HÔN NHÂN BÍ MẬT CHỐN SÂN TRƯỜNG

Quan Văn Cường cảm giác Bùi ca có ý kiến với mình, nếu không thì tại sao đột nhiên lại đẩy cho cậu một đống bài tập thế này.

Nó khiến quầng thâm của cậu ngày càng lớn.

Sau khi chăm chỉ xem xong một phần, tranh thủ Hứa Bùi ra ngoài xem tài liệu trong thư viện, cậu không nhịn được, cầm điện thoại bắt đầu câu cá.

Khi Hứa Bùi quay lại, cậu đang hăng say lướt diễn đàn của trường, nhanh chóng chỉ vào màn hình chia sẻ: “Bùi ca, nhanh đến đây, cho cậu xem một bài viết thú vị, nói về tin tức ——”

Hứa Bùi ném tài liệu lên bàn, bưng cốc: “Đã tính thời gian mở van một chiều chưa?”

Quan Văn Cường nghẹn tại chỗ.

“Phân tích mối quan hệ giữa mô đun đàn hồi và áp suất của đường ống cao áp chưa?”

Quan Văn Cường đặt điện thoại xuống, uống nước tính toán đối sách.

“Đã có sơ đồ điều khiển của bơm dầu cao áp và van giảm áp chưa?”

Quan Văn Cường bị sặc phải ho khan hai tiếng, dưới cái nhìn của người nào đó, cậu xấu hổ lắc đầu: “Không có.”

“Một câu cũng không làm được, lại có tâm trạng thảnh thơi lướt mấy bài viết vô bổ trên mạng.” Hứa Bùi nới lỏng cúc áo sơ mi, cuối cùng nhận xét, “Rất tốt, ít nhất là tâm trạng tốt.”

Quan Văn Cường suy sụp: “Bùi ca, tôi sai rồi.”

Cậu rút ra kinh nghiệm xương máu, “Chuyện cướp tin tức ở Khoa Báo chí liên quan gì đến tôi! Nhan Thư cô ấy bị bắt nạt cướp trang bìa, đâu có liên quan đến tôi! Tôi sẽ cày đề ngay bây giờ!”

Quan Văn Cường đóng tab, khí thế ngất trời chuẩn bị trở về vị trí định chăm chỉ tính toán đến sáng, sau lưng truyền tới tiếng gọi: “Quay lại.”

“?”

Hứa Bùi đặt cốc trước vòi nước, cúi xuống lấy nước, trong tiếng nước chảy róc rách, anh nói: “Bài gì?”

Quan Văn Cường nhất thời không rõ có phải anh muốn quản mình câu cá hay không, liền khéo léo trả lời: “Bài đăng vô bổ.”

Hứa Bùi liếc nhìn cậu: “Ý tôi là nội dung.”

“Nội dung cũng vô bổ.”

“…”

Hứa Bùi nhìn cậu ta chằm chằm.

Nhất thời không xác định, tên đại ngốc này có phải là cố ý hay không.

Quan Văn Cường chống lại ánh mắt của anh, đột nhiên thông minh hơn, “Cái đó, là chút chuyện của Khoa Báo chí. Cậu biết Nhan Thư không, quên đi coi như tôi chưa hỏi. Hoa khôi Khoa Báo chí, trong phim ngắn tuyên truyền của trường ——”

Cậu ta vừa ngẩng đầu lên, liền bị Hứa Bùi xòe lòng bàn tay ra cắt đứt: “Đưa điện thoại cho tôi, tôi tự xem.”

Quan Văn Cường ngoan ngoãn mở diễn đàn của trường, tìm bài gốc, mở ra, đưa tới. 

[Tin tức nóng hổi từ Khoa Báo chí. Hoa khôi khoa YS* chuẩn bị trang bìa một hai tháng liền bị một vị sư tỷ khác âm thầm đoạt lấy.]

(*YS: Yan Shu – phiên âm của Nhan Thư)

Lầu 1: [Hiểu rồi, YS là Nhan Thư đúng không? Tạp chí học đường kỳ này hình như rất quan trọng, hoa khôi khoa thật thảm.]

Lầu 8: [Thảm cái mông, hoa khôi khoa không có thực lực, sao mà trách người khác được? Chủ đề cuộc phỏng vấn của đàn chị là tiểu thanh mai của Hứa thần, muốn một trang bìa tạp chí học đường cũng không quá đáng đúng chứ?

Đừng nói ban đầu là của ai, khi ra ngoài xã hội thì ai có khả năng tung tin lớn, trang bìa liền cho người đó làm, đàn chị tốt bụng còn chủ động đề nghị cạnh tranh công bằng, hoa khôi khoa có bản lĩnh thì làm cái lợi hại hơn đi!

Ở đây bán thảm làm gì!

Ha, đáng tiếc cô ấy không thể tìm được tin lớn hơn, vì chỉ có chính bản thân Hứa Bùi mới có thể đánh bại tiểu thanh mai của Hứa Bùi, nhưng mọi người đều biết, Hứa Bùi và đội của anh ấy không bao giờ chấp nhận bất kỳ cuộc phỏng vấn nào.

Thu gọn.]

Lầu 9: [Nếu thực sự có thể nhìn thấy tư liệu của Hứa thần, ai lại không khen rằng đàn chị nắm bắt tốt chứ? Hoa khôi khoa vẫn nên phụ trách xinh đẹp thật tốt, chuyện trang bìa khuyên cô bớt xen vào đi.]

Lầu 13: [Tóm lại trong một câu, so với đàn chị trâu bò, hoa khôi khoa chỉ là rác rưởi.]

Lầu 18: [Các chị em, chẳng lẽ trọng điểm không phải là Hứa thần có tiểu thanh mai sao???]



Một lời nói dấy lên ngàn gợn sóng.

Kết quả là mấy lầu phía sau hoàn toàn lệch hướng.

Quan Văn Cường tấm tắc hai tiếng: “Nói như thật, ai mà không biết cậu là một cẩu độc thân đã solo từ trong bụng mẹ hơn 20 năm? Phòng phụ nữ như phòng sói, trong bán kính mười dặm, thậm chí một con muỗi cái không thể bay vào được, lấy đâu ra tiểu thanh mai!”

Hứa Bùi nhấp một ngụm nước, dùng ánh mắt “Anh bạn, cậu chẳng biết gì về tôi cả” chậm rãi liếc nhìn cậu ta: “Cậu có chắc tôi là một cẩu độc thân không?”

“?”

Hứa Bùi không cho cậu ta thời gian băn khoăn, vân vê cốc nước trong tay: “Cậu tìm cách liên lạc với hoa khôi khoa…”

Anh dừng lại, liếc nhìn người bạn cùng phòng nhân mô cẩu dạng*, sửa lời, “… bạn. Hẹn thời gian, làm một cuộc phỏng vấn.”

(* Bên ngoài mang hình dáng con người nhưng bên trong tư cách/ tính tình/ phẩm chất thấp kém)

Phỏng vấn?

Quan Văn Cường có chút mộng bức*, lại có chút ngạc nhiên mừng rỡ – cậu muốn được phỏng vấn đến phát điên rồi!

(* Sững sờ, ngây ngốc, trợn mắt hốc mồm sau khi bị ‘sét đánh’ bởi một chuyện nào đó hoặc ai đó.)

Nếu không phải Bùi ca không cho phép, cậu đã sớm trở thành người đàn ông chạm tay là bỏng trước mặt giới truyền thông.

“Thật không Bùi ca!” Đứng trước chiếc bánh khổng lồ không thể giải thích được, cậu không dám tin, “Đội chúng ta, không phải là không chấp nhận bất kỳ cuộc phỏng vấn nào sao?”

“Phải không?”

“Phải!”

Quan Văn Cường rất chắc chắn.

“Ai quy định?” Hứa Bùi cau mày, có chút phản đối.

Quan Văn Cường bị câu hỏi của anh làm cho sửng sốt, bế tắc một hồi mới phun ra một chữ: “Cậu.”

“… Trí nhớ không tệ.” Hứa Bùi đặt cốc nước xuống, lần đầu tiên đánh giá rất tích cực cho cậu, sau đó chuyển sang trọng tâm cuộc trò chuyện, “Nhưng đó là trước đây, quy định mới là đội được phép nhận phỏng vấn.”

Quan Văn Cường gãi gãi đầu: “Hả? Quy định mới? Ra khi nào?”

Hứa Bùi dựa vào lưng ghế, dùng ngón tay cái gõ một chuỗi văn bản trên điện thoại, nhấn nút gửi, lười biếng liếc nhìn cậu: “Bây giờ.”



“Người này tung ra cái logic gì vậy? Chắc không phải là chính Lâm Tuyết Mẫn chứ! Tạp chí của trường chúng ta luôn được xếp lịch trước, cạnh tranh công bằng cái gì! Khi đến lượt cô ta làm trang bìa, sao từ xưa đến nay không thấy cô ta bảo cạnh tranh công bằng! Đoạt trang bìa của người khác còn nói hợp tình hợp lý như vậy?” Điền Tư Điềm tức giận nhìn chằm chằm vào bài đăng, lảm nhảm phỉ nhổ một đống lớn.

Cô ấy không nghe thấy lời đáp lại, phồng má ngoái đầu nhìn.

Nhan Thư đang ngồi trước máy tính, lạch cạch gõ một dòng trên thanh tìm kiếm.

—— Hướng dẫn câu cá ở hồ Thu.

Mới gõ ba chữ “Hồ Thu”, một số bản ghi tìm kiếm trước đó đã xuất hiện.

—— Địa điểm thả câu tốt nhất ở hồ Thu.

—— Bản đồ chi tiết của hồ Thu.

—— Hồ Thu có những loài cá nào.

Điền Tư Điềm: “…”

Xong rồi, hoàn toàn xong rồi.

Bệnh trạng này bắt đầu khi trở về từ KTV đêm hôm đó, đến hôm nay đã kéo dài mấy ngày rồi.

Ánh mắt cô lướt qua màn hình của Nhan Thư, sau đó cô nhìn vào cần câu, phao câu, hộp câu cá và các dụng cụ khác đã được thêm vào bên cạnh cô trong hai ngày qua: “Cậu đang chuẩn bị?”

Nhan Thư bóc lớp mặt nạ trên mặt, dùng đầu ngón tay xoa nhẹ để tinh chất dư thừa thẩm thấu vào da: “Câu cá.”

?

Điền Tư Điềm đau khổ thở dài, “Nhan Nhan, mặc dù không có hy vọng giành được trang bìa, nhưng cậu không cần từ bỏ rõ ràng như vậy! Kế hoạch dưỡng lão cũng đã được sắp xếp?”

Nhan Thư vươn vai, “Ai nói tớ chịu thua?”

Đôi mắt tròn xoe của Điền Tư Điềm lộ rõ ​​vẻ nghi ngờ, vừa định hỏi gì đó thì tiếng nhắc nhở WeChat vang lên.

Cô mở điện thoại ra xem rồi im lặng tắt máy.

Nhan Thư: “Ai vậy?”

Điền Tư Điềm cau mày: “Lừa đảo.”

“Hả?”

“Ai đó đã thêm tớ vào bạn WeChat, nói là người trong đội của Hứa thần, hỏi tớ liệu tớ có muốn trao đổi những vấn đề liên quan đến cuộc phỏng vấn không.”

Nhan Thư cạn lời: “Thật quá giả tạo!”

“Đúng vậy, coi tớ là đồ ngốc à? Lừa đảo rõ ràng như vậy, ai mà tin được! “ Điền Tư Điềm khẽ khịt mũi, dứt khoát từ chối.

Về điều này, Nhan Thư đã dành cho cô ấy một lời khen ngợi lớn: “Quả nhiên thông minh như tớ vậy.”

“Đương nhiên!” Điền Tư Điềm dương dương đắc ý ngồi phịch xuống ghế, tiếp tục lướt diễn đàn, mấy phút sau lại ngồi thẳng dậy, không thể tin được, “Ai đây, những chuyện kinh thiên động địa như vậy cũng bịa ra được.”

Nhan Thư, người đang lập chiến lược câu cá nghi ngờ nhìn sang.

Điền Tư Điềm nghiến răng đưa điện thoại cho cô: “Nhìn đi.”

[Không nhịn được nữa, tám quẻ trên da. Một đêm nào đó, hoa khôi khoa cố tình làm mất sổ ghi chép của mình, tạo cơ hội vô tình gặp gỡ nói chuyện với Hứa thần, còn định hỏi thông tin liên lạc của Hứa thần, nhưng bị từ chối dứt khoát (lúng túng.jpg). Hứa thần trả được cuốn sổ liền chạy, còn chạy rất nhanh, vì sợ bị cô ta dính lấy, hình ảnh kia rất buồn cười hahahahaha]

Lầu 2: [Lại là YS? Là cô ấy thì tôi không tin những lời này. Dù sao đây cũng là gương mặt được trường chúng ta công nhận, có tâm kế có thủ đoạn, thân hình nóng bỏng, Hứa thần sao có thể không hiểu phong tình như vậy được?]

Lầu 5: [Phong tình là gì? Mọi người đều biết, Hứa thần chỉ biết giải toán (tay chỉ đầu chó.jpg)]

Lầu 6: [Hahahahahaha, hoa khôi khoa trêu chọc đàn ông thất bại hahahahaha tôi cmn cười chết.] 

Lầu 7: [Không hổ danh là Hứa thần, mua vé tàu chạy trốn ngay trong đêm hahaha.]

Lầu 9: [Ách, tôi là người duy nhất muốn biết làm sao để dùng một cuốn sổ đi bắt chuyện sao? Nếu cuốn sổ bị mất, chỉ cần nhặt nó rồi trả lại không đúng à? Còn có thể nói thêm gì nữa?]

Lầu 16: [Em gái lầu 9 quá non, trong đó có quá nhiều kiến ​​thức. Ví dụ như bước đầu tiên, hoa khôi khoa có thể nói dối rằng có một số ghi chú quan trọng trong cuốn sổ, nhờ Hứa thần tìm giúp…]

Nhan Thư ôm thái độ học tập, đang nhìn bình luận không hiểu lắm nhưng có vẻ rất uyên bác này, điện thoại đột nhiên rung lên.

Cô nhấc điện thoại lên xem thử.

Là tin nhắn từ Hứa Bùi: “Xin lỗi, tôi không tìm thấy hai tờ ghi chép cách giải đề, em có thể nhìn thử xem nó có trong sổ tay hay không được không?”

Nhan Thư vội vàng đặt điện thoại xuống, lật quyển sổ, quả nhiên bút tích không phải chữ của cô, công thức xa lạ khiến người ta nhức cả mắt.

Chắc là Hứa Bùi đã viết nó lúc trên xe.

Cô ấy chụp một bức ảnh và gửi nó qua: “Nó là cái này?”

Sau khi gửi nó, không có động tĩnh gì nữa.

Nhan Thư chán nản nhấc điện thoại lên, sau đó đọc bài đăng: [Bước thứ hai, đề xuất một cuộc gặp mặt rất hợp lý.]

Điện thoại lại rung.

Hứa Bùi: “Là cái này. Lúc chụp ảnh tôi không nhìn rõ. Em có ở ký túc xá không? Tôi đến lấy nhé.”

Không thể nhìn rõ sao?

Nhan Thư nhấn đúp để phóng to, nhìn chằm chằm mấy lượt.

Này không phải là rất rõ ràng à!

Nhưng cô không thể không biết xấu hổ mà nghi ngờ ánh mắt của Hứa Bùi, sợ anh thực sự chạy đến ký túc xá nữ, vội vàng trả lời: “Tôi sẽ mang nó cho anh. Anh đang ở đâu? Bây giờ có thuận tiện không?”

[Bước thứ ba, rèn sắt khi còn nóng, cuộc gặp mặt đổi thành đi ăn.]

“Cũng được.” Hứa Bùi nói ngắn gọn, sau đó ném qua một địa điểm.

—— Nhà hàng trà kiểu Hồng Kông Huy Ký.

Đôi mắt Nhan Thư chậm rãi chuyển qua diễn đàn.

[Hay! Chị em lầu trên, có tiền đồ!]

[Hay! Chị em lầu trên, có tiền đồ a!]

[…]

Nhan Thư im lặng cầm hai chiếc điện thoại di động, xem bài đăng, sau đó nhìn vào hộp thoại WeChat.

Cô luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi