HÔN NHÂN BẤT NGỜ: ĐOẠT ĐƯỢC CÔ VỢ NGHỊCH NGỢM

Editor: Táo đỏ phố núi

Mà khi trong phòng bếp thỉnh thoảng truyền ra tiếng kêu đau của Kiều Trác Phàm, thì trong phòng ngủ Tiếu Bảo Bối đang bận rộn lấy cá khô đút cho mèo con được đưa từ tập đoàn Đế Phàm về.

Thực ra thì Kiều Trác Phàm không thích mèo cô cũng biết rõ. Nhưng mà nếu không có cô, thì con mèo nhỏ này sẽ nhanh chóng bị ném ra khỏi tập đoàn Đế Phàm.

Cho nên sau một hồi cô nói muốn gãy lưỡi, cuối cùng Kiều Trác Phàm cũng đồng ý cho cô nuôi con mèo con này. Nhưng mà yêu cầu đầu tiên chính là, cô nhất định phải giấu con mèo con này ở trên ban công trong phòng ngủ của bọn họ, không để cho Thẩm Niệm Cẩm phát hiện. Nếu không anh sẽ trực tiếp ném con mèo con này ra ngoài.

Đối với yêu cầu này, Tiếu Bảo Bối chỉ cảm thấy có chút nghi hoặc.

Bởi vì theo Tiếu Bảo Bối, Thẩm Niệm Cẩm cũng rất thích mèo con mà.

Chỉ cần trên ti vi có tiết mục nào phát tin tức về mèo, bà ấy sẽ xem rất nhiệt tình. Nhưng mà vì sao Kiều Trác Phàm lại không để cho Thẩm Niệm Cẩm phát hiện trong nhà có sự tồn tại của con mèo nhỏ này chứ?  dfien ddn lie qiu doon

Đây đúng là một vấn đề khó hiểu.

“Meo meo, nhanh ăn đi nào.”

“Meo meo, không ngờ được cưng lại thích ăn món ăn mà Kiều Trác Phàm thích! Cảm giác sẽ nhanh chóng lớn lên!” Tiếu Bảo Bối cầm con cá khô ở trong tay, đưa lại gần cái miệng nhỏ của con mèo.

Con mèo nhỏ nhìn Tiếu Bảo Bối một cái, thử dò xét bắt đầu ăn mấy miếng. Thấy Tiếu Bảo Bối không lấy cá khô đi, hay là bắt nạt nó, nên lá gan của con mèo nhỏ này cũng lớn hơn một chút. Lần này nó trực tiếp nằm lên trên lòng bàn tay của Tiếu Bảo Bối để ăn, con mèo nhỏ này khiến cho lòng bàn tay của Tiếu Bảo Bối ngưa ngứa, chọc cho cô cười khanh khách không ngừng.

“Vẫn còn đùa giỡn? Mau chóng đi rửa tay đi, sau đó ra ăn cơm!” Lúc Kiều Trác Phàm đi vào thì nhìn thấy một màn như vậy.

Chỗ cửa sân thượng được mở ra, Tiếu Bảo Bối ngồi xổm trên sân thượng, tắm ánh mặt trời. Trong lòng bàn tay của cô thì có một con mèo xám nhỏ, giống như là một cục thịt vậy, đang ăn cá khô rất nhiệt tình. Mà trên khuôn mặt của Tiếu Bảo Bối thì đang cười rất vui vẻ, cả người tỏa sáng giống như thiên sứ vậy, khiến cho Kiều Trác Phàm không thể nào rời mắt đi được.

Một giây kia, Kiều Trác Phàm cảm thấy quyết định để cho cô đưa con mèo nhỏ này về nuôi là một quyết định chính xác!

Chỉ cần có thể khiến cho khuôn mặt của cô luôn mang theo nụ cười vui vẻ như vậy, thì kêu Kiều Trác Phàm anh làm bất cứ điều gì, cũng đều đáng giá.  dfien ddn lie qiu doon

Nhưng mà Kiều Trác Phàm phát hiện, con mèo nhỏ này dường như đã giành quá nhiều sự chú ý của Tiếu Bảo Bối.

Nếu không tại sao lúc anh nói chuyện với cô, Tiếu Bảo Bối lại làm ra vẻ như không nghe thấy. Lúc này, còn đứng lên chơi đùa với con mèo nhỏ ở trên sân thượng nữa.

“Tiếu Bảo Bối, lỗ tai này của em không còn hoạt động nữa đúng không?” Kiều Trác Phàm dứt khoát tiến lên, vươn tay ra chính xác túm lấy tai của Tiếu Bảo Bối. Đương nhiên anh khống chế sức lực rất tốt, ít nhất sẽ không kéo khiến cho cô bị thương.

Mà Tiếu Bảo Bối thì vừa bị Kiều Trác Phàm kéo tai như vậy, thì bắt đầu lẩm bẩm kêu ca: “Kiều Trác Phàm, đau!”

Mặc dù biết một câu ‘đau’ này cua Tiếu Bảo Bối là đang diễn trò, nhưng mà Kiều Trác Phàm vẫn thuận theo ý của cô, buông lỏng tay ra.

Ngay lập tức Tiếu Bảo Bối xoa xoa tai, vẻ mặt oan ức nhìn anh.

“Đau? Vậy thì em mau nói cho anh biết, mới vừa rồi anh nói gì em có nghe thấy không?”  

“Ha ha... Em không để ý!” Trên đời này chỉ có một người là Tiếu Bảo Bối mới có thể nói ra được một câu không tim không phổi như vậy mà thôi.

Đối mặt với Kiều Trác Phàm, bản lĩnh trợn mắt nói dối của cô đã được tôi luyện tới mức vô địch rồi. Bây giờ, nhìn thấy Kiều Trác Phàm hình như đã có chút tức giận, cô vội vàng thả con mèo nhỏ vào cái ổ mà lúc tan làm về bọn họ đã ghé mua ở cửa hàng vật nuôi, sau đó cô đi lại bên cạnh Kiều Trác Phàm, ôm lấy cánh tay của anh cười ngây ngô.

Rất rõ ràng, cô đang lừa dối để qua cửa.

Vào khoảng thời gian trước Tiếu Bảo Bối phát hiện, mỗi lần mà Kiều Trác Phàm tức giận, nếu như cô chủ động một chút, thì Kiều Trác Phàm liền hết giận. Cho nên lần này Tiếu Bảo Bối lại lập lại chiêu cũ.

Nào ngờ, lần này Kiều đại thiếu lại rất tính toán.

“Cười cái gì, mau nghiêm chỉnh lại cho anh!”

Sau khi Kiều Trác Phàm hừ lạnh một tiếng, Tiếu Bảo Bối khẽ bĩu môi một cái, xoay người về phía cái ổ nhỏ của con mèo mà đi tới.

Hừ hừ...

Lại hét lên! 

Cô không thèm để ý tới anh nữa!

Nhưng mà Tiếu Bảo Bối vẫn chưa đi được mấy bước, giọng nói của người đàn ông ở sau lưng lại vang lên một lần nữa.

“Đi đâu vậy? Em có tin là em đi lên phía trước một bước nữa, thì anh sẽ ném con mèo này ra ngoài hay không...”

Lời này quả thực đã khiến cho Tiếu Bảo Bối dừng lại.

Bởi vì cô biết rõ, Kiều Trác Phàm nói được thì tất nhiên cũng sẽ làm được.

“Kiều Trác Phàm, anh đã nói là cho em nuôi nó rồi!” Cô không thể không xoay người, nhắc nhở Kiều đại gia một chút. Để cho anh không quên mất lời mình đã từng nói.

“Vậy em cũng đã đồng ý với anh, nuôi nó cũng phải nghe theo lời nói của anh! Em quên rồi?” Một câu nói của Kiều Trác Phàm, khiến cho Tiếu Bảo Bối không còn gì để nói.  

Quả thực là cô đã đồng ý như vậy với Kiều Trác Phàm.

“Còn không mau đi rửa tay, sau đó đi ra ngoài ăn cơm, chẳng lẽ thật sự muốn anh vứt nó ra ngoài mới đi hay sao?” Thấy cô vẫn liên tục cúi đầu xuống, bộ dạng như là uất ức lắm, Kiều Trác Phàm lại không thể không cho cô một cầu thang đi xuống.

Thẩm Niệm Cẩm nói anh cưng chiều vợ giống như là cưng chiều con gái.

Vốn anh vẫn không biết là như vậy, nhưng mà bây giờ anh lại cảm thấy lời nói kia của Thẩm Niệm Cẩm hình như không sai.

Tiếu Bảo Bối thật sự đúng là một cô nhóc mãi không chịu lớn!

Mỗi một chuyện đều khiến anh phải lo lắng.

“Được, em đi ngay đây!” Tiếu Bảo Bối vừa nghe nói như thế, cũng biết là Kiều Trác Phàm không thực sự muốn ném con mèo kia đi. Mà như vậy thì cô sẽ không còn phải lo lắng mà đứng ở chỗ này canh giữ nữa.

Lúc này cô đã bị kích động chạy về phía cửa, hôm nay còn có món thịt xào khô mà cô thích nhất.

Nhìn Tiếu Bảo Bối đã chạy ra khỏi phòng ngủ, Kiều Trác Phàm vô lực lắc đầu một cái. Xoay người, anh liếc mắt nhìn con mèo nhỏ đang lim dim ngủ, lẩm bẩm: “Chung sống với cô ấy cho tốt. Nếu không...”

Lúc này trong đôi mắt của Kiều Trác Phàm đã không còn vẻ dịu dàng giống như đối với Tiếu Bảo Bối nữa.

Tia sáng trong đôi mắt màu đen kia, giống như một lưỡi dao sắc bén! Nhìn một cái, khiến cho con mèo nhỏ đang lim dim ngủ liền mở đôi mắt ra.

Giống như là cảm nhận được mệnh lệnh của Kiều Trác Phàm, con mèo nhỏ khẽ kêu lên một tiếng: Dieen ndk dan/le eequh ydo nnn. “Meo meo...”

Đoạn đối thoại này khiến cho người ta cảm thấy có chút quỷ dị đồng thời lại rất hài hòa...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi