HÔN NHÂN BÍ MẬT, TÌNH YÊU THẦM KÍN

Chiếc xe đi tới, dừng lại bên cạnh Chử Đồng. Cô kéo cửa ra, ngồi vào trong xe.

Giản Trì Hoài khởi động xe, Chử Đồng bò lên cửa sổ nhìn ra bên ngoài: “Anh bảo chuyện lễ phục tụt xuống có phải do người khác làm không?”

“Là khóa kéo của bộ đó có vấn đề, không liên quan tới ai.” Giản Trì Hoài lãnh đạm đáp.

“Thật sự chỉ đơn giản vậy sao?” Chử Đồng hoài nghi trong lòng, thu ánh mắt lại: “Chuyện này chẳng mới mẻ gì, trước đây em cũng từng viết bài.”

“Nếu em đã có suy nghĩ ấy thì nên thông minh hơn, sau này tránh xa đám người đó một chút. Người nào người ấy cũng biết đóng kịch, diễn tuồng, ganh nhau toàn ở diễn xuất thôi.”

Chử Đồng thắt chặt dây an toàn: “Lần này Trịnh Niệm bị bẽ mặt đến mức này, không điên lên mới lạ đó.”

“Thế thì em càng phải tránh xa mấy kẻ điên ra.”

Gara.

Xe đưa đón Giang Ý Duy đang đợi trước cửa thang máy. Sau khi trợ lý và mọi người lần lượt lên xe, nét mặt Giang Ý Duy sa sầm lại, tới tận khi xe nổ máy vẫn không nói câu nào.

Người trợ lý bên cạnh dè dặt hỏi: “Ý Duy, chị sao vậy?”

Cô nhằm hờ hai mắt, gương mặt thanh tú toát lên một màu trắng nhợt không tự nhiên: “Chuyện lễ phục của Trịnh Niệm có phải là em làm không?”

Người trợ lý thầm kinh ngạc nhưng cũng không phủ nhận: “Nó huênh hoang như vậy, không cho nó nếm vài bài học, nó sẽ không biết ghi nhớ.”

“Thế nên, em định sau khi sự việc xảy ra sẽ đổ hết tội lỗi lên cô phóng viên nhỏ đó?”

“Ý Duy, chỉ có chị quá dễ ức hiếp.”

Giang Ý Duy xua tay, cơn bực dường như đã được nhịn tới tận cùng: “Từ lúc chị debut, em đã đi theo chị, em nên hiểu chị không thích mấy trò lén lút đó. Một ngôi sao nhỏ mới nổi như Trịnh Niệm muốn chèn ép chị không dễ như vậy đâu, không cần phải giở trò gian manh với nó, lãng phí thời gian!”

Người trợ lý nuốt nước bọt: “Vâng, em biết rồi.”

Giang Ý Duy hơi đau đầu, cô và Chử Đồng hình như sinh ra đã xung khắc. Giản Trì Hoài muốn bảo vệ Chử Đồng nhưng cô lại luôn cố tình hay vô ý đụng chạm tới cô ấy. Chuyện xảy ra tối nay, Giản Trì Hoài mà nhắm một mắt, mở một mắt mới lạ.

Và những việc tiếp theo, quả đúng như cô dự đoán.

Giang Ý Duy vốn dĩ nhận một quảng cáo với giá cao, vậy mà đối phương nhất quyết đổi người, không tiếc khoản tiền bồi thường. Cô ấy coi như Giản Trì Hoài đã ình một bài học, không tranh cãi, chỉ bình thản đón nhận. Nhưng Ân Thiếu Trình lại thuận nước đẩy thuyền, trao hợp đồng quảng cáo ấy cho Trịnh Niệm.

Đây cũng coi như tát mạnh một cái vào mặt Giang Ý Duy trước mặt mọi người, cô ấy chịu không nổi.

Hôm nay vốn dĩ Chử Đồng không được nghỉ nhưng cô thấy Giản Trì Hoài ở nhà nên cũng xin nghỉ luôn. Người đàn ông ngồi dưới mái hiên che nắng ngoài sân, trên bàn bày mấy cuốn sách, trong chiếc cốc sứ bên cạnh còn trôi nổi mấy lá trà. Chử Đồng mặc một bộ váy ngắn màu vàng nhạt, để lộ ra đôi chân dài mảnh khảnh, không ngừng đảo qua đảo lại trước mặt Giản Trì Hoài. Cuối cùng, anh không chịu nổi phải ngẩng đầu lên: “Lắc đủ chưa?”

“Nhìn bộ quần áo em mới mua này, thế nào?” Chử Đồng đặt tay lên hai vai, xoay một vòng.

“Mua ở đâu?”

“Trung tâm thương mại giảm giá, chỉ còn 50% thôi.”

Ánh mắt Giản Trì Hoài dừng lại trên đôi chân trần của cô, thanh mảnh, bé nhỏ. Anh nheo mắt lại: “Không được phép mặc bộ này ra ngoài!”

“Vì sao?” Chử Đồng tự thấy cảm giác rất tuyệt.

“Mông quá cong, ngực quá thẳng, quần áo quá hở hang. Bộ này chỉ được mặc ở nhà thôi.”

Chử Đồng há hốc mồm, sau đó bất giác phì cười. Cô chống nạnh, lắc lắc cái mông: “Mông em cong đó là người em đẹp. Ngực phẳng mặc quần áo mới đẹp, em cứ thích mặc như vậy.”

“Thế thì đừng mặc gì nó, càng đẹp!”

Chử Đồng nghe xong bèn kéo ghế ngồi xuống bên cạnh anh. Giản Trì Hoài cầm tách trà lên, khẽ nhấp một ngụm: “Mấy hôm nay rỗi sao?”

“Ừm, cũng tạm.”

“Mấy hành vi tùy tiện của em ở ngoài tôi mặc kệ, nhưng mấy tin tức có liên quan tới Ân Thiếu Trình thì không được theo bừa bãi, nghe rõ chưa?”

Chử Đồng hiếm khi chịu nghe lời: “Em nhất định sẽ tránh xa anh ta, tránh để bị anh ta giở trò nham hiểm. Nếu anh không tin, thì em thề?”

Giản Trì Hoài cảm thấy đề nghị này không tồi: “Được.”

“Anh không thể nói mấy câu như anh tin tưởng em, không cần em thề thốt sao?”

Người đàn ông xem giờ, cầm sách đứng dậy. Khi đi ngang qua người cô, quyển sách trong tay anh khẽ gõ lên đầu cô: “Tôi quá hiểu em rồi, nói trước quên sau, đáng nhẽ phải bắt em thề độc ấy.”

Chử Đồng nhìn mãi theo bóng Giản Trì Hoài, đang định kháng nghị thì trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác khác thường. Anh nói anh hiểu cô. Sự thân thuộc này bắt đầu từ khi nào vậy?

Lúc chập tối, Giản Trì Hoài có việc ra ngoài. Chử Đồng đang định đi tắm thì nhận được cuộc gọi của tổng biên tập: “Nhanh, cô ở gần khu Tứ Giao nhất, mau qua đó!”

“Chuyện gì thế ạ?”

“Sắp có đại chiến giữa hai nữ minh tinh, cô mau đi đi!”

Chử Đồng vứt chiếc áo ngủ trong tay đi: “Chị nghe ai nói vậy?”

“Vừa rồi có người nặc danh gọi điện tới. Không cần biết là thật hay giả, cô mau đi xem sao.”

“Vâng!” Chử Đồng lập tức kéo tủ đầu giường, lấy máy ảnh rồi đi ra ngoài. Một lát sau tin nhắn của tổng biên tập được gửi tới di động của cô, bên trong có số phòng cụ thể, còn chuẩn bị cả số hội viên cho Chử Đồng để tiện vào cửa.

Khi tới khu Tây Giao, Chử Đồng đi lên tầng hai, dọc đường hết sức cẩn thận. Từ xa có tiếng phụ nữ vọng lại: “Ân Thiếu Trình, anh ra đây, anh gặp em một lần cũng khó khăn vậy sao?”

Chử Đồng đứng ở đầu hành lang, cầm máy ảnh điều chỉnh tiêu cự. Qua ống kính cô mới nhận ra người này là Giang Ý Duy.

Giang Ý Duy ra sức ấn chuông cửa nhưng rõ ràng bên trong không ai trả lời. Chử Đồng nhẹ nhấng bấm máy. Bất thình lình, bên tai dường như có một cơn gió thổi qua, chọc vào má khiến cô ngứa ngáy. Chử Đồng đang định quay đầu thì bỗng có một bàn tay bịt miệng cô lại, eo cũng bị một cánh tay đàn ông ôm chặt.

Bước chân của cô bị kéo lê, không trách khỏi sợ hãi. Khi cô nhìn xuống thì thấy chiếc nhẫn lấp lánh trên ngón trỏ của người đàn ông. Cô cảm thấy quen quen, rồi chợt nhớ ra trên tay Ân Thiếu Trình cũng đeo một cái y hệt.

Lông mao cả người Chử Đồng dựng đứng lên, bàn tay thừa ra cuộn chặt thành nắm đấm, vung mạnh về phía sau. Không nghiêng không lệch, chính xác đáng sợ. Cô nghe thấy tiếng Ân Thiếu Trình bàng hoàng thốt lên, một chân đá một cánh cửa phòng nào đó rồi đẩy cô vào trong...

~

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi