HÔN NHÂN BÍ MẬT CHỐN SÂN TRƯỜNG

Nhan Thư trấn định, gấp quần áo cẩn thận gọn gàng, rồi lúng túng đi ra ngoài.

Chỗ hẹn cách trường học khá xa, Nhan Thư lái xe tới, ngẩng đầu nhìn bảng hiệu quán cà phê, đẩy cửa bước vào.

Hứa Bùi quay lưng về phía cô, gọi đồ uống ở quầy: “Một ly Americano lạnh, không đường.”

Anh dường như nghe được động tĩnh, xoay người hỏi, “Em muốn uống gì?”

Hai ngày nay thời tiết trở nên mát mẻ hơn, anh mặc một chiếc áo khoác cotton thoải mái, quần tây đen ôm lấy đôi chân dài nổi bật, dựa vào quầy quan sát cô.

“Một ly socola nóng.” Nhan Thư bước tới, nhìn lướt qua menu, “Ồ, ở đây còn có cá khô nhỏ?”

Hứa Bùi: “Quán này nổi tiếng có đồ ăn nhẹ rất đặc biệt, muốn một phần không?”

“Muốn!”

Những con cá khô nhỏ được chiên giòn rụm, vàng ruộm, được xếp chồng thành ngọn núi nhỏ trong khung tre xinh xắn.

Nhan Thư nhón một miếng, nếm thử, nhất thời bị mùi vị thơm ngon khiến cô nheo mắt, cảm thấy ngượng ngùng khi chỉ có một mình thưởng thức, cô duỗi đầu ngón tay đẩy cái khung nhỏ về phía người đàn ông đối diện.

“Có muốn ăn không?”

“Không ăn.”

“Rất ngon đấy.” Nhan Thư thản nhiên mà thưởng thức.

Hứa Bùi dựa vào bên cửa sổ, cúi đầu ung dung thong thả lật từng trang sách, giương mắt lên nhìn cô đầy ẩn ý: “Mấy ngày nay ở nhà giáo sư Tôn ăn no rồi.”

Nhan Thư: “…”

Mấy ngày nay, khụ, câu không ít cá.

Ở trường học cô không tiện bảo quản chúng, vì vậy tất cả đều cho lão Tôn.

Nghe ông nói, vợ của ông kéo mấy người anh em Hứa Bùi đến làm cá cho bọn họ ăn.

Cô mơ hồ nhớ ra, khi còn bé Hứa Bùi không thích ăn cá.

… Bởi vì khi ăn phải nhả xương, làm giảm tốc độ giải toán của anh.

Khi đó Hứa Bùi không hay nói chuyện, miệng lưỡi như bầu hồ lô, vốn dĩ mọi người đều không biết chuyện này, mỗi lần ông cô câu được cá đều vui tươi hớn hở đưa tới cho ông nội của Hứa Bùi.

Cho đến một lần, cô đợi ở bờ sông tình cờ gặp cậu bé Hứa Bùi đang xách một xô cá nhỏ, ừm, đem đi phóng sinh…

Hứa Bùi cầm cốc cà phê lên nhấp một ngụm: “Ông Nhan bây giờ vẫn thích câu cá?”

“Vẫn vậy.” Nhắc tới lão nhân gia nhà mình, ánh mắt Nhan Thư chợt trở nên mềm mại, chan chứa ý cười, “Mỗi ngày đều chạy ra ngoài câu cá, có khi cả họ nhà cá đều nhận ra ông.”

Hứa Bùi bật cười: “Chẳng trách kỹ thuật của em tốt như vậy.”

“Ầy, lần nào về nhà cũng phải luyện tập.”

“Vẫn câu cá ở sông Liễu Hà?”

Nhan Thư có chút bất ngờ: “Anh còn nhớ sông Liễu Hà ư?”

Hứa Bùi nhìn cô, dùng giọng mũi khẽ “ừm” một tiếng.

Ông nội anh và ông cụ Nhan là đồng hương, lại còn là tri kỉ hiếm có, về sau khi tuổi già lại cùng nhau lên núi tu sửa căn nhà, trở thành hàng xóm đối diện.

Dưới chân núi bên cạnh chỗ ở có một con sông uốn lượn ngang qua, chính là sông Liễu Hà.

Ông cụ Nhan rất thích câu cá, mỗi sáng sớm đều mang theo dụng cụ câu cá của mình, chậm rãi đi đến bờ sông, phía sau luôn xuất hiện cái đuôi nhỏ trắng trẻo mập mạp.

Gian phòng của Hứa Bùi hướng ra sông, mỗi sáng khi mở cửa sổ ra, có thể vừa vặn nhìn thấy hai bóng người, một già một trẻ.

Tiểu cô nương có lúc vểnh mông, mò cua trong khe đá, có lúc lại cởi giày ở vùng nước cạn vui vẻ chơi đạp nước, có lúc lại gác chân nhỏ lên, tay cầm cần câu, học theo dáng vẻ của ông làm bộ câu cá.

Lại có lúc, cô bé sẽ ngẩng đầu lên, hai tay chụm lại tạo thành cái loa, bi bô hét lớn: “Chào buổi sáng, anh Hứa Bùi!”

Khi cô bé hét lên, toàn bộ cơ thể nhỏ nhắn dùng sức, hai bím tóc sừng dê đung đưa trên vai cô.

Hứa Bùi sẽ thường mặt không cảm xúc quét mắt nhìn cô một cái, rồi đóng cửa sổ cái rầm.

Khi đó, anh thực sự cảm thấy cô rất phiền.

Khắp núi rừng đều nghe thấy tiếng nói ồn ào của cô.

Không chỉ ồn ào, còn đặc biệt quấn người.

Chỉ cần tình cờ gặp được anh, hai mắt Nhan Thư sẽ sáng lấp lánh, cả người lao nhanh về phía anh, hai chân ngắn ngủn chạy tới, liền mạch lưu loát treo cả người trên người anh, đúng lý hợp tình mà chỉ huy anh chạy tới chạy lui.

“Các tướng sĩ nghe lệnh, Kiều Kiều tướng quân chuẩn bị xuất phát!”

“Anh Hứa Bùi, xông lên đi!”

“…”

Nhũ danh của cô ấy là Kiều Kiều.

Nhưng cô bé anh gặp qua lại chẳng “kiều”* chút nào.

(*Kiều: mềm mại, nhõng nhẽo, hay làm nũng.)

Như chú khỉ con tinh ranh thì đúng hơn.

Điều anh mong chờ nhất mỗi ngày là khi nào con khỉ này sẽ chuyển về thành phố, tốt nhất vĩnh viễn đừng quay lại.

Có một đoạn thời gian, cô thực sự bị đưa đi.

Sát vách chuyển đến một tiểu cô nương, cô bé ấy điềm đạm ngoan ngoãn, xưa nay không dám lớn tiếng nói chuyện với anh.

Thế giới thanh tịnh.

Nhưng anh lại không vui vẻ lắm.

Vào một buổi sáng nào đó, cuối cùng anh cũng gõ cửa lớn nhà ông cụ Nhan, do dự một lúc lâu, mới hỏi: “Ông nội Nhan, khi nào thì Kiều Kiều trở lại?”

Giọng nói nhẹ nhàng của cô gái ấy kéo anh về thực tại: “Đã nhiều năm không về, anh còn nhớ?”

Hứa Bùi rũ mắt xuống, lật một trang sách, “Đại khái.”



Nhan Thư cảm thấy có chút áy náy.

Tám giờ tối, cô uống một cốc socola nóng nhiều calo, ăn một đống cá khô.

Bụng căng đến mức tròn vo.

Vào thời gian này.

Lần trước cũng như vậy…

Tại sao mỗi lần gặp Hứa Bùi, miệng đều không nhịn được thế này!

Cảm thấy tội lỗi với bản thân, Nhan Thư hành động dứt khoát, lập tức đứng dậy bước ra khỏi quán cà phê, thuận tiện đưa áo sơ mi trong túi xách cho Hứa Bùi: “Của anh đây, đã giặt sạch rồi.”

Hứa Bùi không nhận lấy.

Cô nghi hoặc nhìn sang, tình cờ bắt gặp vành tai đỏ rực của anh.

Người đàn ông đưa tay ra nhưng không tiếp nhận, chỉ dùng năm ngón tay chặn lại thân túi rồi đẩy đến trước mặt cô.

Nhan Thư: “?”

Không muốn?

Thấy cô còn chưa kịp phản ứng, vẻ mặt Hứa Bùi phức tạp mở miệng: “Em… quên đi.”

Anh nghiêng đầu, dứt khoát duỗi tay ra, bàn tay to nắm lấy cổ tay cô, kéo vào góc tường.

Nhan Thư buộc phải lùi về phía sau mấy bước, lập tức dựa lưng vào bức tường lạnh lẽo, vẻ mặt lờ mờ nhìn anh mở túi, lấy áo sơ mi ra.

Hứa Bùi cúi xuống, tiến lại gần cô.

Bàn tay to từ sau lưng cô vòng qua, áo sơ mi trắng mềm mại quấn vào eo cô, người đàn ông nắm lấy hai tay áo, ngón tay xoay chuyển vài lần, ống tay áo liền thắt lại eo.

Viền áo buông thõng xuống, vừa vặn che khuất đùi cô.

Hứa Bùi thở ra: “Được rồi.”

Trong lòng Nhan Thư nảy lên suy đoán không ổn, sẽ không phải là điều cô đang nghĩ tới đó chứ?

Giây tiếp theo, dưới thân truyền đến một dòng nhiệt.

Nhan Thư: “…”

M* nó!!!



Mấy ngày sau đó, Nhan Thư đều đang suy nghĩ đến một vấn đề.

Tại sao dì cả lại đến sớm nhiều ngày như vậy?

Khi nghĩ đến ánh mắt phức tạp của Hứa Bùi vào đêm hôm đó, cô không thể nhịn được muốn đào cái lỗ chui xuống.

Quá mất mặt.

Nhan Thư như con đà điểu, vùi đầu vào bàn học.

Lúc này là giờ học chung, trong phòng đều là bạn học từ các khoa khác, cô chôn đầu vào bàn, bên tai truyền đến lời bàn tán của các bạn học:

“A, cậu mua được tạp chí của trường chưa? Nghe nói lần này có bài phỏng vấn của đàn chị Lâm!”

“Kỳ này có một tin tức lớn hơn cơ, đó là Nhan Thư đã mời đoàn đội Hứa Bùi đến, ai mà còn xem tin tức về tình ái của đàn chị Lâm nữa!”

“Cái gì?”

“Này tìm được rồi, đây là tin của đàn chị Lâm.”

“Phụ bản à, quá mất mặt đi. Trước đây ở diễn đàn tạo bát quái lớn như thế, chẳng trách tôi nghe từ đàn anh cùng lớp là bọn họ đã mấy ngày đều chưa thấy chị ấy…”

Xế chiều hôm đó, tạp chí của trường đã bán hết.

Kịch bản lội ngược dòng kịch tính này được mọi người bàn tán xôn xao, trên diễn đàn xuất hiện một lượng lớn các bài viết liên quan.

Bài đăng phổ biến nhất là _____《 Không thổi phồng không bôi đen, từ góc độ thảo luận, tính chuyên nghiệp về bản thảo giữa Lâm Tuyết Mẫn và Nhan Thư có sự chênh lệch rất lớn 》

Chủ topic thao thao bất tuyệt, viết lưu loát mấy ngàn từ.

Từ khả năng đặt câu hỏi, đến kỹ năng viết, ngôn ngữ logic, năng lực phân tích, cho đến cách xử lý từng chi tiết nhỏ, ngôn ngữ thu hút, nói có sách mách có chứng, cuối cùng đưa ra một kết luận, sự chuyên nghiệp của Nhan Thư đủ để treo Lâm Tuyết Mẫn lên mà đánh.

Cuối cùng, cô ấy chỉ ra:

[Từ bản thảo phỏng vấn của Nhan Thư, không khó để thấy được ý định của cô ấy, không tốn sức chút nào mà có thể dễ dàng bóc tách mọi khía cạnh giá trị của Giải Vàng ICM, mối liên hệ bên trong của ngành Toán học. Cuối cùng phá vỡ tư duy sẵn có của độc giả, cho mọi người không gian vô hạn để suy nghĩ.

——— Đến tột cùng toán học theo đuổi cái gì, là sự lãng mạn kỳ lạ nhất, hay là sự khô khan và thực dụng nhất?

——— Toán học có phải là chìa khóa mở ra sự bí ẩn của biển rộng trời cao, hay chỉ là tương lai của vùng đất tương lai dưới chân bạn?

——— Toán học là khoa học hay là triết học?

Quả thật, tư liệu của cô ấy đến từ đội toán hàng đầu của Đại học Lan, đoàn đội Hứa Bùi, nhưng cách tư duy và cách đặt vấn đề là của chính bản thân cô ấy.

Nếu không thay đổi định kiến để hiểu ba vấn đề trên, sẽ không thực sự tạo nên một bản thảo phỏng vấn chất lượng cao như vậy.

Trái lại Lâm Tuyết Mẫn.

Bắt đầu từ bốn chữ “Thanh mai trúc mã” ở tiêu đề, đã tràn đầy tin tức tình ái thấp kém, câu trả lời và đưa ra vấn đề hoàn toàn không có chiều sâu, khiến tôi cảm thấy rất cô quạnh, cuối cùng chỉ nhớ kỹ một chuyện _____ Hứa Bùi thích ăn cá.

Loại bản thảo này, sắp xếp trong phụ bản tràn đầy “thông báo tường” và “tìm lại đồ bị thất lạc”, không quá thích hợp.

Xin hết, hoan nghênh các bạn đến tranh luận.]

Khi bài đăng này xuất hiện, đã gây ra một cuộc thảo luận sôi nổi giữa các sinh viên Đại học Lan.

[Tổng kết thành một câu nói: Lâm Tuyết Mẫn vượt cấp ăn vạ Nhan Thư.]

[Tôi chấn kinh rồi! Hoa khôi khoa thực sự đã tạo ra một bản thảo phong thần!]

[Cẩu toán học này xin để lại những giọt nước mắt cảm động ở đây! Hoa khôi khoa thực sự đã phỏng vấn ba người này, còn phỏng vấn tốt như vậy, sinh thời hệ liệt. Tạp chí kỳ này tôi muốn truyền lại cho đời sau, ai có nhiều sẽ nhận được giá cao, miễn là tạp chí chính.]

[Xin lỗi vì trước đây đã có những nhận xét chế giễu đến hoa khôi khoa, thực xin lỗi, là tại hạ có mắt như mù.]

[Trước đây tôi còn gọi cô ấy là bình hoa, hiện tại… đây là bình hoa sao? Này m* nó là bình hoa Hermès! Có nhan sắc, có tiền, có nội hàm, có độ hot!]

[Còn có thể pha trà xanh (đầu chó.jpg)]

[Lầu trên thật có nội hàm hahaha.]



Mọi người đang thảo luận vui vẻ thì trên trang chủ đột nhiên xuất hiện một đoạn video.

Đoạn video quay cảnh một cô gái với chiếc nhẫn trên tay, nhưng trọng điểm không phải là chiếc nhẫn, mà là hai bóng người, một cao một thấp ở lối vào quán cà phê phía sau họ.

Cô gái cầm trên tay một chiếc túi xách tinh xảo, liếc mắt đưa tình đưa tới trước mặt chàng trai.

Chàng trai im lặng một lúc, không nhận lấy, trực tiếp đẩy chiếc túi xách đến trước mặt cô gái.

Ở giây cuối cùng, cả hai cùng ngẩng đầu lên, đúng lúc ánh đèn quán cà phê sáng lên, phản chiếu khuôn mặt của hai người.

Cô gái là Nhan Thư, chàng trai là… Hứa Bùi.

Tiêu đề của lầu chính: [Ahhhhhhhhhhhhhhh! Hoa khôi khoa lén lút tặng quà cho Hứa thần để thổ lộ, bị Hứa thần ở trước mặt mọi người cự tuyệt! Trước mặt mọi người cự tuyệt nha! Mẹ nó!! Hoa khôi khoa mặt dày quyến rũ nam thần không thành!]

[Loại kịch bản xoay chuyển tình thế thần kỳ nào đây???]

[Quá thảm hahahahaha.]

[Mời các bạn thưởng thức bộ phim “Sự sụp đổ của bậc thầy trà xanh” hahahahaha.]

Điền Tư Điềm nắm chặt nắm đấm: “Những người này sao không làm biên kịch luôn đi, cái gì mà liếc mắt đưa tình, sao có thể nhìn ra loại ánh mắt đó chứ! Cho dù đối diện có là một con chó, cậu cũng có ánh mắt như vậy mà!”

“Còn có, cô gái trà xanh level max quyến rũ nam thần cái gì chứ, càng nói càng loạn ngôn. Cậu là mỹ nữ ngay thẳng có trái tim sắt thép, làm sao có thể lãng phí thời gian đi trêu chọc đàn ông. Cậu nói có phải hay không!”

Nhan Thư đang ngâm chân, cẩn thận đắp mặt nạ trước gương, thuận miệng đáp: “Đúng, đúng, đúng.”

“Cậu có lệ quá đấy!”

“…”

Rõ ràng như vậy sao?

Người khác nghĩ gì về cô, Nhan Thư thật sự không quá quan tâm, cô chỉ hy vọng những người này đừng lôi kéo cô và Hứa Bùi nữa, bằng không thời điểm ly hôn sẽ khó giải quyết.

“Không đúng.” Điền Tư Điềm đột nhiên lẩm bẩm.

Nhan Thư đắp mặt nạ, quay đầu lại, liền nhìn thấy Điền Tư Điềm chỉ về phía bàn của cô, nơi đó lộ ra cổ áo sơ mi nam: “Lần trước tớ đã muốn nói, cái áo này có chút quen thuộc.”

Mí mắt Nhan Thư giật giật, nghe thấy cô ấy đề cao âm lượng: “Tớ nhớ ra rồi, là của Hứa thần! Tớ đã nhìn thấy anh ấy mặc qua! Mẹ kiếp, cậu thật sự sẽ không có chút liên quan gì tới anh ấy chứ?”

“Suy nghĩ vớ vẩn cái gì.” Nhan Thư cầm lấy áo sơ mi được giặt lần thứ hai, tối nay chuẩn bị trả lại cho Hứa Bùi, cố ý giấu ở phía sau, “Tớ tự mua.”

“Đang yên đang lành cậu mua áo sơ mi nam làm gì?” Điền Tư Điềm vươn tay nắm lấy.

Nhan Thư cái khó ló cái khôn, buông tay, nhấc một chân lên, bàn chân từ trong chậu rửa bước ra.

Áo sơ mi trắng vững vàng rơi xuống chân cô.

“Tớ mua để…,” Nhan Thư cúi người, bình tĩnh nói tiếp, “lau chân.”

Vừa lau, cô vừa cảm thán: “Thương hiệu này thân thiện với làn da, vì vậy dùng để lau chân là tốt nhất.”

Điền Tư Điềm: “…”

Điện thoại đột nhiên rung lên, Nhan Thư tò mò liếc nhìn.

Hứa Bùi: [Tối nay em trả áo sơ mi đúng không, hẹn ở quán cà phê?]

Nhan Thư có chút hổ thẹn, chọc một câu: [Xin lỗi, hai ngày nữa sẽ trả cái mới cho anh.]

Hứa Bùi: [? Còn cái cũ thì sao?]

Nhan Thư trầm mặc trong chốc lát: [… ở trên chân của tôi.]

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi