HÔN NHÂN BẤT NGỜ: ĐOẠT ĐƯỢC CÔ VỢ NGHỊCH NGỢM

Editor: đỗ song nhi (yên yên)

"Xin lỗi, tôi đến đây để đợi một người, lát nữa anh ấy tới tôi sẽ đi ngay!"

An­na không hứng thú chút nào. Thử nghĩ xem nếu ai mời cô cũng đi thì một năm 365 ngày cô không được nghỉ ngơi luôn sao?

Hơn nữa, người này cũng chỉ nói là bạn học của cô nhưng An­na lại không có chút ấn tượng nào. Cho nên cô không có lý do gì để tham gia bữa tiệc sinh nhật này.

Bây giờ cô đang chờ Đàm Duật của cô, lát nữa còn đi dạo bờ sông ngắm cảnh đêm.  

Nhưng lúc này Anna đang suy nghĩ đến Đàm Duật không hề hay biết lời từ chối của cô trong mắt người khác lại trở thành né tránh. Mạnh Mỹ nghĩ Anna sợ bị cô sỉ nhục nên không muốn tham gia.

Cũng đúng, hôm nay ở đây mở một phòng bao cao cấp, người bình thường không dám nghĩ đến. Cho nên hiện tại Mạnh Mỹ rất "Thông cảm" cho cảm nhận của An­na.

Nhưng Sao Mạnh Mỹ có thể dễ dàng bỏ qua cho Anna được?

Không!

Mạnh Mỹ không cam lòng!

"An­na, hôm nay tôi đã đặt một phòng bao cao cấp ở đây, đồ vật bên trong có thể cô chưa nghe tới, cũng chưa thấy qua đấy! Thế nào, chẳng lẽ cô không muốn nhìn một chút sao?" Mạnh Mỹ lại nói ra một câu.

Mới nghe lần đầu, thấy những thứ chưa hề thấy?

An­na buồn bực!

Ban đầu khi sửa chữa quán bar này, trợ lý của cha cô không quyết định được, cô liền giúp chú ấy. Chính chú Lục lái xe chở cô đến các cửa hàng chọn mẫu. Thế nào từ miệng người khác nơi đây lại trở thành thiên đường rồi?

Chỉ là, Lăng Công Chúa không thể hiện cảm xúc ra, chỉ là thuận miệng đáp lời: "Thật sao?"

Cô không hề nhắc đến việc có tham gia sinh nhật hay không khiến Mạnh Mỹ có chút thất vọng.

Mạnh Mỹ một lòng muốn nhìn thấy vẻ mặt chờ mong hoặc bị đả kích trên mặt Lăng Công Chúa nhưng bất đắc dĩ là biểu tình của cô từ đầu đến cuối đều lạnh lùng như vậy. Tựa hồ như cô ấy không tò mò chút nào về nơi này vậy?

Không...

Điều này sao có thể?

Người chưa từng đến đây vốn không biết bên trong xa hoa như thế nào.

Cho nên, trong mắt Mạnh Mỹ, có lẽ Lăng Công Chúa chưa nhìn thấy nên chưa tin.

"An­na, nói thế nào chúng ta cũng xem như là bạn học cũ, cô không cho tôi chút mặt mũi ư?"

Mạnh Mỹ đã chịu đựng đủ dáng vẻ lạnh lùng của Lăng Công Chúa rồi, chắc có lẽ Lăng Công Chúa đang giả vờ thôi.

Không phải là trong nhà chỉ có một chút tiền lẻ ư? Làm sao so với sự giàu có của nhà Mạnh Mỹ cô được chứ?

"Mặt mũi? Tôi thật sự không biết tại sao tôi phải cho cô mặt mũi?" An­na cảm thấy hôm nay cô đã chọn sai địa điểm để đến rồi. Vốn tưởng rằng đến quán bar nhà mình uống chút nước, thuận tiện xem việc buôn bán như thế nào. Không ngờ, từ sau khi bước vào, những người khác vẫn không buông tha cho lỗ tai của cô.

Vừa nói là bạn của cô, vừa đòi cô cho chút mặt mũi?

Ha ha...

Nếu mỗi người chỉ cần học chung với Anna mấy năm đều muốn cô cho mặt mũi thì không phải mặt mũi của Lăng gia bọn họ đã mất hết sạch rồi sao?

Không nhìn xem An­na là con cái nhà ai, sao cô có thể làm ăn lỗ vốn được chứ?

"Cô... Cô đừng thấy tôi cho cô mặt mũi mà lên mặt nhé!" Mạnh Mỹ thế nào cũng không ngờ An­na lại trực tiếp từ chối lời mời của cô chứ. Hơn nữa, còn để cho Mạnh Mỹ cô bị mất mặt như thế này.

"Rốt cuộc là ai không biết xấu hổ?" An­na từ đầu chí cuối đều ngồi ở bên quầy bar, đôi mắt lạnh lẽo nhìn cô gái tự biên tự diễn nãy giờ.

Điện thoại di động của cô vang lên tiếng chuông thông báo có tin nhắn tới.

"Em đang ở đâu?" Đây là tin nhắn Duật Tiểu Gia gửi cho cô. Trước kia, Đàm Duật  không thích gởi nhắn tin nhưng gần đây, vì cô muốn như vậy nên đã nói với Đàm Duật. Không ngờ, anh lại nhớ kỹ.

Mặc dù chỉ vài chữ ngắn gọn nhưng lại khiến lòng cô ấm áp.

Sau khi suy nghĩ một chút, cô trả lời cho Đàm Duật: "Quán bar nhà em, anh đến đón em đi!"

Không ngờ quán bar này người nào cũng có thể đi vào, thật là khiến cho không khí ngột ngạt, xem ra khi về nhà cô nên “nhờ” cha một chút rồi. Còn bây giờ, dĩ nhiên cô sẽ không tham gia tiệc sinh nhật của một người xa lạ, cô còn phải dành thời gian cùng anh Duật đi dạo bờ sông ngắm cảnh đêm.

Chỉ là khi An­na tính toán những điều này thì Mạnh Mỹ lại đang nổi giận.

Cô gái này không chấp nhận lời mời của Mạnh Mỹ cô, không nể mặt cô không nói, bây giờ còn ngang nhiên gửi nhắn tin, không để Mạnh Mỹ ở trong mắt.

Dĩ nhiên, lời này nếu để cho Lăng Công Chúa nghe được, cô chỉ biết cười hỏi: "Mạnh Mỹ cô là ai?"

Mà Lăng Công Chúa vốn không để ý đến người phụ nữ tự cho mình là đúng kia, sau khi uống hơn nửa ly nước trái cây, cô liền trả tiền rồi chuẩn bị rời đi.

Nhưng Mạnh Mỹ lại ầm ĩ ngay lúc này.

"An­na, hôm nay cô phải tham dự buổi tiệc, nhận lỗi với tôi!"

"Tôi không biết mình đã làm gì có lỗi với cô nên tôi sẽ không xin lỗi!" An­na quay người lại, môi đỏ mọng nhẹ đáp.

Chỉ một nụ cười liền lấn áp tất cả phụ nữ đang ở đây...

Mạnh Mỹ nhìn thấy nụ cười này, lửa giận tăng lên vùn vụt.

Hồ ly tinh này vừa cười!

Nụ cười câu hồn như vậy lập tức che lấp hào quang của Mạnh Mỹ.

Loại cảm giác này, Mạnh Mỹ vô cùng quen thuộc.

Cô ta cười nói với An­na nói: "Vậy hôm nay, cô đừng trách tôi không khách khí!"

Hôm nay, cô ta nhất định cho An­na biết tay, đòi lại những ấm ức mà Mạnh Mỹ cô đã phải chịu.

Dĩ nhiên, cô ta không nghĩ sẽ đáp trả Anna một cách nhẹ nhàng. Trong quán bar cao cấp này, nếu uống say làm nhân vật nào đó bị thương thì sau này Anna đừng hòng vượt mặt cô ta nữa.

Nghĩ tới đây, Mạnh Mỹ quay lại phía sau kêu lên hai tiếng, lập tức có hai người đàn ông mặc toàn hàng hiệu nhưng khí chất lại chẳng khác nào côn đồ.

Hiển nhiên, hai người đàn ông này cùng phe với Mạnh Mỹ.

Người nọ vừa đi lên, liền hướng về phía Mạnh Mỹ vừa kéo vừa ôm, còn nhân cơ hội bóp mông cô ta hai cái!

"Anh Thủy, đừng như vậy mà! Anh muốn làm gì thì chờ em nói hết rồi làm tiếp cũng không muộn a!" Bị sàm sỡ nhưng cô ta không hề tức giận mà ngược lại còn lộ ra nụ cười nịnh nọt.

Nhìn một màn này, An­na theo bản năng liền buồn nôn.

Cô không ưa nhất chính là loại người bị chiếm tiện nghi còn bày ra bộ mặt được ban ơn!

"Được rồi, nể tình hôm nay là sinh nhật của em nên tôi sẽ nghe em một lần!" Nói đến đây, tay của người đàn ông lại rơi vào nơi nào đó cọ tới cọ lui, tiếp theo mới ghé vào tai của Mạnh Mỹ nói: "Chờ sau khi mọi chuyện chấm dứt, em phải nghe theo tôi hết..."

Sau đó, giữa hai người không ngừng truyền ra tiếng cười nhộn nhạo.

An­na hiển nhiên nghe không nổi nữa.

"Anh Thủy, hôm nay chỉ cần anh khiến cô ta vào phòng bao của em uống rượu thì tối nay tất cả đều nghe theo anh hết..." Người phụ nữ này vì để An­na ở lại mà ngay cả thân thể mình cũng bán đứng?

Chuyện đến nước này, nếu không phải lúc nãy cô ta buông lời sắc bén thì có lẽ An­na đã cho rằng cô ta thích mình nên mới có thể vì cô mà làm nhiều chuyện như vậy.

"Ơ? Thật sao?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi