Duật Tiểu Gia căn bản không biết, nụ cười của anh có bản lĩnh sát thương cả nam lẫn nữ, cả già lẫn trẻ. Khi anh ngồi một mình ở trong góc tập luyện cười, liền dẫn đến sự ồn ào của nhóm nhân viên phục vụ cách đó không xa.

Cũng may vào lúc này, giám đốc của bọn họ đi tới.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi