HÔN NHÂN BẤT NGỜ: ĐOẠT ĐƯỢC CÔ VỢ NGHỊCH NGỢM

Editor: Táo đỏ phố núi

“Cục cưng, ăn món này nhiều một chút!” Nhìn thấy cô nhóc này gặm đùi gà, Kiều Trác Phàm vội vàng gắp một chút đồ ăn vào trong chén của cô.

Mà Tiếu Bảo Bối nhìn chằm chằm vào món ăn xanh mơn mởn kia lại cảm thấy không có chút hứng thú nào cả.

“Kiều Trác Phàm, cái này anh tự giữ lại mà ăn đi. Em ăn mấy thứ bên này là được rồi!” Nói xong cô định gắp những thứ ở trong chén mình vào trong chén của anh.

“Ăn nhiều rau xanh rất có lợi cho cơ thể!” Trước kia anh cũng không chú ý lắm về chuyện ăn uống lắm, bình thường bận rộn cả ngày nên ba bữa trong ngày cũng không quan tâm.

Nhưng mà kể từ lúc sống chung với Tiếu Bảo Bối, anh lại càng suy tính kỹ lưỡng về phương diện này. 

Nếu như ăn món gì có lợi cho thân thể của Tiếu Bảo Bối, thì giờ cơm vừa đến anh cảm thấy nên dẫn Tiếu Bảo Bối đi nhà hàng ăn cơm, đỡ phải để cho cô nhóc này bị đói bụng.

“Em có bánh pút-đing, anh không có bánh pút-đing. Anh phải ăn nhiều hơn...” Lúc Tiếu Bảo Bối đang lấy một đống cớ buồn cười thì từ xa vang lên tiếng giày cao gót đang đi lại chỗ này.

Mới đầu tiếng vang này chỉ khiến cho người ta thấy phản cảm

Nhưng mà ngay sau đó chủ nhân của tiếng giày cao gót này đi tới trước mặt của bọn họ, thì dừng lại.

Đến chỗ này, Tiếu Bảo Bối cũng không ngờ là sẽ gặp được người quen. Cô chỉ lo bỏ cái đùi gà vào trong miệng của mình mà gặm. Còn Kiều Trác Phàm thì sao, cũng chỉ lặng lẽ nhìn bộ dạng gặm đùi gà của Tiếu Bảo Bối. Tóm lại, cho dù Tiếu Bảo Bối có làm gì đi nữa thì trong mắt của anh vĩnh viễn đều là thiên sứ, anh nhìn như thế nào cũng không cảm thấy đủ.

Nhưng mà vừa lúc đó, chủ nhân của tiếng giày cao gói mở miệng, câu đầu tiên khiến cho hai người đang ngồi trên bàn ăn cùng nhíu mày.

“Kiều, không ngờ lại gặp anh ở chỗ này, quả thật là khiến cho người ta vui vẻ!”

Giọng nói kia, dịu dàng, õng ẹo. Nhưng mà có đôi chút ra vẻ ngờ vực.

Mà lúc này, Tiếu Bảo Bối đang nhét trọn cái đùi gà vào trong miệng, bắt đầu nhìn từ phía dưới nhìn lên.

Đó là một đôi giày cao gót màu xanh ngọc. Cũng nhỏ nhỏ xinh xinh. Nhưng mà lại rất cao, cao khoảng chừng mười mấy centimet.

Nghe nói đi đôi giày cao gót như vậy mới là đẹp mắt nhất.

Không sai, quả thực là như vậy.

Bởi vì Tiếu Bảo Bối chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên, liền nhìn thấy đôi chân mảnh khảnh của người phụ nữ này, đôi chân nhìn rất đẹp, giống như của những diễn viên người mẫu xuất hiện trong quảng cáo vậy.

Nhất là khi nhìn đến làn váy dài giữa hai đùi kia, nhìn một cái liền khiến cho người ta cảm thấy có *. 

Nhưng mà lúc Tiếu Bảo Bối vẫn chưa hoàn toàn nhìn hết người này, thì  người này đã tùy tiện ngồi ở vị trí bên cạnh Kiều Trác Phàm...

“Kiều, không phải nói là hôm nay sẽ đi qua tìm em sao? Em đợi anh rất lâu mà không thấy anh đến, hơi đói bụng chỉ có thể tự mình đi ra ngoài ăn cơm. Không ngờ còn có thể gặp anh ở đây...”

Người phụ nữ kia có một mái tóc dài rất xinh đẹp, mái tóc đen xõa xuống như thác nước. Làn da cũng thuộc loại trắng nõn như muốn phát sáng. Ngũ quan của cô ta cũng không có gì vượt trội nhưng mà bởi vì có làn da trắng nên nhìn cũng xinh đẹp giống như một tiên nữ hạ phàm.

Ngồi xuống bên cạnh Kiều Trác Phàm thì tạo thành một tổ hợp trai xinh gái đẹp vô cùng chói mắt.

Bởi vì phát hiện ra điều này nên trong lòng của Tiếu Bảo Bối buồn bực, cảm giác giống như trong lòng đang có một cây đuốc nhen nhóm lên.

Sau đó người này rất tự nhiên ra hiệu với nhân viên phục vụ ở cách đó không xa. 

Tiếu Bảo Bối nhìn không hiểu động tác kia có ý gì, nhưng hẳn là kêu cầm chén đĩa các loại tới.

Sau khi làm những thứ này xong, người phụ nữ kia mới nói với Kiều Trác Phàm: “Anh không để ý việc em và anh dùng cơm cùng với nhau chứ, Kiều...”

Lại là giọng nữ õng ẹo, chỉ nghe thôi đã khiến cho người ta nổi da gà hết lên.

Mà Tiếu Bảo Bối cảm thấy người này thật sự đúng là loại người không biết xấu hổ.

Bạn thử nghĩ mà xem, bạn cũng gọi người đưa chén đũa tới rồi, lại đi hỏi những thứ này. Người bình thường đoán chừng là sẽ không từ chối.

Nhưng mà người phụ nữ này làm xong những chuyện này rồi, lại không có bất kỳ cảm giác áy náy nào. Lúc nhân viên phục vụ đưa chén đũa lên, cô ta làm ra vẻ như mình là nữ chính vậy, trực tiếp bưng chén lên, bắt đầu xới cơm và thức ăn vào trong chén của mình.

Thực ra lúc Tiếu Bảo Bối chứng kiến chuyện này, Tiếu Bảo Bối còn oán trách ở trong lòng, người phụ nữ này cũng thật là, chỉ gắp đồ ăn vào trong chén của mình, mà không gắp đồ ăn cho người khác. Nhưng mà nghĩ lại, cô thực sự muốn nhìn thấy người phụ nữ này gắp đồ ăn cho Kiều Trác Phàm sao?

Câu trả lời rất rõ ràng là không. Vừa rồi chỉ nhìn thấy nhân viên phục vụ kia nhìn Kiều Trác Phàm một chút thôi, cô đã tức một bụng rồi.

Nếu như thật sự để cô nhìn thấy người phụ nữ này gắp đồ ăn cho Kiều Trác Phàm vậy thì sẽ như thế nào nữa.

Trong nháy mắt, trong lòng của cô cũng đỡ bực hơn một chút. Nhưng mà có lẽ Tiếu Bảo Bối không biết rằng, Kiều Trác Phàm người này có bệnh thích sạch sẽ.

Từ trước tới giờ anh sẽ không ăn đồ ăn mà người khác gắp cho anh. Chỉ cần có người nào đó chạm đũa vào, thì anh sẽ không đụng tới nữa. Dieen ndk dan/le eequh ydo nnn.

Cũng chính bởi vì điều này nên những người quen biết với anh đều biết bệnh này của anh. Cho nên bọn họ sẽ không tự đi tìm mất mặt.

Nhưng mà Tiếu Bảo Bối lại không biết, đó là bởi vì ở trước mặt của cô, Kiều Trác Phàm cũng sẽ ăn những đồ ăn mà cô gắp cho. Ngay cả bánh pút-đing mới ăn được một nửa, lúc cô không muốn ăn nữa, cũng sẽ đưa cho anh. Mà Kiều Trác Phàm mặc dù nhíu mày lại nhưng mà cuối cùng vẫn ăn.

Cũng chính bởi vì điều này cho nên Tiếu Bảo Bối mới không biết được thói xấu kia của Kiều Trác Phàm.

“Kiều, anh thích ăn món này mà. Nào, em để lại chỗ của anh! À đúng rồi, còn có cái này...”

Lúc Tiếu Bảo Bối nhìn chằm chằm vào người phụ nữ kia, thì cô ta lại bắt đầu lấy mấy món đồ ăn ở trước mặt của cô đi.

Cô ta đem mấy món ăn mà Kiều Trác Phàm thích, dời tới trước mặt của Kiều Trác Phàm.

Xem ra, cô ta rất hiểu thói quen của Kiều Trác Phàm.

Bởi vì sau khi gọi những món ăn này, Tiếu Bảo Bối cũng phát hiện ra Kiều Trác Phàm sẽ ăn thêm một chút.

Nhưng mà có khả năng cô ta không biết, món măng nấu đông kia, thực ra là Tiếu Bảo Bối gọi.

Mà bây giờ, cô vẫn chưa được ăn miếng nào, đã bị người ta đưa ra xa rồi...

Đôi mắt của Tiếu Bảo Bối trông mong nhìn qua đĩa thức ăn kia, nhưng mà hình như người phụ nữ kia căn bản không phát hiện ra điều này.

Mà Tiếu Bảo Bối cũng lập tức ý thức được, từ lúc người phụ nữ này xuất hiện tới giờ vẫn chưa chào hỏi Tiếu Bảo Bối cô..

Cô ta vẫn luôn nói này nói kia với Kiều Trác Phàm, nhưng mà ngược lại lại không hề có cảm giác với sự tồn tại của Tiếu Bảo Bối cô...

Nhìn thấy Kiều Trác Phàm dường như chấp nhận cách tồn tại của người phụ nữ này, Tiếu Bảo Bối hết sức tức giận.

Nghe những lời mà người phụ nữ này vừa mới nói, nói cách khác người phụ nữ này chính là người phụ nữ lưu lại vết son môi ở trên ngực áo của Kiều Trác Phàm?

Còn nữa, Tiếu Bảo Bối cũng vừa mới ngửi thấy mùi nước hoa vị ngọt của người phụ nữ này giống như mùi nước hoa ở trên áo sơ mi của Kiều Trác Phàm...

Đột nhiên, Tiếu Bảo Bối cảm giác giống như mình vừa ăn phải con ruồi vậy.

Thì ra người phụ nữ này chính là ‘tiểu tam’ mà Kiều Trác Phàm nuôi dưỡng ở bên ngoài.

Hừ hừ...

Tiếu Bảo Bối cảm giác lửa giận đốt tới mông của cô rồi!

Ngay cả thức ăn cũng trực tiếp dời tới chỗ bên kia của Kiều Trác Phàm phải không?

Muốn dùng cái này để tranh công, nói là cô ta chuẩn bị cho Kiều Trác Phàm?

Được rồi, Tiếu Bảo Bối cứ khiến cho bọn họ không được như ý đấy...

Nghĩ tới đây, Tiếu Bảo Bối vội vàng bỏ lại cái đùi gà của mình, cầm lấy chiếc đũa chuẩn bị gắp món măng nấu đông. 

Nhưng mà ngay lúc đôi đũa của Tiếu Bảo Bối sắp chạm vào đĩa măng nấu đông kia, thì đột nhiên xuất hiện một đôi đũa, ngăn cản cô ở giữa không trung.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi