HÔN NHÂN BÍ MẬT CHỐN SÂN TRƯỜNG

Giờ học thực nghiệm về thu thập tin tức và viết báo vào sáng thứ sáu là chương trình học chính của khoa Báo chí năm hai, sau giờ học, Nhan Thư lại chạy tới ban Tin tức để họp.

Hai tuần trước, đích thân thầy Mã tổng biên tập đã đưa ra quyết định, cô sẽ hỗ trợ Tần Minh Bách chọn đề tài và duyệt bản thảo, coi như là thay thế công việc trước đây của Lâm Tuyết Mẫn.

Đây là lần đầu tiên cô tham gia cuộc họp toàn thể, cùng mọi người trong ban Tin tức thảo luận công việc cho trang báo kỳ sau.

Kỳ sau vừa hay đến phiên Điền Tư Điềm làm trang báo.

Cuộc so tài trận chung kết Thanh Ca vừa kết thúc, hai bạn học trong trường đều có xếp hạng khả quan, hồi tháng chín Nhan Thư được phân nên đã liên hệ xong xuôi, vẫn luôn duy trì liên lạc, cuối cùng mọi người nhất trí thông qua phương án phỏng vấn cuộc so tài Thanh Ca của cô.

Cuộc họp vừa kết thúc, mọi người vừa nói vừa cười bàn bạc xem lát nữa cùng nhau ăn gì, nhưng cửa phòng làm việc két một tiếng bị đẩy ra.

Lâm Tuyết Mẫn nhiều ngày không thấy, giẫm lên giày cao gót nhỏ xuất hiện trước mặt mọi người.

Tất cả mọi người trao đổi ánh mắt, không hẹn mà cùng nhìn về phía cô ta.

Ánh mắt cảnh giác.

Chuyện phá hỏng lều của Nhan Thư khiến mọi người quá chấn động, không nghĩ tới cô ta còn khoác comple* khắp nơi tạo tin vịt cho Nhan Thư!

(*Mã giáp [马甲] = hóa danh [化名], ngụy trang, đổi tên, dùng tên giả, chỉ một người nào đó thay đổi tên hoặc bề ngoài để tránh né những người nhận thức mình, hoặc hiểu như “bình mới rượu cũ”.)

Chuyện này đúng là không có tiết tháo, suýt nữa thì đập nát tam quan của mọi người.

Đoạn thời gian mới xảy ra chuyện đó, mọi người còn hận không thể mắng thẳng mặt cô ta hai câu.

Lâm Tuyết Mẫn hoàn toàn không thấy ánh mắt bất thiện của mọi người, giống như không có chuyện gì, thản nhiên đến vị trí làm việc trước đây, không nhanh không chậm thu dọn đồ đạc.

Điền Tư Điềm lạnh lùng chọc ngoáy cô ta một câu: “Ai ôi, biết là không còn mặt mũi, chạy tới thu dọn đồ đạc? Sớm biết như vậy cần gì phải có lúc trước!”

Lâm Tuyết Mẫn hơi ngừng động tác tay.

Những người này đã không còn chút giá trị nào, đương nhiên là cô ta lười ngụy trang, trực tiếp xé rách da mặt.

“Không còn mặt mũi? Em gái, em nghĩ nhiều rồi. Chẳng qua là tôi… ” Lâm Tuyết Mẫn ôm mấy bản tài liệu trong tay, chỉ cao khí ngang* xoay người, “… không cần ở lại ban Tin tức nữa.”

(*Chỉ Cao Khí Ngang (趾高气昂): miêu tả bộ dáng chân bước nhấc cao, mặt nhếch lên, hừng hực khí thế | chỉ bộ dáng của người dương dương tự đắc; vênh váo đắc ý.)

Loại kỹ năng đặc biệt tùy thời biến sắc của cô ta khiến mọi người đều khiếp sợ nói không nên lời.

Nhất thời, trong phòng họp lặng ngắt như tờ.

Lâm Tuyết Mẫn nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng ánh mắt rơi trên người Nhan Thư.

Cô ta chậm rãi đi hai bước, dừng lại bên người cô, hất cằm giễu cợt: “Chẳng lẽ các người cho là tôi thật sự để mắt đến mấy trò tiểu đả tiểu nháo* xảy ra trong ban sao? Nói thật cho các người biết, tôi đã nhận được offer của tòa soạn Quang Huy rồi, hẹn gặp lại các vị. Oh, nếu như các người cũng vào được Quang Huy.”

(* Hoạt động trong phạm vi nhỏ hẹp.)

Nói xong, cô ta bê đồ đã thu dọn lên, dứt khoát đi ra phòng làm việc của ban Tin tức.

Để lại một đám người trố mắt nhìn nhau.

Nhất thời, mọi người vừa giận lại vừa hâm mộ, còn có chút không dám tin:

“Thật hay giả…”

“Đúng vậy, đó là tòa soạn Quang Huy, thật may mắn quá đi!”

“Năm nay Quang Huy tuyển người sao, không nghe thấy tiếng gió nha.”

Tiểu Ưu vẫn còn hơi mê man: “Tòa soạn Quang Huy thì sao?”

Điền Tư Điềm liếc mắt: “Phục cô luôn rồi Tiểu Ưu à, cái này mà cô cũng không biết? Truyền thông báo giấy số một trực thuộc tập đoàn Kỳ Hạ, học báo chí ai không muốn vào Quang Huy?”

Cô nói xong lại cảm thấy đang nâng chí khí của Lâm Tuyết Mẫn, hạ uy phong của mình, vội vàng bổ sung thêm một câu, “Nhưng mà mấy năm gần đây báo giấy yếu thế, suy nghĩ một chút cũng chẳng có gì to tát, đúng không Nhan Nhan!”

Nói xong, không nghe thấy Nhan Thư trả lời, quay đầu nhìn.

Người phía sau đang rủ mắt, cúi đầu nhìn điện thoại di động.

Điền Tư Điềm tiến tới, lơ đễnh lướt qua màn hình điện thoại, lúc này mới bật cười thành tiếng: “Đàn anh Quan xảy ra chuyện gì, liên tục chia sẻ mấy thứ dưỡng sinh khó hiểu, cái gì mà《 Ăn gì để bồi bổ dạ dày, công thức nấu ăn ngày ba bữa cho người bị bệnh dạ dày 》, hahaha, cái quỷ gì vậy, ai bị bệnh dạ dày!”

Nói xong, nhớ tới trưa nay đã nói sẽ ăn chung với ban, kéo tay cô: “Đi đi đi, đi ăn cơm, tớ nhìn thôi mà cũng thấy đói rồi.”

Nhan Thư xách túi lên, “Điềm Điềm, cậu tự ăn nhiều một chút nha. Tớ có chút việc gấp, đi trước đây.”

“Ây…”

Câu tiếp theo cô định nói bị ép phải nuốt vào bụng.

––– Nhan Thư đã chạy xa.



Cửa hàng cháo Đức Thiện ở phía đông Lan Thành.

Chóp nhọn kiểu Trung ẩn hiện ở trung tâm thành phố sang trọng, dây thường xuân xanh mướt leo đầy mặt tường xám trắng, trải dài dọc cánh cửa màu đỏ son lan tràn tới biển hiệu mạ vàng.

Đây là cửa hàng cháo tiếng tăm lừng lẫy của Lan Thành.

Một là vì tương truyền ông cố nội của ông chủ là ngự trù thời nhà Thanh, ông nội cũng là một câu chuyện có thật, mở một tiệm cháo ngọt thời kỳ Trung Hoa Dân Quốc, cũng chính là tiền thân của nhà hàng cháo Đức Thiện, rất có sắc thái truyền kỳ.

Hai là vì giá cả của cửa hàng vô cùng đắt đỏ.

Tùy tiện ăn một bữa, bình quân đầu người cũng phải gần bốn con số.

Lúc này, Nhan Thư đang ngồi ở bàn bát tiên* đằng sau bức rèm, liếc nhìn thực đơn, vẫy tay với người phục vụ: “Xin chào, xin hỏi những cháo nào là tốt cho dạ dày?”

(* Bàn vuông to, mỗi phía ngồi được hai người.)

Nhân viên phục vụ nghiêng người: “Xin chào, cháo gạo nếp bồ câu béo, cháo tim hoa quế còn có cháo mực, ba loại này có thể tăng cường sinh lực cho lá lách và dạ dày, kích thích dịch vị tăng khả năng tiêu hóa.”

Nhan Thư lập tức quyết định: “Được rồi, vậy thì lấy mỗi món một phần.”

Cô không biết Hứa Bùi thích ăn cái gì, dù sao thì mỗi món một phần chắc chắn không sai.

Đang ngồi chờ thì điện thoại reo lên, Nhan Thư liếc mắt nhìn, ngồi ngay ngắn hơn một chút.

Hắng giọng một cái mới cười híp mắt nghe máy: “Ai ui, ông ngoại, hôm nay không biết là ngày lành gì, còn nhớ gọi điện thoại cho cháu.”

Đầu dây bên kia là ông ngoại của Nhan Thư, ông cụ Nhan. (Nhan Thư theo họ mẹ)

Bây giờ ông vẫn ở bên bờ sông Liễu Hà, ngày ngày câu cá phơi nắng như trước đây, cuộc sống thoải mái thư thả biết bao.

Tiếc nuối duy nhất là tín hiệu ở sông Liễu Hà không tốt lắm, gọi đến thì bảy tám mươi phần trăm là không thể kết nối, trên cơ bản đều là phải đợi ngày nào đó ông nhàm chán nhớ tới cô, hai ông cháu mới có cơ hội nói chuyện qua điện thoại.

Cũng may thân thể ông khỏe mạnh, lại thuê một bảo mẫu với một y tá tư nhân đến chăm sóc tại nhà, Nhan Thư cũng yên tâm.

Ông cụ Nhan giả vờ tức giận nói: “Làm sao, gọi điện cho cháu còn phải chọn ngày lành à? Quả nhiên cháu gái lấy chồng như bát nước đổ đi.”

Nhan Thư: “Không phải là ông để cháu kết hôn sao, nếu không thì cháu ly hôn?”

Ông cụ Nhan: “Cái con bé này, lại nói bậy nói bạ gì đấy!”

Nhan Thư cười: “Biết cháu nói bậy nói bạ còn tức giận, không ly không ly, ông nói thì sao cháu dám ly hôn chứ.”

Nửa đoạn sau chỉ dám nhủ thầm trong lòng: Muốn ly hôn cũng phải chờ một năm sau, ông không nhìn chằm chằm nữa mới được.

Ông cụ Nhan hừ hừ: “Tiểu tử Hứa gia kia đối xử với cháu thế nào?”

“Rất tốt nha, tụi cháu tương thân tương ái, mật lý điều du*.” Nhan Thư trả lời chẳng đâu vào đâu, nhớ tới cái gì, lại nói, “Ông nội, cháu nhớ trước đây dì Triệu thích pha trà dưỡng dạ dày cho ông, đợi lát nữa ông nhờ dì ấy gửi cách làm cho cháu nhé.”

(*蜜里调油: ví von cho sự vô cùng thân thiết.)

“Dạ dày của cháu không thoải mái?” Giọng ông cụ Nhan hơi đọng lại.

Nhan Thư tùy tiện nói, “Không phải cháu, là Hứa Bùi, hai ngày nay anh ấy đau dạ dày.”

Ông cụ Nhan hơi sửng sốt, ngay sau đó ha ha cười to: “Được nha, không uổng công Kiều Kiều của chúng ta cưới chồng, cũng biết quan tâm người khác.”

“Nói gì thế, cháu vẫn luôn quan tâm mọi người.”

Ông cụ Nhan bất đắc dĩ: “Đúng vậy đúng vậy, cháu nói cái gì thì chính là cái đó.”

Giọng điệu thay đổi, “Đúng rồi, sao ông không liên lạc được với thông gia bên kia!”

Nhan Thư không kịp phản ứng: “Dạ?”

“Là bố mẹ chồng của cháu đó.”

“À.”

Giọng của ông cụ Nhan hơi bất mãn: “Rốt cuộc là Hứa gia bọn họ xảy ra chuyện gì, hai đứa trẻ các cháu cũng kết hôn rồi, sao một chút biểu hiện cũng không có, ít nhất thì mọi người cũng phải gặp nhau bàn bạc một chút chứ, cháu gái của ông xinh đẹp thế kia, chẳng lẽ cứ im hơi lặng tiếng gả đến nhà bọn họ như vậy?”

Đầu Nhan Thư bắt đầu đau.

Cô vội vàng nhớ lại: “Ông nói gì thế, bố mẹ anh ấy ở chỗ nào chứ, tóm lại là không có tín hiệu.”

Cụ thể là ở đâu, thật ra cô cũng chẳng nhớ được.

“Vậy… ” Ông cụ Nhan nghẹn lại một chút, “Vậy khi nào bọn họ quay về!”

Nhan Thư cười an ủi ông: “Ôi, ông đừng bận tâm chuyện này, cháu hỏi rồi nói cho ông sau, không nói nữa, cháu có việc phải làm.”

Nhân viên phục vụ bê một chiếc hộp tinh xảo tới.

Nhan Thư liếc nhìn chợt nhớ ra: “Chiếc hộp này không được, quá tinh xảo, liếc mắt một cái đã biết là rất đắt! Đổi cái khác đổi cái khác, thế này đi, dùng hộp đóng gói là được, càng phổ thông càng tốt.”

Cô lại rút hóa đơn ra vo thành một cục, vứt bỏ, khoa tay múa chân với nhân viên phục vụ, “Có thể đổi thành hóa đơn mười tệ, không không, tám tệ được không?”

Nhân viên phục vụ: “…?”



Hai tiếng “cốc cốc” khẽ vang lên.

Cách một cánh cửa, Quan Văn Cường tận lực hạ thấp giọng: “Bùi ca, ăn cơm thôi.”

Hứa Bùi gõ xong một nhóm số liệu, ngả người ra sau, đưa tay lên gỡ mắt kính xuống.

Bên ngoài đã không còn âm thanh.

Đám người này bình thường không đàng hoàng, nhưng khi Hứa Bùi làm việc, tuyệt đối không quấy rầy.

Nếu có chuyện muốn gõ cửa, cho dù bên trong có trả lời hay không, nhiều lắm cũng chỉ gõ một lần.

Anh xoa xoa mi tâm, tay còn lại đặt mắt kính vào trong hộp.

Đứng dậy, đi ra khỏi phòng làm việc, “Các cậu ăn trước đi.”

Quan Văn Cường không kịp phản ứng: “Bùi ca, cậu không ăn?”

“Ừm.” Hứa Bùi lãnh đạm trả lời lại một chữ, giơ cổ tay lên liếc nhìn mặt đồng hồ.

Ngoài cửa truyền đến một đợt tiếng bước chân khe khẽ, Hứa Bùi ngước mắt nhìn lướt qua, chuyển tầm mắt, “Cường ca, cho tôi một hộp.”

“?”

Không phải vừa nói là không ăn sao?

Mặc dù nghi hoặc, Quan Văn Cường vẫn khôn khéo lấy một hộp cơm, đang đưa tới thì sau lưng vang lên giọng của Nhan Thư: “Này này này, đừng cho anh ấy ăn cái đó.”

Quan Văn Cường quay đầu.

Nhan Thư chạy tới từ cửa nhỏ, liếc nhìn hộp cơm một cái, nghiêm túc nói: “Lại còn cay, càng không thể cho anh ấy ăn.”

Quan Văn Cường vẫn còn suy nghĩ tại sao Hứa Bùi không thể ăn cay, Nhan Thư đã thình thịch chạy đến bên cạnh Hứa Bùi, đặt hộp đóng gói bên cạnh, mở ra: “Ăn cái này.”

Hứa Bùi nhàn nhạt ừ một tiếng, vào bếp lấy hai cái chén mới “mua một tặng một”, đầu tiên là múc một chén, đặt trước mặt cô: “Em cũng ăn đi.”

Lại múc một chén cho mình, ngồi xuống, ung dung thong thả múc một muỗng cháo, đưa vào miệng.

Nhất thời hai người không nói câu nào, chỉ yên lặng ăn cháo.

Âm thanh ồn ào ầm ĩ của mấy chàng trai to xác bên cạnh như gần như xa.

Quan Văn Cường dựa vào ưu thế vóc người to con, thành công lấy đi hộp cơm của Hứa Bùi, quay đầu lại phát hiện Tiểu Lục Tử nhìn chằm chằm hộp cơm của mình, rốt cuộc cũng đại phát từ bi: “Nếu không, tôi chia cho cậu một phần?”

Tiểu Lục Tử ghét bỏ: “Cậu cho rằng tôi nhìn cái này của cậu?”

Quan Văn Cường yên tâm: “Vậy cậu nhìn cái gì?”

Tiểu Lục Tử hất đầu: “Ầy, Cường ca, cậu nhìn bên kia.”

Quan Văn Cường theo tầm mắt anh nhìn sang: “Bên kia làm sao? Là Bùi ca và Nhan Thư mà, có gì để nhìn?”

Anh khựng lại, nói tiếp, “… Không đúng, nhìn bọn họ còn rất đẹp mắt.”

“Ý tôi không phải cái này.” Tiểu Lục Tử duỗi một ngón tay, làm động tác nhỏ ở giữa hai người, “Cậu không cảm thấy giữa hai người bọn họ, có thứ gì khác lạ sao?”

Quan Văn Cường cẩn thận quan sát hồi lâu, gật đầu: “Đương nhiên khác, hai người bọn họ ăn cháo, nhìn chẳng có cảm giác ngon miệng gì. Còn không bằng trà lạnh uống ngon, lát nữa tôi đưa cho họ hai chai.”

Tiểu Lục Tử: “…”

Anh muốn nói thêm gì đó, lại bị Lý Tại bên cạnh chen lời: “Tôi cảm thấy cháo này rất thơm, nhìn hơi giống cửa hàng cháo Đức Thiện làm.”

Mấy người đàn ông hứng thú, bắt đầu gia nhập cuộc trò chuyện, bàn luận về cháo Đức Thiện đắt bao nhiêu có lai lịch như thế nào vân vân mây mây.

Tiểu Lục Tử liếc nhìn cách đó không xa, rõ ràng là có bong bóng màu hồng vờn quanh tuấn nam mỹ nữ, lại nhìn mấy anh em hoàn toàn không phát giác ra vấn đề, rơi vào trầm tư.

Chẳng lẽ anh thật sự nhìn lầm rồi?



Thật ra Nhan Thư không thích cháo Đức Thiện cho lắm.

Chính xác mà nói là cô không thích ăn cháo.

Nhan Thư thích đồ ăn có vị nồng một chút, là ngọt với cay, còn loại cháo khẩu vị thanh đạm này, chưa bao giờ thích.

Nhưng hôm nay cô cảm thấy mùi vị cháo này cũng tạm được.

Chắc là Hứa Bùi ăn quen…

Nhan Thư nhìn anh một cái.

Động tác lúc ăn cơm của anh thong thả không hề vội vàng, nhưng thật ra tốc độ không hề chậm, khẩu vị còn có vẻ không tệ, chén thứ hai cũng sắp thấy đáy.

Thấy anh cầm muỗng, còn định lấy thêm, Nhan Thư vội vàng ngăn cản anh: “Ây, đừng múc, hai ngày này mỗi bữa anh ăn ít một chút, chia thành nhiều bữa.”

“Tôi biết.” Động tác của Hứa Bùi không ngừng lại, thấp giọng nói, “Đây là lấy cho em.”

Nhan Thư cúi đầu nhìn một cái, lúc này mới phát hiện chén của cô đã trống không, khẽ ồ, đưa chén tới.

Cô nhớ lời nói của ông ngoại hồi trưa, suy nghĩ một chút, hỏi: “Đúng rồi, chú dì bên kia có khỏe không?”

Dứt lời lại thử thăm dò thêm một câu, “Bọn họ còn ở bên kia bao lâu? Chắc là không trở về sớm đâu nhỉ?”

Hứa Bùi nheo mắt: “Tháng 11 quay về.”

Nhan Thư lập tức gật đầu một cái.

Khá tốt, còn có thể trì hoãn thêm một tháng.

Vừa thở phào nhẹ nhõm, khóe mắt Nhan Thư liếc thấy Quan Văn Cường cầm hai bình trà lạnh chạy tới.

Cô nhíu mày: “Cường ca, thế này là anh không đúng rồi, không phải buổi sáng anh chia sẻ công thức nấu ăn bồi bổ dạ dày à? Sao bây giờ lại mắc lỗi nhỏ như thế này.”

Quan Văn Cường sửng sốt: “Em nói bài trên vòng bạn bè sao? Đó là Bùi ––– ai ui!”

Anh che bắp chân bị đá một cước, kêu thảm một tiếng.

Nhan Thư vẫn chưa phát giác ra gì cả: “Đúng vậy, anh và thầy Hứa cùng ăn cùng ở, anh ấy có bệnh dạ dày mà anh không biết? Cho anh ấy ăn cay lại còn uống trà lạnh?”

Quan Văn Cường: “?”

Anh không hiểu gì, “Bùi ca có bệnh dạ dày?”

“Đúng!”

“Sao có thể ––– ai ui ~”

Anh lại phải che bắp chân một lần nữa, bên tai là tiếng thở dài của Bùi ca.

Nhan Thư khẽ nhíu mày.

Cô cảm thấy có lẽ mình nghe hiểu tiếng thở dài này.

Đúng là.

Một người đàn ông như Quan Văn Cường, không có sự quan sát nhạy bén như cô cũng bình thường.

Trong đầu cô vòng vo một hồi, nghĩ ra một chủ ý: “Như vậy đi, chuyện ăn uống thuốc thang mấy ngày này của anh sẽ do tôi phụ trách giám sát.”

Hứa Bùi trầm ngâm chốc lát: “Không tốt lắm đâu… Shhhh ~”

Trong mắt Nhan Thư đều là căng thẳng, không nhịn được sừng sộ lên trách cứ anh: “Dạ dày đau phải không, còn cậy mạnh nữa?”

Sau khi tính toán, Hứa Bùi lại lắc đầu: “Không được, hai ngày nay anh phải ở nhà làm việc.”

Nhìn cô một cái, nhàn nhạt nói: “Em giám sát kiểu gì?”

Nhan Thư thuận theo anh nghĩ nghĩ: “Đơn giản mà, tôi đến nhà anh giám sát không được ư!”

Hứa Bùi gật đầu, giả vờ miễn cưỡng: “Vậy cũng được.”



Phòng làm việc của Tôn Hiếu Nguyên.

Lão Tôn ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Bùi không mời mà tới, hất cằm tỏ ý để anh ngồi xuống, tiếp tục vùi đầu viết viết vẽ vẽ trên tờ giấy trắng.

Lại cảm giác có gì đó sai sai, ngừng bút, quét mắt một lượt nhìn Hứa Bùi.

Ông ghé mắt nhìn anh, nhíu mày: “Tiểu tử, mỗi lần cậu đổi một bộ đồ đều phải chạy đến trước mặt thầy lượn một vòng phải không?”

“Xem thầy nói kìa, sao có thể chứ.” Hứa Bùi nhàn nhã dựa vào lưng ghế, “Em tới còn không phải là để điền tờ đơn à.”

Lúc này lão Tôn mới hết giận, rút ra một tờ đơn A4 từ trong ngăn kéo, đưa tới.

Hứa Bùi nhận lấy, hình như nhớ tới cái gì, lơ đễnh hỏi: “Đúng rồi, giáo sư Tôn, bình thường lọ thuốc thầy để ở đâu?”

Lão Tôn khó hiểu: “Lọ thuốc gì?”

Hứa Bùi thò tay vào túi áo trong mò ra cái lọ nhỏ quen thuộc: “Là cái này.”

Lão Tôn: “Thầy nhớ cậu đâu có bị đau dạ dày, mang theo thuốc dạ dày làm gì?”

Hứa Bùi bất đắc dĩ cười cười, buông tay: “Không còn cách nào, người khác mua. Nói với cô ấy là không có bệnh mà còn không tin, cứ bắt em phải mang theo bên người. Còn có thể làm sao?”

Lão Tôn bị nhét cơm chó một cách khó hiểu: “…”

Ông tức đến mức muốn dần tên nhóc này một trận, bực bội: “Tự nghĩ biện pháp, làm sao thầy biết để chỗ nào!”

Hứa Bùi kinh ngạc nhíu mày: “Không biết? Chẳng lẽ cô không bắt thầy mang theo?”

Lão Tôn: “…”

Ông nhịn rồi lại nhịn, không nhịn được.

Vơ một quyển sách ném qua.

Hứa Bùi ung dung tránh thoát, làm một khẩu hình “Em sai rồi”, cầm bút bắt đầu điền thông tin: “Thầy nói trước mặt em suốt bốn năm, còn không cho em phản kích một chút?”

Lão Tôn tức giận hừ một tiếng: “Thầy với cô của cậu là vợ chồng hợp pháp, nói ở bên miệng thì làm sao? Ngược lại là cậu ấy, đừng vui mừng quá sớm, đường còn dài, vừa vừa phải phải thôi. Nếu có bản lĩnh, khi nào hợp pháp chính quy cậu hẵng quay lại đây.”

Ông nói xong, tự cảm thấy đã vớt vát được một hồi, lại tự đắc nhìn Hứa Bùi.

Người đối diện không lên tiếng, chỉ dùng đầu bút gõ vào tờ đơn: “Phải điền chính xác thông tin thực tế?”

Lão Tôn khó hiểu: “Hỏi vậy không phải là vô nghĩa à?”

“Tư liệu được bảo mật?”

“Ừ.”

Hứa Bùi cười một tiếng: “Vậy được.”

Anh cúi đầu, viết xuống mấy chữ trên tờ đơn.

Điền xong tất cả thông tin, Hứa Bùi đưa tờ đơn cho Tôn Hiếu Nguyên: “Không còn việc gì thì em đi trước.”

Đến khi Tôn Hiếu Nguyên vẫy tay, anh thủng thỉnh đứng dậy, sửa sang lại vạt áo, đi hai bước về phía cửa, lại dừng bước, xoay người hờ hững hỏi một câu: “Giáo sư Tôn, thầy không kiểm tra?”

Đến khi người rời đi, Tôn Hiếu Nguyên trầm tư chốc lát, cầm tờ đơn anh vừa điền, tùy ý nhìn.

Đang định đặt xuống, chợt thấy gì đó, tay hơi khựng lại.

Qua hai giây, ông vội vàng móc kính lão trong ngăn kéo ra, đeo lên xong lại nhìn chằm chằm vào mục tình trạng hôn nhân hồi lâu.

Hai mắt trừng lớn.

Trong khung trống màu đen là chữ viết mạnh mẽ có lực.

Hai chữ to* đặc biệt ngay ngắn khuôn phép, không biết vì sao lại sinh ra mấy phần trịnh trọng –––

[ Đã kết hôn ]

(*已婚)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi