HÔN NHÂN BẤT NGỜ: ĐOẠT ĐƯỢC CÔ VỢ NGHỊCH NGỢM

Editor: Mèo (meoancamam)

Chỉ vừa nghĩ đến kết cục cuối cùng của Lăng Công Chúa, Mạnh Mỹ liền vui đến nở hoa trong lòng!

"A, còn có cách không cần vào tù?" Lăng Công Chúa bên kia điện thoại dường như cảm thấy vô cùng hứng thú đối với đề nghị của cô ta.

Nhưng Mạnh Mỹ lại không biết rằng, giọng điệu bên kia điện thoại của Lăng Công Chúa nghe thì như thế. Nhưng thực tế cô chỉ vừa sơn xong chân mình, lúc này đang cầm một cây quạt nhỏ quạt vài lần, hi vọng sơn nhanh chóng khô.

Còn về cái loại sợ hãi cùng hi vọng mà Mạnh Mỹ suy đoán ấy, hoàn toàn không hề xuất hiện.

Chỉ là người không biết chân tướng như cô ta lúc này vừa tiếp nhận trị liệu vừa ngốc nghếch nói: "Đúng vậy, chỉ cần hiện tại mày đến phòng bệnh của tao, quỳ xuống dập đầu ba cái với tao, có lẽ tao sẽ suy xét buông tha mày!"

"Khụ khụ..."

Tiết mục này cũng quá cũ rồi?

Được rồi, Lăng Công Chúa thừa nhận khi nghe thấy Mạnh Mỹ nói ra cách cầu xin này, trong lòng cô chỉ có hết hi vọng hoàn toàn châm chọc.

Nhưng đây cũng không thể trách cô được đi?

Ai lại để người này nghĩ ra được mỗi cách này thôi?

"Sao? Đang cười trộm vui vẻ đi? Nhưng tao nói cho mày, hiện tại kiên nhẫn của tao có hạn, nếu mày thức thời thì nhanh chân lăn lại đây cho tao!" Khi Mạnh Mỹ nói ra những lời này còn lén vì sự cơ trí của bản thân vui vẻ một lúc.

Đến lúc đó cô ta lại từ chối Lăng Công Chúa cúi đầu, vừa lúc cũng có thể nói Lăng Công Chúa không chạy tới đúng giờ đi?

"Chuẩn chuẩn, tôi thiếu chút nữa cười vang lên!" Nếu Mạnh Mỹ đã trực tiếp hỏi đến đây, Lăng Công Chúa cũng không thể giấu giếm, rõ ràng thoải mái cười ra tiếng.

Chỉ là trong tiếng cười này không hề có nửa phần sợ hãi mà Mạnh Mỹ hi vọng nghe được.

"Mày có ý gì? Chẳng lẽ, thật sự chết đến nơi mà mày vẫn còn mạnh miệng? Nếu không phải tao xem hai chúng ta từng là bạn học, cho mày một con đường thì mày cho rằng bây giờ mày còn có thể nói chuyện với tao?" Mạnh Mỹ lần nữa tỏ ra khoan dung, giả vờ lên mặt.

Nhưng lời này chỉ khiến Lăng Công Chúa tròn mắt: "Đầu tiên, nếu tôi là cô mà nói, tôi tuyệt đối không chỉ dùng cách xin lỗi dập đầu ba cái quê mùa như vậy! Đầu năm nay cô cũng không phải thần tiên phương nào còn để người ta quỳ lại, cũng không sợ ngại mình chết! Theo cách của tôi ấy, nhất định trước hết phải khiến cô táng gia bại sản, khiến cô cùng đường chỉ có thể tới tìm tôi. Đến lúc đó tôi liền giữ cô bên cạnh, cho thành một con chó săn để sai sử! Lúc vui vẻ thì cho cô một cái tát, lúc không vui thì giẫm cô một chân, chơi rất tốt!"

"Mày..." Mạnh Mỹ đâu dự đoán được Lăng Công Chúa không có chút cảm kích nào với "đại ân đại đức" của cô ta, ngược lại còn đề xuất mấy cái ý kiến ghê rợn này?

Nhưng lời cô ta còn chưa ra khỏi miệng, Lăng Công Chúa đã lần nữa mở miệng ngắt lời cô ta sắp nói: "Đợi một chút, tôi còn chưa nói xong! Cô cắm vào làm gì?"

Thực ra, Lăng Công Chúa cũng chỉ quát lớn một câu nhưng trong lúc vô tình lại lộ ra khí thế khiến cho Mạnh Mỹ bên kia điện thoại chỉ cảm thấy choáng váng, lúc này cũng quên mất mở miệng phản bác.

Dưới tình hình này, Lăng Công Chúa lại tiếp tục nói: "Còn nữa, cô là bạn học cảu tôi, đây là nghe cô nói thôi! Dạo gần đây lừa đảo nhiều như vậy, con chó con mèo cũng muốn mạo nhận là người quen của tôi! Nếu giống cô như vậy, vừa nói một câu giới thiệu tôi liền tin tưởng, hiện tại tôi đây không phải đã nhiều thêm ba bà sáu cô đi?"

"Mày nói vậy có ý gì? Tao còn mạo nhận làm bạn học mày? Tao là Mạnh Mỹ!"

Không biết có phải trong cái vòng nhỏ hẹp của bọn họ hai chữ Mạnh Mỹ này rất dùng được, cô ta lần nữa nhấn mạnh.

Nhưng cô ta đâu dự đoán được, hai chữ cô ta vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo chỉ có thể lấy được một câu từ Lăng Công Chúa: "Tôi đâu biết cô là Mạnh Mỹ hay Mạnh Xấu? Đừng dát vàng lên mặt mình!"

"Anna, mày là rượu mời không uống thích uống rượu phạt sao! Tao nói cho mày, chuyện này tao sẽ không để yên cho mày đâu! Mặc kệ hiện tại mày có tới cầu xin tao hay tìm được quan hệ gì cũng vô dụng, tao nhất định sẽ giết chết mày!"

Quả nhiên vẫn là có chút non nớt.

Bị Lăng Công Chúa kích phát một cái, người này trực tiếp thẹn quá hóa giận rồi!

"Vậy tôi liền mỏi mắt mong chờ!" Thế nhưng hoàn toàn vứt xuống lời nói ngoan độc muốn giết chết cô? Vậy ngược lại cô muốn nhìn xem ai giết ai mới được!

"Được, tao nói cho mày tao..." Bên kia điện thoại, Mạnh Mỹ vẫn líu ríu không biết nói cái gì, nhưng Lăng Công Chúa hoàn toàn không có tâm tư chờ cô ta nói hết lời liền cúp điện thoại.

Tiếu Bảo Bối mang thai, hôm nay hẳn Kiều Trác Phàm sẽ không đến công ty.

Cho nên công ty lớn như vậy liền rơi xuống đầu vai cô, Lăng Công Chúa đã cảm thấy vô cùng phiền.

Không nghĩ tới sáng sớm còn chơi thêm một cái trát đòi hầu tòa?

Nhưng nghĩ đến tối nay anh Duật muốn cùng cô xem nhạc kịch, trên mặt Lăng Công Chúa liền hiện tươi cười.

Còn về chuyện của Mạnh Mỹ, hiện tại cô cũng không có tâm tư để ý nha!

- - đường phân cách - -

"Trên người tôi có mùi ư?"

Trong chiếc Hummer vàng kim, A Vĩ ngồi trên ghế lái biểu hiện ra vô cùng chịu đựng.

Bởi vì đêm nay anh đã bị Kiều Trác Phàm hỏi vấn đề này không biết bao nhiêu lần rồi!

Nếu không phải Kiều Trác Phàm nói chiếc Hummer vàng kim này quá mức rêu rao, sau khi để A Vĩ đưa anh qua liền lái về, A Vĩ mới không muốn tiếp tục ngồi ngốc ở đây với anh.

Nhìn xem, anh vẫn luôn hỏi vấn đề này có bao nhiêu kỳ cục?

Đây là ở trên xe đấy, nếu xuống xe còn hỏi A Vĩ trước mặt bao nhiêu người, vậy còn thành cái gì?

Đến lúc đó những người đó không chừng sẽ coi hai người bọn họ là quan hệ gì?

"Làm sao lại bày vẻ mặt như vậy? Chẳng lẽ còn có mùi?" Hiện tại Kiều Trác Phàm như kiểu vẫn luôn mang theo bên mình một trái tim thủy tinh.

Một khi người khác nói trên người anh có mùi gì, trái tim anh liền có khả năng vỡ thành mảnh nhỏ!

Mắt lấy vị gia nào đó lại lần nữa kéo quần áo mình ngửi ngửi, ngửi bên này một chút, A Vĩ liền vội vàng trả lời: "Không...không hề!"

Phải biết rằng, đối thoại như vậy đã xảy ra đến chục lần.

Mỗi lần nói xong, Kiều Trác Phàm đều phải ngửi người mình một cái. Vì đảm bảo không phải do mũi mình không nhạy, ngửi không ra mùi gì, anh còn kéo A Vĩ đến ngửi xem mùi hương trên người mình.

Mỗi lần làm việc này, A Vĩ đều là dáng vẻ sắp bị hiếp bức.

"Không có? Cậu lại xác nhận xem!" Nhìn đi, không ngoài dự đoán của A Vĩ, anh đã trả lời không có mùi, Kiều Trác Phàm vẫn bắt anh ngửi lại.

Lần này, A Vĩ giận: "Kiều thiếu, đều nói không có mùi gì, ngài vẫn ngửi cái gì? Tôi biết ngài là vì buổi trưa làm thịt con cá sợ trên người có mùi. Nhưng người nào không hiểu thấy tôi liên tục dựa đến gần ngài không phải sẽ cho rằng chúng ta có quan hệ gì sao!"

A Vĩ rốt cuộc nhịn không nổi liền gào lên một câu.

Chẳng qua, gào xong A Vĩ liền lập tức hối hận.

Nhìn đi, hiện tại sắc mặt Kiều Trác Phàm có bao nhiêu khó coi?

Mà A Vĩ đi theo Kiều Trác Phàm nhiều năm đương nhiên rõ ràng, sắc mặt Kiều Trác Phàm vừa khó coi liền có chút người sẽ phải xui xẻo.

Vừa rồi chính là anh ta gào lên với Kiều thiếu khiến Kiều thiếu không vui, cho nên lúc này người muốn chịu xui xẻo, ngoại trừ A Vĩ anh còn có ai?

Nhìn thấy điều này, A Vĩ vội vàng cầu xin tha thứ: "Kiều thiếu, ngài ngọc thụ lâm phong như vậy khiến người khác nghĩ lầm ngài có quan hệ gì với tôi, rất mất mặt đúng không?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi