HÔN NHÂN BẤT NGỜ: ĐOẠT ĐƯỢC CÔ VỢ NGHỊCH NGỢM

“Kiều Trác Phàm, rốt cục thì anh đang cười cái gì vậy?”

Trên xe, Tiếu Bảo Bối đang cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Nhạc Dương, nói cho Nhạc Dương biết chuyện mới vừa rồi Diệp Tử Hi đã tới tìm mình. Nhưng mà mới nhắn tin được một nửa, thì lại bị giọng cười của Kiều Trác Phàm hấp dẫn.

Vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Kiều Trác Phàm đang liên tục vỗ ngực cười sằng sặc. Dienx  dandf Kê quyu dong.

Tiếu Bảo Bối buồn bực, vừa rồi cô đã làm chuyện gì à, nên mới chọc cho Kiều Trác Phàm cười vui vẻ như vậy?

“Không phải chuyện của em!” Kiều Trác Phàm cười to một trận cuối cùng sau khi nín cười mới trả lời Tiếu Bảo Bối như vậy.

Vừa rồi qua kính chiếu hậu anh nhìn thấy Diệp Tử Hi tò mò vây xem cùng với những người kia, còn cầm điện thoại di động chụp hình chiếc xe của anh một lúc.

Thành thật mà nói, chiếc xe của mình có thể khiến cho những người khác hâm mộ như vậy, đối với đàn ông mà nói cực kỳ oách.

Nhưng mà mỗi lúc nhìn thấy anh ta đứng ở trước mặt Kiều Trác Phàm khoe khoang đồ hiệu để thể hiện cảm giác ưu việt của mình, anh liền muốn chỉnh cho anh ta một trận. Nếu như không phải anh ta còn có chút liên quan tới Tiếu Bảo Bối, Kiều Trác Phàm đã sớm ra tay rồi.

Rất may khi đó Tiếu Bảo Bối đang chơi điện thoại, cũng nhìn thấy gì cả. Mà vừa hay lúc đó Diệp Tử Hi đứng ở chỗ thoát khí ở phía sau xe của anh, Kiều Trác Phàm liền cho Diệp Tử Hi một đòn ‘phủ đầu ra oai’.

Nhìn anh ta bị phun khí tới mức thành một con mèo hoa, tâm tình của Kiều Trác Phàm rất vui vẻ.

“Nói cho em biết anh cười cái gì đi!”

“Em không hiểu đâu!”

“Thấy ghét!” Tò mò mà không được thỏa mãn, Tiếu Bảo Bối nhìn xung quanh bên ngoài cửa xe.

Nhưng mà vừa nhìn thì Tiếu Bảo Bối mới biết đây không phải là đường về nhà của bọn họ đang ở.

“Kiều Trác Phàm, bây giờ chúng ta đang đi đâu?” Nhìn con đường này, Tiếu Bảo Bối không khỏi nhíu mày lại.

Thật ra bây giờ cô đang nghĩ tới có phải người đàn ông này vẫn chưa nguôi giận hay không.

Không muốn đưa cô về nhà đúng không?

Chỉ nghĩ tới điều này thôi chóp mũi của Tiếu Bảo Bối liền đỏ lên.

“Đi tới nhà em! Sáng nay cha em có nói, tối nay anh đến đó ăn cơm!”  Mà sau khi nói lời này xong, Kiều Trác Phàm liên quay đầu lại nhìn Tiếu Bảo Bối đang cúi đầu xuống. DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn

Một giây này, đôi mắt kia của anh giống như nhìn thấu điều gì, khóe môi khẽ cong lên, một tay vươn ra xoa xoa lên đầu của Tiếu Bảo Bối: “Em đang nghĩ cái gì đó?”

“Không có... Em còn tưởng rằng...”

Lúc này rõ ràng hốc mắt của cô đã hơi đỏ lên.

“Còn tưởng rằng anh sẽ đem em bỏ lại ở nhà họ Tiếu?” Nhìn Tiếu Bảo Bối như vậy, Kiều Trác Phàm vừa tức giận vừa có chút bất lực giải thích: “Ngốc ạ, cho dù em có tự bỏ bản thân mình, thì anh cũng sẽ không bao giờ bỏ em đâu!”

Quả thực, anh đã rất hối hận về hành động đêm đó.

Nhất là bây giờ nhìn thấy Tiếu Bảo Bối trở nên bất an như vậy, anh thực sự hận bản thân mình đã làm ra hành động như vậy.

Đương nhiên, tất cả những người đã khởi xướng ra chuyện này, Kiều Trác Phàm nhất định sẽ không bỏ qua.

“Vậy thì tốt quá...” Hít hít cái mũi nhỏ, Tiếu Bảo Bối thở phào nhẹ nhõm một cái... 

- - Đường phân cách - -

“Cha ơi, cha ơi, Tiếu Bảo Bối xinh đẹp đáng yêu nhất của cha đã về rồi nè!”

Tới cửa nhà họ Tiếu, Tiếu Bảo Bối liền cởi đôi giày của mình bỏ ở ngoài cửa, rồi chạy vào bên trong. Bởi vì cô ngửi thấy được mùi thịt kho tàu mà cô thích nhất.

Kiều Trác Phàm đi ở phía sau, vẻ mặt bất đắc dĩ nhặt lại đôi giày mà cô quăng bên này một chiếc, bên kia một chiếc, sau đó đặt lên trên kệ.

Mà lúc này Tiếu Đằng đi từ bên trong ra, đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng này thì có chút sững sờ. DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn

Bởi vì ông nhìn thấy trên mặt của Kiều Trác Phàm lúc nhặt và xếp lại ngay ngắn đôi giày của Tiếu Bảo Bối ngoại trừ vẻ bất đắc dĩ, còn có chút vui vẻ.

Vẻ mặt kia gần giống như hương vị của sự cưng chiều...

Nhưng mà, lúc này Tiếu Đằng không thể thu lại ánh mắt từ trên người của Kiều Trác Phàm, bởi vì có một đứa nhóc nào đó vừa xông vào bếp đã bắt đầu ăn vụng rồi.

“Ôi, thịt kho tàu ăn ngon quá!” Tiếu Bảo Bối cầm lấy một miếng thịt kho tàu cho vào miệng của mình, bị nóng tới mức không khỏi kêu lên.

“Con bé hư hỏng này, Trác Phàm đến nhà, con không mau mời cậu ấy ngồi xuống mà chỉ lo ăn vụng thôi!”

Tiếu Đằng có chút vô lực lẩm bẩm.

Đứa nhỏ này, hình như đã bị ông cưng chiều đến hư rồi.

Ngay cả khi đưa chồng về nhà mình mà lại chỉ lo ăn thôi!

Mà lúc này, Kiều Trác Phàm chủ động đi tới. “Cha, không sao đâu ạ! Cô ấy thích ăn món này, cứ để cho cô ấy ăn đi ạ!”

Nhìn thấy Tiếu Bảo Bối vì nhét cả miếng thịt vào trong miệng mà khuôn mặt đang phùng mang trợn má lên, Kiều Trác Phàm rót cho cô một ly nước ấm, đưa lên trên cái miệng nhỏ của cô.

“Uống một ngụm đi, không lại bị nghẹn bây giờ!” Lúc Kiều Trác Phàm nói lời này còn đưa ngón trỏ ra chọc vào khuôn mặt tròn trịa của Tiếu Bảo Bối, chọc cho cô đánh anh mấy cái. Nhưng mà cuối cùng cô vẫn nghe lời của Kiều Trác Phàm, uống mấy ngụm nước.

Điều khiến cho Tiếu Đằng kinh ngạc chính là sau khi Tiếu Bảo Bối uống nước xong thì vẫn tiếp tục ăn hết miếng thịt kho tàu này đến miếng khác. Mà Kiều Trác Phàm thì vẫn đi theo phía sau cô, nhìn cô ăn, thỉnh thoảng lại đưa nước tới cho cô. Điều dễ nhìn thấy nhất chính là ánh mắt và khóe miệng đầy cưng chiều của anh. Mà Tiếu Bảo Bối thì hình như cũng đã quen với sự hầu hạ này của Kiều Trác Phàm, không hề có chút không tự nhiên nào.

Xem ra, khi hai đứa ở nhà, chắc là cũng đã chung sống như vậy?

Kể từ đó, Tiếu Đằng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Ông đã từng nghi ngờ, những lời mà Kiều Trác Phàm nói khi tổ chức hôn lễ đều là giả. Sau khi tổ chức hôn lễ xong, Tiếu Đằng cũng không yên tâm, muốn bảo Tiếu Bảo Bối đưa anh trở về nhà, để nhìn xem tính cách của Kiều Trác Phàm như thế nào. Nhưng mà sau khi Kiều Trác Phàm đưa Tiếu Bảo Bối đi, thì không lúc nào ông tìm được người cả. Còn nữa, mấy ngày gần đây Tiếu Bảo Bối đều ở nhà ngây người ra, mà Kiều Trác Phàm không xuất hiện một lần nào. Tất cả những chuyện này khiến cho Tiếu Đằng cảm thấy lo lắng. d,0dylq.d.

Bảo Kiều Trác Phàm tới dùng cơm, cũng chính là vì nguyên nhân này.

Vốn là Tiếu Đằng có rất nhiều vấn đề muốn hỏi anh. Nhưng bây giờ nhìn cách đó không xa...

Lúc này Tiếu Bảo Bối đã giải quyết xong không biết bao nhiêu miếng thịt kho tàu, cuối cùng cũng phát hiện được Kiều Trác Phàm vẫn đứng ở bên cạnh mình, vì vậy cô liền đưa một miếng tới trước mặt của Kiều Trác Phàm: “Kiều Trác Phàm, cái này cho anh ăn!”

“Anh không ăn mấy thứ dầu mỡ.” Đây là thói quen ăn uống của Kiều Trác Phàm. Trên cơ bản anh đều không ăn những thứ gì có dầu mỡ, bởi vì dạ dày của anh không được tốt lắm.

Nhưng Tiếu Bảo Bối không đồng ý, tiếp tục quấn lấy anh: “Không sao. Anh chưa từng ăn miếng nào, sao biết là không ăn được thứ này chứ? Tới đây, ăn một miếng thôi!”

Thật ra Tiếu Đằng cũng phát hiện ra, hình như Kiều Trác Phàm thực sự không thích những thứ dầu mỡ.

Chỉ nhìn thấy miếng thịt kho tàu mà Tiếu Bảo Bối đưa tới trước mặt, chân mày của anh đã nhíu chặt lại.

Nhưng mà nhìn vẻ mặt mong đợi của Tiếu Bảo Bối, cuối cùng anh cũng vẫn thỏa hiệp: “Được được, nghe lời em...”

Sau đó, với vẻ mặt bất đắc dĩ, anh đã ngậm miếng thịt kho tàu vào trong miệng. d,0dylq.d.

Mà nhìn màn này, khiến cho Tiếu Đằng có cảm giác. Cảm giác kia giống như là cho dù lúc này Tiếu Bảo Bối đưa cho anh thuốc độc, thì anh cũng sẽ một hơi uống cạn sạch...

Một giây này, Tiếu Đằng cũng bắt đầu tin tưởng, tin tưởng lời nói của Kiều Trác Phàm nói với ông trước hôn lễ: “Con yêu cô ấy, suốt mười năm rồi! Trên đời này, không có người nào yêu Tiếu Bảo Bối hơn con...”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi