HÔN NHÂN BẤT NGỜ: ĐOẠT ĐƯỢC CÔ VỢ NGHỊCH NGỢM

Editor: Mèo (meoancamam)

Không ngoài dự đoán của Tiếu Huyên, Tiếu Bảo Bối vừa nghe được lời này của cô, gương mặt nhỏ nhắn liền trắng bệch.

Quả thực, cô đoán được chỗ đau của Tiếu Bảo Bối rồi?

Khi nãy Tiếu Bảo Bối nói chuyện của cô với Quý Xuyên không phải nói đến vui vẻ sao?

Mà lúc này nhắc đến vấn đề có liên quan đến Kiều Trác Phàm, vẻ mặt Tiếu Bảo Bối liền trắng xanh như vậy. Nhất là lúc này cô còn nhìn Tiếu Huyên cô, cái miệng nhỏ bởi vì không cam lòng còn nhếch lên...

Đây toàn bộ đều nói cho Tiếu Huyên, việc cha Tiếu bị thương cùng ngày quả thật thoát không khỏi quan hệ với Kiều Trác Phàm.

Lập tức trong lòng Tiếu Huyên liền càng vui vẻ.

Cô ta còn tưởng rằng Tiếu Bảo Bối này có bao nhiêu mệnh hảo! Không nói đánh bậy đánh bạ gả cho Kiều Trác Phàm cái người giàu có, Kiều Trác Phàm lại còn cưng chiều cô đến vô pháp vô thiên, hôm nay còn thấy cô xuất hiện ở tiệm thuốc mua que thử thai...

Mà lúc này Tiếu Huyên cảm thấy, Tiếu Bảo Bối trông cũng trải qua cũng không được hạnh phúc là bao so với cô ra.

Nhìn xem, hiện tại Kiều Trác Phàm không phải đến cha nhà cô ta còn đánh hay sao?

Trước mặt trưởng bối (người bề trên) còn có thể hung dữ như vậy, thế về sau thì sao?

Về sau Kiều Trác Phàm sẽ xử lý đôi cha con này như thế nào, ai biết được?

Chỉ sợ hiện tại Kiều Trác Phàm bỗng nhiên vừa diễn một trò, Tiếu Bảo Bối liền sợ tới mức tè ra quần đi?

Nếu không thì sao lúc này cô không bày đặt ở trong biệt thự Kiều gia vui vẻ đi, còn trở lại Tiếu gia rồi?

"Làm sao vậy? Hẳn Kiều Trác Phàm thằng bé này không làm ra chuyện gì thiên lý bất dung đi? Bảo Bối em cũng đừng nóng giận. Không phải từ bé em đã ở trong cái vòng tròn này của chúng ta lớn lên sao? Chúng ta một đám người này ít nhiều trong lòng cũng có chút đồ vật không giống người thường, ngẫu nhiên cũng cần phát tiết phát tiết nha..."

(*) Mình biết Tiếu Huyên và Tiếu Bảo Bối là chị em họ, cũng biết trước kia coi như quan hệ mặt ngoài cũng tạm, xưng "chị - em" được. Nhưng sau đó bao sự kiện xảy ra mà hai người còn gọi chị xưng em được cũng là lạ. Thế nên trong tình huống gay gắt mình sẽ để "tôi - cô", còn trong hoàn cảnh nói mát như trên thì "chị-em" sẽ tăng giá trị biểu cảm hơn hen.

Nhìn Tiếu Bảo Bối cắn chặt môi mỏng, cả ngày cũng nói không được một câu, Tiếu Huyên lại càng vui vẻ.

Tiếu Bảo Bối cô dù gì cũng chỉ là một đứa trẻ lông tóc chưa đủ nha, Tiếu Huyên tôi nếu không nhường cô, cô cho là cô có bản lĩnh có thể xát muối trên vết thương của tôi sao?

Hôm nay cô đã muốn khiến tất cả không vui, tôi đây liền cho cô thấy chút biết tay là như thế nào!

Tôi ngược lại muốn xem, cô còn có thể làm gì tôi?

Ở mặt ngoài từng câu của Tiếu Huyên là an ủi Tiếu Bảo Bối. Nhưng trên thực tế, mỗi một câu đều đâm xuống trái tim cô!

Điều này, Tiếu Bảo Bối so với ai khác đều rõ ràng.

Nói cái gì những người như bọn họ đều sẽ có chỗ không giống người bình thường, không phải là nói xỏ xiên Kiều Trác Phàm có bệnh tâm lý, đến cả cha vợ cũng đánh sao?

Hôm nay Tiếu Bảo Bối vẫn luôn buồn bực rốt cuộc Tiếu Huyên này tới nhà bọn họ làm gì. Dựa theo quan hệ giữa hai nhà thì hiện tại cả nhà bọn họ đều hận không thể trực tiếp lột da cha Tiếu và Tiếu Bảo Bối, sau đó dứt khoát lấy lại quyền điều hành Tiếu thị rồi. Mà Tiếu Huyên vẫn luôn là thủ môn đắc lợi của mẹ cô ta, lúc này cô ta đâu có rảnh rỗi đến nỗi tới nhà kẻ thù uống trà nói chuyện phiếm chứ?

Đơn giản chính là cô ta có được chút tin tức, muốn đến thăm dò thực hư thôi.

Nhưng Tiếu Huyên, dù cho cô nói gì với tôi, Tiếu Bảo Bối tôi đều sẽ để cô tùy tiện nói. Chỉ là, cô không nên kéo đề tài đến trên người Kiều Trác Phàm, hơn nữa còn chỉ cây dâu mắng cây hòe, nói Kiều Trác Phàm có bệnh tâm thần.

"Bảo Bối, thật ra em cũng không cần lo lắng, bênh tâm lý này ngược lại chị lại có mấy bác sĩ khá quen thân, nếu em cần liền..." Tiếu Huyên thấy Tiếu Bảo Bối vẫn gắt gao nhìn chằm chằm cô ta, lại còn không nói gì. Cô ta tự nhận là đã đâm trúng chỗ yếu của Tiếu Bảo Bối, hơn nữa còn định dùng thanh đao này đâm đến chỗ sâu nhất...

Ai biết, ngay tại lúc cô ta nói được một nửa lời nói thì Tiếu Bảo Bối liền giơ tay lên. Hơn nữa, cô còn dùng tốc độ nhanh đến Tiếu Huyên không kịp suy đoán liền vung tới mặt cô ta...

Một giây kia, đến thời gian để tránh né Tiếu Huyên cũng không có, chỉ có thể trơ mắt nhìn một cái tát kia rơi xuống mặt mình...

"Bốp..." Một cái tát này, tiếng vang rất lớn. Đến khuyên tai trân châu Tiếu huyên đang đeo cũng bị tát đến rơi xuống, đây đủ thấy được một cái tát này rốt cuộc Tiếu Bảo Bối đã dùng bao nhiêu sức lực.

Mà Tiếu Huyên sau một cái tát này vẫn luôn che kín má mình, mái tóc dài đúng lúc che hơn nửa mặt cô, khiến cho người ta nhìn không rõ rốt cuộc cô ta đang dùng ánh mắt gì. Duy nhất để người khác thấy rõ chính là, Tiếu Huyên vẫn luôn bụm má, hồi lâu không hề mở miệng.

Khả năng đến bây giờ cô ta vẫn không rõ vì sao Tiếu Bảo Bối sẽ ra tay với cô ta. Cũng có thể một cái tát này sức quá lớn liền tát hỏng đầu óc cô ta rồi.

Không biết qua bao lâu, Tiếu Huyên cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.

Ngẩng đầu, Tiếu Huyên chính là tức giận đầy mặt.

Mà khi cô ta đối diện Tiếu Bảo Bối, Tiếu Bảo Bối còn chưa kịp thu lại "móng vuốt gây chuyện" vừa đánh Tiếu Huyên.

Bị Tiếu Huyên thấy như vậy, cô mới từ từ thu lại tay mình...

Nhưng trên mặt Tiếu Bảo Bối hoàn toàn không có nửa phần xin lỗi.

Cô vì cái quần gì phải xin lỗi?

Nếu không phải Tiếu Huyên nhiều lần nói Kiều Trác Phàm có bệnh tâm thần, Tiếu Bảo Bối cô cần gì phải ra tay với cô ta?

Hơn nữa, một cái tát này là Tiếu Huyên thiếu Tiếu Bảo Bối cô. Từ lúc cô ta cướp lấy Quý Xuyên từ chỗ Tiếu Bảo Bối, cô ta nên lường trước được sẽ có tình huống như ngày hôm nay.

Chẳng qua khi đó Tiếu Bảo Bối chưa lửa giận bừng bừng thôi! Nhưng đồng thời Tiếu Bảo Bối không thừa nhận cũng không được, bây giờ Kiều Trác Phàm đã lặng yên không tiếng động tiến vào trái tim cô, hơn nữa còn trở thành cái tên nhất quyết không cho phép người khác giẫm đạp trong lòng cô...

Nếu không thì khi nãy dù Tiếu Huyên lại nói như thế nào cũng khó có khả năng sẽ chọc giận cô được mới đúng!

"Tiếu Bảo Bối, cô cũng dám đánh tôi?" Sau khi nhìn chằm chằm Tiếu Bảo Bối nửa ngày, Tiếu Huyên mới nói ra một câu như vậy.

Mỗi chữ trong lời nói kia đều giống như nặn ra từ kẽ răng cô ta vậy, mang theo chanh chua cùng xấu xí, một chút đều không có dáng vẻ gì giống hình tượng văn nhã của tiểu thư khuê các mà Tiếu Huyên thường xuyên giữ gìn trước mắt người khác. (văn nhã: lịch sự có lễ)

Nếu bị người khác thấy cô ta như vậy, hẳn ai cũng không tin được đây chính là Tiếu Huyên với tấm lòng thất xảo linh lung khiến cho vô số thiếu gia ở cái thành phố yêu mến không thôi đi? 

"Tôi sao lại không dám đánh cô? Hay là nói, cô cảm thấy mình bị đánh vô cùng oan uổng?" Sau khi Tiếu Bảo Bối chậm rãi thả lại "móng vuốt" của mình về lại bên chân liền nhẹ nhàng xoa nhẹ trên chân mình.

Được rồi, khi nãy đánh Tiếu Huyên cô dùng lực có chút lớn, đến "móng vuốt" của mình cũng đánh đến có chút run rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi