HÔN NHÂN BẤT NGỜ: ĐOẠT ĐƯỢC CÔ VỢ NGHỊCH NGỢM

Editor: Táo đỏ phố núi

Bởi vì Nhạc Dương không biết rằng, điện thoại di động của Tiếu Bảo Bối vẫn luôn đặt trong cái túi hồ ly của cô ấy, hơn nữa lúc vào tập đoàn Đế Phàm, cái điện thoại kia vẫn luôn mở ở chế độ im lặng. Và lúc cô ấy đi ra ngoài thì điện thoại đi động vẫn để ở trong phòng làm việc của Kiều Trác Phàm. Sau đó bởi vì Diêm Soái tới cứ nhìn chằm chằm vào túi xách hồ ly của Tiếu Bảo Bối. Kiều Trác Phàm cảm giác thứ thuộc về anh bị người ta theo dõi, cho nên cầm lấy túi xách hồ ly của Tiếu Bảo Bối, cùng với điện thoại đi động ở trong đó bỏ vào trong túi tây trang của anh.

Sau đó, Kiều Trác Phàm bởi vì bắt gặp cảnh tượng Tiếu Bảo Bối bị vây ở trong phòng kỹ thuật mà cảm thấy tức giận, trực tiếp dẫn cô về nhà bắt đầu ăn. Một cách tự nhiên, điện thoại di động của cô cũng bị Kiều Trác Phàm quên lãng ở trong túi áo của anh.

Bây giờ, bọn họ đang dây dưa kịch liệt, ai mà thèm chú ý tới hai chữ Nhạc Dương không ngừng lóe sáng ở trong chiếc điện thoại không hề kêu lên ở trong căn phòng này chứ?

“Tiếu Bảo Bối, không phải cậu thực sự giận mình chứ?” Táo đỏ le^e quyy do^nn.      Nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại di động không có ai trả lời, Nhạc Dương cũng có chút bực bội.

Trong thời gian bọn họ chơi thân với nhau, bây giờ có thể được coi là lần đầu tiên Tiếu Bảo Bối chiến tranh lạnh với cô dài như vậy.

Cũng đúng, theo như ý của Nhạc Dương, cô đã gọi điện thoại cho Tiếu Bảo Bối lâu như vậy, mà Tiếu Bảo Bối lại không nghe máy lần nào, khẳng đinh là đang giận cô rồi.

“Hu hu... Cuối cùng thì mình phải làm như thế nào mới tốt đây!” Sau khi nhìn di động có chút luống cuống, nên Nhạc Dương liên tục kháng nghị.

“Ục ục ục...” Được rồi đối với một người mập mà nói, thời gian ăn cơm là quan trọng nhất.

Bây giờ, bụng của Nhạc Dương cũng nhắc nhở cô sự thật này rồi.

“Haiz, lại gọi lại hai cuộc nữa, nếu như Tiếu Bảo Bối thực sự không đi ăn cơm cùng, vậy tao sẽ đưa mày đi ăn món ngon gì đó nhé...” Vỗ vỗ cái bụng đang liên tục kháng nghị của mình, Nhạc Dương lại lẩm bẩm.

Nhưng mà sau khi Nhạc Dương gọi hai cuộc điện thoại xong, thì điện thoại bên kia vẫn hiển thị là không có người bắt máy.

Cuối cùng, Nhạc Dương chỉ có thể bất đắc dĩ cất điện thoại di động đi, cầm theo một cái túi xách, một mình đi tới một nhà hàng nhỏ được xem như là quán quen.

Vì sao lại nói là quán quen đây?

Bởi vì đây là nhà hàng nhỏ mà Diệp Tử Hi thích nhất.

Trước kia lúc cô còn là cái đuôi nhỏ của Diệp Tử Hi, thì Diệp Tử Hi đi tới chỗ nào đều có bóng dáng của cô.

Táo đỏ le^e quyy do^nn.     

Một cách tự nhiên, Nhạc Dương cô cũng trở thành khách quen của nhà hàng nhỏ này.

Cô vừa đi vào, ông chủ liền nhiệt tình chào hỏi cô: “Chào tiểu thư Nhạc, đến ăn cơm sao!”

“Vâng, cho tôi đồ ăn như cũ, và cả cơm nữa!” Nhạc Dương nói, sau đó đi lại tìm chỗ ngồi xuống.

Lúc này đúng là giờ cao điểm đi dùng cơm.

Xung quanh người đến người đi tấp nập.

Nhạc Dương liền chọn cho mình một chỗ hơi khuất rồi ngồi xuống.

“Chị Nhạc, tại sao hôm nay lại đi có một mình?” Bởi vì thường xuyên tới chỗ này ăn cơm, cho nên nhân viên trong nhà hàng này cũng rất quen với Nhạc Dương. Die6n da29n le6 quy1 d9o^n.

Khi bưng đồ ăn lên cho Nhạc Dương, thì anh ta nói chuyện với Nhạc Dương.

“Một người không được sao?” Nhạc Dương còn tưởng rằng anh ta cho rằng một mình cô có chút cô đơn, nên mới trả lời như vậy.

“Không phải thế, em nói là không phải Diệp thiếu cũng ở chỗ này sao, tại sao chị lại không qua bàn của anh ấy ăn cùng?” Nhân viên kia hình như cũng quen biết với Diệp Tử Hi nên tùy ý hỏi.

Phải biết là, trước kia chỉ cần Diệp Tử Hi đến ăn cơm, Nhạc Dương nhất định sẽ không biết xấu hổ đi lại, đơn giản là chỉ cần ăn cùng một bàn với anh thôi.

Một cô gái béo ú, ngồi cùng với một người đàn ông anh tuấn trẻ tuổi, ở trong nhà hàng của bọn họ mọi người không ai là không biết.

Thậm chí, ai cũng có thể nhìn ra được là cô gái béo ú này vô cùng thích Diệp Tử Hi.

Nhưng mà Diệp Tử Hi lại không bị Nhạc Dương làm cảm động, thấy người khác nhìn thì rất vất vả để đuổi Nhạc Dương đi, cuối cùng đều kệ cô ngồi ở đấy.

Thấy cô đến đây, cũng chỉ có ý tốt muốn nhắc nhở cô rằng đối tượng mà cô thích đang ăn cơm ở chỗ này. Ý là, có phải cô cũng muốn dọn qua đó cùng ăn chung hay không?

Nhưng mà ngay khi Nhạc Dương nghe thấy Diệp Tử Hi cũng đang ăn cơm ở nhà hàng nhỏ này, thì lông mày của cô đột nhiên nhíu lại.

Hiển nhiên, chuyện này ngoài dự liệu của cô. Die6n da29n le6 quy1 d9o^n.

Bởi vì vừa rồi lúc Diệp Tử Hi hẹn cô đi ăn cơm. Bởi vì liên tục không nhận được câu trả lời của Tiếu Bảo Bối, nên Nhạc Dương không có tâm tình ứng phó với anh ta, nên nói với anh ta là tối nay cô muốn tới nhà Tiếu Bảo Bối để rủ cô ấy đi chơi, kêu anh chịu khó đi ăn một mình.

Lúc ấy, Diệp Tử Hi còn nói cho cô biết, không có Nhạc Dương đi cùng, anh ta ăn cái gì cũng không sao cả. Thậm chí, Diệp Tử Hi còn nói cho cô biết, anh muốn kêu người đưa cặp lồng cơm tới, ở trong phòng làm việc ăn cơm tối là được rồi.

Ai có thể nói cho Nhạc Dương biết, nếu như Diệp Tử Hi ăn cơm ở phòng làm việc, thì giờ phút này người xuất hiện ở nhà hàng nhỏ này là ai?

“Không thể nào đâu?” Đến lúc này, Nhạc Dương vẫn không tin chuyện mà nhân viên của nhà hàng này đã nói cho cô biết.

“Tại sao lại không thể nào? Đang ở bàn bên cạnh kia kìa! Chị nhìn xem, cái bàn ở giữa kia, Diệp thiếu và cô gái xinh đẹp kia không phải đang ngồi ở đó hay sao!”

Thực ra, trước đây Nhạc Dương đã gặp Diệp Tử Hi dẫn những người phụ nữ khác nhau đi ăn vô số lần. Mỗi một lần, cô đều có thể mặt dạn mày dày chạy lại chỗ bàn ăn của bọn họ. Hơn nữa, đến cuối cùng bàn ăn kia lại có nhiều thêm một người, chính là Nhạc Dương cô.

Cũng bởi vì Nhạc Dương đã chịu được nhiều khảo nghiệm như vậy, cho nên nhân viên nhà hàng này rất có lòng tin với sự nhẫn nại của cô. Cho nên bọn họ mới dám đem chuyện Diệp Tử Hi đưa người phụ nữ kia tới ăn cơm nói cho Nhạc Dương nghe.

Mà Nhạc Dương vốn đang dùng cơm của mình, cầm chiếc đũa gắp một miếng cơm tẻ thật lớn bỏ vào miệng, thuận theo hướng mà nhân viên nhà hàng chỉ, lúc cô nhìn thấy cái bàn cách đó không xa, vốn là trên tay của cô đang cầm đôi đũa với miếng cơm tẻ đang bốc hơi, trong khoảnh khắc liền rơi xuống...

Ngay cả cái miệng vốn đang nhai ngấu nghiến, trong nháy mắt cũng dừng lại mọi động tác.

Bởi vì, Nhạc Dương nhìn thấy Diệp Tử Hi, đang cùng ăn cơm với Đổng Tình...

Die^n dan & le^ê quy/y do^nn     . Nếu như thời gian có thể quay ngược lại, Nhạc Dương chắc chắn sẽ không tới nhà hàng này để ăn tối, thật sự...

Bởi vì nếu như vậy, có phải là cô sẽ không cần phải nhìn thấy thứ không muốn nhìn thấy, lúc Diệp Tử Hi ăn cơm cùng với Đổng Tình, trên mặt anh luôn lộ ra nụ cười. Thậm chí, cô còn nhìn thấy Diệp Tử Hi tự mình gắp rất nhiều đồ ăn vào chén của người phụ nữ kia...

Thật ra trong khoảng thời gian này, Nhạc Dương cũng thường xuyên đi ăn ở bên ngoài cùng với Diệp Tử Hi.

Nhưng mà mỗi một bữa cơm, ngoài chuyện Diệp Tử Hi muốn chọn một chỗ bí mật ra, lúc ăn cơm thỉnh thoảng còn nhìn ngó xung quanh.

Mỗi một bữa cơm, anh liên tục ở trong trạng thái thấp thỏm lo âu.

Diệp Tử Hi nói là không có gì, đây là thói quen của anh!

Nhưng mà dường như Diệp Tử Hi đã quên mất rằng, Nhạc Dương không phải là ngày đầu tiên quen biết anh. Cô biết anh, đã hơn mười lăm năm. Die^n dan & le^ê quy/y do^nn     . Thích anh, cũng đã hơn chục năm rồi. Mỗi ngày đều đi theo bên cạnh Diệp Tử Hi, bị tất cả mọi người công nhận là hộ thảo sứ giả của Diệp Tử Hi, làm sao có thể không hiểu được thói quen của anh chứ?

Mỗi khi ăn cơm cùng với Nhạc Dương cô, anh luôn tỏ ra vội vàng như vậy còn không phải là vì anh luôn lo lắng sẽ bị người khác nhìn thấy cảnh tượng bọn họ ăn cơm cùng nhau, cũng lo lắng chuyện hai người bọn họ yêu nhau sẽ bị người khác biết được?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi