HÔN NHÂN BẤT NGỜ: ĐOẠT ĐƯỢC CÔ VỢ NGHỊCH NGỢM

Editor: Táo đỏ phố núi

Trước đây, mấy người bọn họ đi theo bên cạnh người đàn ông này, đều không nhìn thấy người đàn ông này ngủ trưa bao giờ.

Nếu không thì mọi người cho rằng một tập đoàn tài chính khổng lồ ở sau lưng của Kiều Trác Phàm từ đâu mà có được?

Nhưng bây giờ sau khi liều lĩnh xông vào, người đàn ông kia lại nhìn thấy một cảnh tượng như vậy.

Nhất là chứng kiến thấy người phụ nữ kia rúc vào lòng của Kiều Trác Phàm, khóe miệng khẽ cong lên, một lúc lâu sau người này vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.

Anh ta đã đi theo bên cạnh Kiều thiếu bao nhiêu năm rồi?

Năm năm, hay là mười năm?

Ngay cả chính anh ta cũng không nhớ được là đã bao lâu.

Nhưng mà anh ta chưa bao giờ nhìn thấy Kiều thiếu cười giống như lúc này...

Chắc hẳn là người phụ nữ ở trong lòng anh, đối với anh mà nói nhất định là rất quan trọng đúng không?

“A Vĩ, chuyện này không liên quan tới cậu!” Thật ra từ lúc tay nắm cửa chuyển động, thì Kiều Trác Phàm đã biết ở cửa có người đến.

Sở dĩ anh nhất định giữ nguyên một tư thế như vậy, còn không phải bởi vì người ở trong lòng anh vừa mới ngủ?

Đừng thấy bình thường cô nhóc này đều ngây ngây ngốc ngốc, nhưng mà đối với giấc ngủ cũng rất là bắt bẻ.

Bắt đầu từ lúc nằm viện, mỗi ngày cô đều lẩm bẩm không chịu ngủ sớm.

Ngủ thiếp tới nửa đêm, nếu như bên ngoài có động tĩnh gì, cô nhất định sẽ đứng lên nhìn khắp nơi. Die^n dan & le^ê quy/y do^nn     .

Điều này không phải là điều quan trọng nhất. Nếu như có âm thanh nho nhỏ nào đó, thì cô nhất định cho đó là con chuột, muốn Kiều Trác Phàm cũng phải thức dậy mới được.

Xét các loại tình huống trên, đã vài ngày rồi Kiều Trác Phàm chưa từng được ngủ ngon giấc.

Rơi vào đường cùng, mỗi ngày anh chỉ có thể để cho cô nhóc này ngủ trưa.

Dường như Tiếu Bảo Bối cũng không có thói quen ngủ trưa, trời mới biết muốn dụ dỗ cô ngủ, Kiều Trác Phàm đã hao tốn biết bao nhiêu công sức?

Trước khi ngủ cô còn nói muốn ăn cái này muốn ăn cái kia, anh mang đồ ăn lên cho cô. Sau khi ăn xong cô nói bụng no quá không ngủ được. Anh lại dùng khuôn mặt tươi cười cùng cô đi xuống công viên dưới lầu đi dạo bộ.

Nhưng vấn đề là sau khi đi dạo bộ xong cô lại muốn ăn thứ gì đó.

Lần đầu tiên Kiều Trác Phàm nảy sinh ý tưởng muốn gõ một cái vào cái đầu của cô.

Thật vất vả giằng co một hồi, cô ngủ thiếp đi. Mà vệ sĩ kiêm trợ lý A Vĩ của Kiều đại gia cũng vừa lúc chạy tới.

“Nếu như tỉnh lại cũng có thể ngoan ngoãn như vậy giờ, vậy thì tốt quá...”

Biết rõ A Vĩ đứng ở bên cạnh, nhưng mà Kiều Trác Phàm vẫn quyến luyến vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn ở bên cạnh.

Một tiếng thở dài này, đơn giản mang theo sự bất đắc dĩ và mệt mỏi. Nhưng mà tất cả đều không che giấu được sự cưng chiều vô hạn kia.

Ánh mắt trời ngoài cửa sổ quá chói mắt, khiến cho A Vĩ không nhìn thấy được vẻ mặt của người đàn ông bị khuất bóng kia.

Nhưng A Vĩ có thể khẳng định, Kiều thiếu nhất định vô cùng yêu thương người phụ nữ này.

“Kiều thiếu, hay là tôi đi ra ngoài trước?” Nhìn thấy đôi mắt của Kiều Trác Phàm vẫn còn lưu luyến, A Vĩ nói theo bản năng.

Nhờ có lời nói nhẹ nhàng như vậy, mới khiến cho cô bé mà Kiều Trác Phàm đang vô cùng quyến luyến có động tĩnh. Bàn tay của cô vốn đang đặt ở trước ngực của Kiều Trác Phàm, bây giờ giống như là muốn biểu đạt rằng mình bị làm ồn, không ngừng gãi gãi lỗ tai nhỏ của mình.

“Suỵt!” Một màn này, khiến cho Kiều Trác Phàm âm thầm lo lắng vội ra hiệu cho A Vĩ đừng có hành động gì.

Sau đó, Kiều Trác Phàm mới nhẹ nhàng gạt cái tay đang gãi tai ra, đặt nó vào trong chăn. Nhìn cái tai bị gãi có chút hơi đỏ lên, Kiều Trác Phàm có chút đau lòng thổi thổi khí, sau đó anh mới cẩn thận xuống giường, ý bảo A Vĩ đi theo mình ra ngoài.

Đợi khi hai người ra khỏi cửa, Kiều Trác Phàm lại nhẹ nhàng khép cửa lại. Die^n dan & le^ê quy/y do^nn     .

Tóm lại cả quá trình này, A Vĩ nhìn thấy như vậy có chút không chống đỡ được.

Từ khi nào Kiều thiếu của bọn họ lại biết đau lòng cho người khác như vậy?

“Có chuyện gì khẩn cấp?” Sau khi Kiều Trác Phàm đóng cửa lại, thì giọng nói mới trở lại như bình thường.

“Là hai văn kiện khẩn cấp của Đế Phàm, cần ngài ký tên vào.” Lúc nói lời này, A Vĩ đem hai văn tập văn kiện đưa tới tay Kiều Trác Phàm.

Lúc này không phải là cuối tuần cũng không phải là ngày nghỉ, Đế Phàm vẫn hoạt động như bình thường.

Nếu như chỉ có mình Kiều Trác Phàm bị thương, thì anh sẽ không ở lại chỗ này.

Nhưng mà Tiếu Bảo Bối không giống như vậy.

Trong mắt của anh, da thịt của Tiếu Bảo Bối mềm mịn, đầu ngón tay đều có vết cắt, không ở lại bệnh viện sao được? Bác sĩ còn nói đề phòng bị nhiễm trùng.

Cho nên Kiều thiếu quyết định, đợi khi nào miệng vết thương của cô hoàn toàn khép lại thì mới xuất viện.Nhưng mà Tiếu Bảo Bối lại mắc chứng sợ hãi giam cầm. Bỏ mặc cô một mình ở đây, cho dù có người bảo vệ ở đây đi nữa, thì anh cũng không thể yên tâm vắng mặt được.

Cuối cùng anh vẫn cảm thấy Kiều Trác Phàm anh tự mình chăm sóc vẫn là tốt nhất.

Thật ra lúc này Kiều Trác Phàm mới phát hiện ra mình không thể yên tâm được khi đối mặt với Tiếu Bảo Bối. Chỉ cần cô có một chút gió thổi cỏ lay, thì anh đã không thể nào yên lòng được.

Tình huống như vậy thật sự không tốt chút nào.

Ở trên thương trường Kiều Trác Phàm cũng biết rằng, nếu như anh để lộ ra quá nhiều sự quan tâm đối với Tiếu Bảo Bối, chỉ sợ sẽ bị người khác nhìn thấu, nhược điểm duy nhất của anh chính là Tiếu Bảo Bối.

Một khi Tiếu Bảo Bối bị người ta bắt lấy, thì Kiều Trác Phàm anh cũng không chạy được.

Nhưng mà anh vẫn không khống chế được.

Lúc ở trước mặt của Tiếu Bảo Bối, lúc nào anh cũng không còn là chính mình nữa.

Nếu đã như vậy thì Kiều Trác Phàm quyết định sẽ không khống chế tình cảm của mình đối với Tiếu Bảo Bối nữa. dfien ddn lie qiu doon

Mặc kệ là đúng hay sai, mặc kệ tương lai sẽ gặp phải tình huống như thế nào đi nữa, chỉ cần Tiếu Bảo Bối ở bên cạnh anh, là đủ rồi!

Lúc này Kiều Trác Phàm đã mở văn kiện trên tay của A Vĩ ra, tùy ý lật xem nội dung ở đằng sau, Kiều Trác Phàm nhanh chóng lấy bút ra, ký tên của mình lên trên đó.

Mà A Vĩ vừa nhìn Kiều Trác Phàm ký tên vừa nói: “Đúng rồi, chuyện mà ngài kêu tôi điều tra, đã có manh mối.”

“Như thế nào?” Kiều Trác Phàm đã xử lý tới văn kiện thứ hai, nghe thấy A Vĩ nói những lời này, thì ngưng bút ở trên tay lại.

“Hai ngày nay Tiếu Huyên vẫn chưa trở lại căn nhà thuê cùng với Quý Xuyên mà trở về nhà mẹ đẻ! Chuyện cô ta bị thương, hình như Quý Xuyên vẫn chưa biết, vẫn đi làm bình thường!”

Lúc nói đến đây, giọng điệu của A Vĩ có chút do dự.

“Làm sao vậy?”

“Lúc tôi đang điều tra Tiếu Huyên thì phát hiện ra một chuyện! Nhưng mà không biết là có nên nói hay không.” A Vĩ gãi gãi đầu, vẻ mặt kia nhìn có chút trở nên ngốc nghếch.

Cái vẻ mặt này so với vẻ hung thần ác sát khi bọn họ đi với Kiều Trác Phàm, nhìn hơi bất đồng.

“Có chuyện gì mà không thể nói?” Trong nháy mắt, tập văn kiện thứ hai đã được Kiều Trác Phàm xử lý xong xuôi.

Sau khi nghe câu nói kia xong, A Vĩ hiếm khi mới lộ ra vẻ mặt ngốc nghếch lập tức khôi phục lại thần sắc như bình thường: “Cũng không có gì. Chỉ là vừa rồi cùng ngài nói tới chồng của Tiếu Huyên là Quý Xuyên, mấy ngày gần đây Quý Xuyên thường xuyên quanh quẩn ở bên ngoài biệt thự của ngài!”

Vốn A Vĩ cũng không phát hiện ra chuyện này. dfien ddn lie qiu doon

Nhưng mà hôm qua đi theo Tiếu Huyên, thấy cô ta không trở về nhà thuê cùng với Quý Xuyên, mà lại trở về nhà mẹ đẻ. Vì vậy A Vĩ trở về trước.

Khu vực gần nhà Kiều thiếu, gần đây có xây mấy căn nhà cho thuê, chính là căn nhà mà mấy người bọn họ đang thuê.

Mấy người vệ sĩ bọn họ bình thường vẫn sẽ ở bên cạnh đó. Vì vậy đương nhiên khi Kiều thiếu có chuyện gì, thì bọn họ sẽ tới trước tiên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi