HÔN NHÂN BẤT NGỜ: ĐOẠT ĐƯỢC CÔ VỢ NGHỊCH NGỢM

Editor: đỗ song nhi (yên yên)

Lời nói này cố ý để Kiều Trác Phàm thấy rõ hôm nay Đàm Duật và Lăng Công Chúa mặc đồ đôi: quần jean cùng áo thun trắng, phía dưới cũng là giày đôi màu trắng.

Bên cạnh bọn họ còn có chiếc xe bình thường Đàm Duật hay dùng để dắt chó đi dạo.

Dĩ nhiên, người lúc này đang mặc quần áo đơn giản nở nụ cười quỷ dị cười nhạo Kiều Trác Phàm lúc trước cũng không hề vẻ vang gì. Ngày Đàm Duật tự mình tìm được nơi này cũng ăn mặc không khác gì Kiều Trác Phàm.

Anh biết mặc như vậy nhất định không phù hợp, cho nên hôm nay mới cố ý chuẩn bị hai bộ quần áo như vậy.

Nhưng Duật Tiểu Gia tuyệt đối sẽ không nói cho Kiều Trác Phàm biết.

Dĩ nhiên, anh càng sẽ không tiết lộ rõ ràng mình biết Kiều Trác Phàm thích ăn mặc chỉnh chu nhưng vẫn không dặn dò Kiều Trác Phàm về trang phục!

Bởi vì anh muốn xem trò vui...

"..." Nghĩ tới hai người mặc quần áo rất không phù hợp với nơi này, sắc mặt Kiều Trác Phàm vẫn luôn âm trầm.

Được rồi, Kiều đại gia cũng không nghĩ tới, chính mình đi nhầm một nước cờ, trở thành người xấu hổ nhất tối nay.

Chỉ là khi Kiều Trác Phàm đang buồn bực, Tiếu Bảo Bối đột nhiên mở miệng nói: "Vừa rồi chúng tôi tham gia bữa tiệc của một người bạn, không có thời gian thay quần áo nên chỉ có thể ăn mặc như vậy đến đây! Đúng không, Kiều Trác Phàm?"

Lúc Tiếu Bảo Bối nói lời này không quên nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, nháy mắt với anh một cái.

Có Tiếu Bảo Bối giải vây, cuối cùng sắc mặt của Kiều Trác Phàm dễ nhìn hơn không ít.

"Ừ..." Kiều Trác Phàm nhẹ giọng đáp lời.

Mà lúc này Tiếu Bảo Bối còn quan tâm tiến lên, nhỏ giọng nói: "Kiều Trác Phàm, cởi áo khoác ra!"

"Hả?" Kiều Trác Phàm có chút không rõ Tiếu Bảo Bối muốn làm gì.

Nhìn thấy đôi mắt kiên định của cô, anh nhanh chóng cởi áo khoác của mình ra đưa cho Tiếu Bảo Bối.

"Vén tay áo lên!" Nhận lấy áo khoác, Tiếu Bảo Bối lẩm bẩm.

Mặc dù nghi ngờ nhưng Kiều Trác Phàm vẫn làm theo lời cô nói.

Sau mấy hành động đơn giản, vốn là bộ quần áo trang trọng lập tức trở nên thoải mái hơn rất nhiều.

Tiếu Bảo Bối nhét áo khoác của anh vào xe, kéo tay anh tiến lên.

Lần này, vốn đang chuẩn bị xem kịch vui, Đàm Duật và Anna cũng không thể tiếp tục châm chọc.

"Hai người còn định chụp sao?" Đàm Duật vô cùng buồn bực, nhìn qua thì rất giống một tiểu nha đầu ngốc nghếch, không ngờ vào thời khắc quan trọng lại thông minh như vậy.

Đáng lẽ đã có thể chê cười Kiều Trác Phàm nhưng lại bị Tiếu Bảo Bối nhẹ nhàng hóa giải.

Bọn họ cũng không định tiếp tục vạch trần vết sẹo của Kiều Trác Phàm, dù sao cả hai đều biết tính khí anh như thế nào.

Nếu tiếp tục trêu chọc thì có lẽ vị gia này sẽ thật sự xù lông mất.

"Chụp! Đã đến nơi rồi sao có thể không chụp chứ?" Bị hỏi đến vấn đề này, Kiều Trác Phàm nghiến răng nghiến lợi nói.

Trước khi đi vào cửa tiệm nhỏ kia, Kiều Trác Phàm còn hướng về phía Duật Tiểu Gia để lại một nụ cười "không rõ ý tứ".

Thấy được nụ cười này, Duật Tiểu Gia sờ sờ đầu mũi của mình, cảm giác sẽ xảy ra chuyện gì đó không tốt...

Kiều Trác Phàm cùng Tiếu Bảo Bối chụp tổng cộng ba bản hình dán, tốn không tới 50 tệ.

Chỉ là hai dãy hình bên trong, mỗi một tấm Tiếu Bảo Bối đều làm một vẻ mặt khác nhau, chỉ có Kiều Trác Phàm vẫn luôn không thay đổi sắc mặt. Tiếu Bảo Bối rất bất mãn, mãnh liệt yêu cầu chụp lại.

Bên trong buồng chụp nhỏ hẹp, Tiếu Bảo Bối đột nhiên cởi giày cao gót của mình ra, sau đó nói với Kiều Trác Phàm: "Anh, khom người xuống cho em!"

"Khom người?"

"Đúng vậy..."

Tiếu Bảo Bối đôi tay chống nạnh, đôi mắt trợn tròn, hoàn toàn là dáng vẻ của một con hổ hung dữ.

Tuy trong lòng Kiều Trác Phàm hơi nghi ngờ nhưng vẫn nghe theo lời cô.

Sau đó...

Trong ấn tượng của Kiều Trác Phàm, Tiếu Bảo Bối không phải là người chủ động.

Nhưng hôm nay, sau khi cô đột nhiên mở miệng muốn anh nửa ngồi xuống, Kiều Trác Phàm liền bị cô chặn môi lại.

Giây phút đó, trong mắt Kiều Trác Phàm ngoại trừ kinh ngạc còn có chút vui sướng nho nhỏ.

Vì vui sướng nên khóe miệng hơi nhếch lên.

Tiếu Bảo Bối chứng kiến liền nở nụ cười: không sai, đã đạt được mục đích!

Thừa dịp Kiều Trác Phàm không chú ý, tay cô vừa rồi còn ôm eo anh nay đã lặng lẽ nhấn nút chụp hình.

"Lạch cạch..."

Một hồi tiếng lách tách vang lên, Tiếu Bảo Bối rời khỏi môi Kiều Trác Phàm, sau đó tỉ mỉ quan sát "thành quả" mình vừa tạo ra.

"Hắc hắc, tấm này chụp không tệ!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi