HÔN NHÂN BẤT NGỜ: ĐOẠT ĐƯỢC CÔ VỢ NGHỊCH NGỢM

Editor: Táo đỏ phố núi

Nhìn thấy cô ngáy o o ở trên ghế, lúc này Kiều Trác Phàm mới ý thức được vừa rồi bản thân mình đã tự mình đa tình.

“Đồ ngốc!” Anh nửa ngồi ở bên cạnh của Tiếu Bảo Bối, liên tục ngây người ra ngắm bộ mặt ngủ say của cô.

Không biết là sau bao lâu, anh mới cúi người xuống ôm cô đứng lên, bế cô thả xuống phòng nghỉ chuyên dụng của anh. Hơn nữa anh còn tự mình gọi điện thoại tới phòng thư ký, bảo bọn họ không có chuyện gì thì đừng vào đây quấy rầy.

Điều này cũng đã giải thích vì sao Tiếu Bảo Bối lại có thể ngủ một giấc lâu như vậy.

“Cốc cốc cốc...” Lúc Tiếu Bảo Bối gãi gãi đầu của mình, vắt óc suy nghĩ xem rốt cục mình đã ngủ như thế nào thì có tiếng gõ cửa vang lên.

“Mời vào!”

“Tiểu thư Tiếu, đây là Kiều thiếu bảo tôi đưa tới.” Hoàng hôn, ánh sáng của căn phòng đã tối hơn không ít. Lúc này Tiếu Bảo Bối không nhìn ra được hình dáng của người vừa tới là ai, duy nhất có thể ngửi thấy mùi vị của thức ăn.

Xem ra, Kiều Trác Phàm đã kêu người đưa thức ăn tới cho cô. 
Nhưng mà người đưa vào dường như không phải là người xuất hiện trong phòng làm việc của Kiều Trác Phàm lúc sáng là Anna.

“Kiều Trác Phàm đi đâu vậy?” Tối như vậy khiến cho cô có chút luống cuống.

Cô không thích nhất chính là bóng tối.

Điều này sẽ khiến cho chứng sợ hãi giam cầm của cô bị phát tác.

“Bây giờ Kiều thiếu còn đang họp. Hôm nay tạm thời có cuộc họp khẩn cấp!” Người kia nói xong thì cũng đặt hộp đồ ăn lên trên sofa.

“Đúng rồi, vừa rồi Kiều thiếu còn dặn là, sau khi cô ăn xong, thì hãy chờ ở đây!” Trước khi người kia đi còn dặn dò thêm một câu như vậy.

Đây đúng là phong cách làm việc của Kiều Trác Phàm.

Anh không thích cô đi lung tung khắp nơi. Bởi vì anh nói lúc tìm không thấy cô, anh sẽ rất lo lắng.

“Tôi biết rồi.” Tiếu Bảo Bối lại nhìn quanh căn phòng tối như mực.

Lúc này trời cũng đã tối hẳn.

Chỗ cái bàn và cái giường, đều là một mảng tối đen.

Cái loại tối tăm này, giống như có một con thú lớn trốn ở bên trong, bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt chửng cô.

“Tiểu thư, đợi một chút.” Người kia để đồ xuống, rồi nói lại những lời dặn dò của Kiều Trác Phàm vốn đã xoay người rời đi.

Nhưng mà vào lúc cửa phòng sắp đóng kín lại thì Tiếu Bảo Bối ở bên trong lại hô lớn lên. 

“Làm sao vậy?” Lúc này đây, giọng nói của cô ta rõ ràng đã không còn kiên nhẫn.

Tiếu Bảo Bối không ngốc, đương nhiên cũng nghe ra được.

Nếu như có thể, Tiếu Bảo Bối đương nhiên không muốn nhờ vả cô ta vào lúc này.

Nhưng mà trước mắt, trong căn phòng tối đen này, đã khiến cho cô không thể nào cậy mạnh được.

“Cô có thể bật đèn lên giúp tôi hay không?” Cô sợ tối, đó là một cảm giác sợ hãi đặc biệt.

Trước kia ở nhà họ Tiếu, cha già của cô đã chuẩn bị cho cô một bóng đèn nhỏ, khiến cho dù là ban đêm thì phòng của cô cũng không quá tối.

Bây giờ gả cho Kiều Trác Phàm rồi, người này tuyệt đối là một người xa xỉ. Trên cơ bản, khắp nơi trong biệt thự của bọn họ đều có những bóng đèn nhỏ. Những lúc chìm vào giấc ngủ, những ngọn đèn này lại được mở lên sáng trưng. 

Nhưng Tiếu Bảo Bối biết rõ, Kiều Trác Phàm xa hoa như vậy là vì cô. Bởi vì sau lần mất điện ở quán bar kia, sau khi Kiều Trác Phàm phát hiện Tiếu Bảo Bối ở trong nhà vệ sinh khóc lóc tới mức suýt nữa thì ngất đi, về nhà anh đã sai người lắp đặt hệ thống đèn lại một lần nữa.

Nhưng mà, chứng sợ hãi giam cầm của Tiếu Bảo Bối, chỉ có cha già của cô và Kiều Trác Phàm biết rõ. Bây giờ, người nhân viên nữ vừa mới tiếp xúc này tất nhiên sẽ không biết gì về điều này

Nghe thấy Tiếu Bảo Bối gọi mình lại, cũng chỉ vì để bật đèn cho cô. Đột nhiên, cô ta liền ném cho Tiếu Bảo Bối một ánh mắt khinh thường.

Hôm nay Kiều Trác Phàm đưa Tiếu Bảo Bối tới, đã đáp ứng yêu cầu của Tiếu Bảo Bối đó là tạm thời không công khai mối quan hệ cô là vợ của anh. Anh trực tiếp nói, đây là trợ lý đặc biệt bên Tiếu Thị phái tới để hợp tác. Lúc cô xử lý công việc, thì sẽ ở trong phòng làm việc của Kiều Trác Phàm.

Lời này vừa nói ra, thì đã dẫn tới không ít đả kích trong nội bộ của Đế Phàm.

Nhân viên nữ mới tới, sẽ làm việc ở trong phòng làm việc của Kiều thiếu?

Nhất là nữ thư ký này, nhận được mệnh lệnh của Kiều Trác Phàm, sau khi vào phòng làm việc của Kiều Trác Phàm, lại nhìn thấy Tiếu Bảo Bối ngủ trong phòng nghỉ của Kiều Trác Phàm.

Điều này bảo cô ta không nghĩ ngợi gì thì cũng rất khó.

Trước mắt, Tiếu Bảo Bối ở trong mắt cô ta, đã trở thành nữ nhân viên bán *. Những người phụ nữ như vậy, cô ta phỉ nhổ ở trong lòng.

Nhưng mà bây giờ người phụ nữ này lại ra lệnh cho cô làm này làm kia?

Hiển nhiên, người phụ nữ này cho rằng dùng thân thể kiềm chế được Kiều thiếu, thì có thể thực sự trở thành Kiều phu nhân?

Nhưng mà cô ta là người thông minh, vào lúc này cô ta hiểu rõ, địa vị của mình và Tiếu Bảo Bối cách xa.

Cuối cùng, cô ta vẫn làm theo yêu cầu của Tiếu Bảo Bối, bật tất cả đèn trong căn phòng này lên.

“Được rồi, không có gì nữa thì tôi đi ra trước!”

Quét mắt nhìn Tiếu Bảo Bối ở trong góc, ánh mắt của cô ta tràn đầy khinh thường. 
Cũng chính lúc này, Tiếu Bảo Bối nhìn thấy rõ dung mạo của người này.

Người phụ nữ này, đoán chừng lớn hơn cô vài tuổi.

Làn da không tệ, nhìn qua sáng sủa xinh đẹp. Dáng người cũng không đến nỗi, mặc bộ quần áo công sở trên người, cũng có lồi có lõm, cũng có chút đặc biệt.

“Cô... Nếu như không để ý, thì hãy ở lại ăn cơm cùng đi!” Kiều Trác Phàm đưa những món đồ ăn tới cho cô, trên hộp vẫn còn in chữ ‘Vân các’. Đây chính là một nhà hàng ăn uống cực kỳ nổi tiếng. Cũng chính nhà hàng thuộc công ty của nữ thần Cố Niệm Hề mà Tiếu Bảo Bối sùng bái nhất.

Thức ăn mà Kiều Trác Phàm đưa tới có rất nhiều loại, cơm cũng nhiều nữa. Nếu một mình cô thì ăn không hết, tại sao lại không bảo cô gái này ở lại cùng nhau ăn được chứ?

Bởi vì như vậy, cô cũng sẽ không cần một mình ngây người ở bên trong căn phòng trống rỗng này.

Nhưng mà người phụ nữ kia nghe thấy lời nói của Tiếu Bảo Bối, thì khóe miệng cong lên thành một nụ cười châm chọc.

“Không cần. Những thứ này, ngài vẫn nên giữ lại tự mình ăn đi!” Theo ý của cô ta, bây giờ Tiếu Bảo Bối chính là tiểu nhân đắc chí. Vì khoe khoang ‘Công lao vĩ đại’ của mình nên mới muốn giữ cô ta ở lại?

Sau khi bỏ lại những lời này, cô ta nhanh chóng biến mất ở cửa.

Bộ dạng vội vàng kia, giống như là sợ Tiếu Bảo Bối sẽ nói thêm một câu giữ cô ta ở lại vậy.

Người kia đi rồi, trong phòng chỉ còn lại một mình Tiếu Bảo Bối.

Tiếu Bảo Bối bĩu bĩu môi, cuối cùng vẫn cần lấy đôi đũa ngồi ở trong góc ăn cơm.

Lúc Kiều Trác Phàm đi vào, nhìn thấy một màn như vậy.

Trong phòng nghỉ rộng rãi, thân thể nhỏ bé của Tiếu Bảo Bối ngồi ở góc giường có cái bàn nhỏ. Trên bàn, để một món ăn cùng với một hộp cơm. Một mình cô lặng lẽ ăn cơm. 

Nhìn một màn này không hiểu sao khiến cho Kiều Trác Phàm đau lòng.

Anh vội vàng đẩy cửa ra, hướng về phía cô đi tới: “Tại sao lại chui vào chỗ này?”

"Kiều Trác Phàm..." Thấy là anh, Tiếu Bảo Bối đột nhiên buông đôi đũa xuống, chạy bổ nhào về phía anh.

Bộ dạng kia khiến cho Kiều Trác Phàm hiểu cô lại bị sợ hãi.

Giang hai tay ra, ôm chặt bóng dáng đang chạy như bay vào trong lòng mình, Kiều Trác Phàm bất đắc dĩ thở dài, “Đồ ngốc này...  Em cứ như vậy bảo anh làm sao mà yên tâm được chứ?”

Vốn là cuộc họp này còn mở rất lâu. Anh có chút lo lắng một mình cô ở chỗ này, sợ cô tỉnh lại sẽ bị sợ hãi. Cuối cùng đã kết thúc cuộc họp một cách qua loa.

“Kiều Trác Phàm, người đó nói anh còn một lúc nữa mới kết thúc cuộc họp. Khẳng định là anh vẫn còn chưa ăn cơm, em đã để lại cho anh một chút!” Lúc nói tới đây, Tiếu Bảo Bối giống như là hiến vật quý vậy, vén chăn đệm lên.

Thì thấy bên trong đó cất giấu một cái hộp có in hai chữ ‘Vân các’...

Đoán chừng là người phụ nữ nào đó không hề biết, Kiều Trác Phàm là một người có tính thích sạch sẽ một cách nghiêm trọng. D
Tất cả thức ăn anh đều không để cho người khác đưa vào trong phòng nghỉ. Vì cô, hôm nay là lần đầu tiên anh phá lệ.

Thật không ngờ được, cô nhóc này còn to gan giấu thức ăn ở dưới chăn nệm của anh nữa.

Lúc này, vẻ mặt của Kiều đại gia cực kỳ đặc sắc...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi