Khách sạn Hilton, phòng 1202.
Hoa Hiểu Bồng giao thức ăn tới, đang định gõ cửa thì phát hiện cửa không khóa, còn có một khe hở.
Cô lễ phép gõ hai lần: "Thưa ngài, thức ăn đến rồi!"
Bên trong phòng không đáp lại, chỉ có một trận gió lạnh từ trong khe hở thổi ra, mang theo hơi thở lạnh lẽo.
Cô không nhịn được run lập cập, cất cao giọng: "Có người ở đây không? Thức ăn ngài đặt tới rồi."
Bên trong vẫn yên tĩnh không một tiếng động.
Cô cẩn thận đẩy cửa ra, liếc nhìn vào bên trong, một màu đen, không có đèn, cái gì cũng không nhìn thấy.
Chẳng lẽ đi ra ngoài rồi?
Cô đang định lấy điện thoại di động ra gọi hỏi thì bỗng nhiên một cánh tay sắt xuất hiện phía sau cánh cửa đưa ra ngoài kéo cô vào trong.
Sức mạnh cường hãn như lốc xoáy, khiến cho cô cảm thấy mơ hồ, trời đất quay cuồng, đến khi cô phản ứng lại, cơ thể đã bị một tòa ‘núi lớn’ đè ở trên ghế sofa
Không có đèn, đâu đâu cũng tối như mực, cô không nhìn rõ khuôn mặt đối phương, chỉ có thể thấy được đôi mắt lạnh lẽo, ở trong bóng tối thăm thẳm lóe lên tia sáng.
Trực giác nói cho cô biết đối phương là đàn ông, hơn nữa còn vô cùng cường tráng.
Cô muốn đẩy anh ra, nhưng lúc ngón tay chạm vào da thịt anh thì bỗng nhiên run lên rồi rút nhanh như có kim đâm.
Anh không mặc quần áo, da nóng như lửa, giống như là sắp bốc cháy lên vậy.
Cô hoảng hốt, vô cùng sợ hãi, cố gắng ép buộc bản thân phải giữ bình tĩnh.
"Tôi...!tôi giao thức ăn, cơm gà bào ngư và canh sườn củ sen, tổng cộng là...!32 tệ."
Mặc dù cô đã cố gắng khống chế đầu lưỡi cứng ngắc của mình, nhưng giọng nói vẫn khẽ run run.
"Tôi không có hứng thú, tôi muốn ăn em."
Giọng người đàn ông trầm thấp mà khàn khàn, cơ thể dán chặt lấy cô, hơi thở hừng hực vây quanh người cô.
Cách lớp quần áo mỏng, cô gần như có thể cảm giác được cơ bắp rắn chắc giống như đá của anh.
Đoán chừng anh đã uống say rồi, nếu như muốn ăn tươi nuốt sống cô, chắc chắn sẽ dễ như ăn bánh.
"Tôi...!Tôi da thịt béo, rất khó ăn, hơn nữa tôi còn có bệnh, là bệnh truyền nhiễm rất nghiêm trọng, chính là cái kia...!AIDS đó.
Anh ăn tôi, sẽ bị lây nhiễm.
Thức ăn anh đặt đã tới rồi, tôi đi ra lấy cho anh, có được không?"
Cô dùng giọng điệu khẩn cầu đối phó con ma men, nhẹ nhàng không chọc giận anh.
Người đàn ông cười lạnh một tiếng: "Tiểu yêu tinh, không cần phí lời với tôi, là chính em đưa tới cửa."
Nói xong, anh thô bạo xé quần áo cô.
Anh đã ẩn nhẫn rất lâu rồi, du͙ƈ vọиɠ trong cơ thể như dung nham dưới núi lửa, chỉ chực chờ phun trào.
Lúc này Hoa Hiểu Bồng mới hiểu được ý đồ của anh, cô sợ hãi vạn phần, cái gì cũng không rảnh lo, sử dụng toàn bộ sức lực của mình, quyền đấm cước đá hướng vào anh, để tránh thoát ra ngoài.
Nhưng không làm nên chuyện gì.
Cô giãy dụa, đối với người đàn ông mà nói chỉ là gãi ngứa.
"Van cầu anh, thả tôi ra, tôi chỉ là đến giao thức ăn, van cầu anh..." Cô khóc lóc cầu xin.
"Em đây là lạt mềm buột chặt?"
Tiếng cô khóc như làm phiền đối phương, anh nắm cằm cô, hơi dùng lực khiến cho cô đau kêu ra tiếng.
"Tôi thực sự chỉ là người giao thức ăn, chắc là anh uống say rồi, hình như cũng hơi sốt, tôi...!tôi lấy cho anh ly nước đá để hạ nhiệt, được không?" Cô khóc thút thít nói.
Hơi thở nóng bỏng của người đàn ông ấp tới, gần như làm phỏng gò má cô: "Tôi không cần đá, chỉ cần em."
Chỉ có cô, mới có thể dập lửa.
Lúc anh nói chuyện còn mang theo tiếng thở dốc, lý trí của anh đã sớm bị xuân dược nuốt chửng, chỉ còn lại nhu cầu sinh lý nguyên thủy nhất.
"Van anh, thả tôi đi đi, tôi không nhìn thấy cái gì, cũng không biết anh là ai, chuyện hôm nay tôi coi như chưa từng xảy ra." Cô tựa như con cừu nhỏ bị móng vuốt của sư tử bắt lấy, trong lòng run rẩy sợ hãi.
Cô thật sợ, vô cùng sợ, nhưng ngoại trừ cầu xin, cái gì cô cũng không làm được.
Người đàn ông xì một tiếng, trào phúng nói: "Đừng có nói nhảm nửa." anh cúi đầu, không kiên nhẫn ngăn chặn miệng cô.
Tê liệt đau đớn kéo tới khiến cô muốn hôn mê.
Lòng cô như ngã vào vực sâu vạn trượng, không ngừng rơi xuống dưới, cuối cùng thê thảm đụng vào nham thạch, tan xương nát thịt.
Cô biết mình đã mất đi lần đầu tiên quý giá nhất, giọt nước mắt tuyệt vọng trượt xuống.
Trong bóng tối, cô không nhìn thấy cái gì cả, chỉ nhìn thấy một bóng dáng to lớn đang lay động xâm phạm vào thân thể cô, một lúc lâu mới dừng lại.
Phòng vẫn tối đen, người đàn ông nằm ở bên cạnh, ngủ thiếp đi sau khi đã được thỏa mãn.
Cô cố gắng ngồi dây, mò tìm quần áo rải rác trên đất rồi mặc vào, sau đó chạy ra khỏi phòng...
Cô không nhớ rõ mình đã trở về phòng trọ như thế nào, điện thoại di động không ngừng vang lên, rất lâu cô mới phục hồi lại tinh thần cầm điện thoại.
"Hiểu Bồng, con nhanh tới đi, Tiểu Phong hình như không ổn lắm!" Trong điện thoại là giọng của mẹ cô.
Cô kinh động, không kịp đi tiêu hóa nỗi đau xót, ngay lập tức đứng dậy, xông ra ngoài.
Trong phòng bệnh, có bác cả và bác gái.
"Tiểu Phong thế nào rồi?" Cô lo lắng hỏi.
"Hai giờ trước, tim Tiểu Phong đột nhiên ngừng đập, cũng may bác sĩ cứu kịp thời, mới khôi phục bình thường." Mẹ Hoa khóc thút thít nói.
Hoa Hiểu Bồng ôm bả vai bà, mẹ là một người yếu mềm, một khi có chuyện gì đều sẽ hoang mang lo sợ.
"Hiểu Bồng, em cháu nằm như vậy đã ba năm rồi, không biết lúc nào mới có thể tỉnh lại, vì duy trì tính mạng thằng bé, nhà cháu đã mắc nợ chồng chất, cháu có nghĩ sau này sẽ thế nào không?" Bác cả thở dài.
"Nếu như gả vào nhà họ Lục, tất cả vấn đề đều sẽ được giải quyết." Bác gái nói tiếp lời chồng.
Vì thuyết phục cô thay thế con gái Hoa Mộng Lê gả vào nhà họ Lục mà bọn họ đã nhiều lần khuyên nhủ cô.
"Chị dâu, con trai nhà họ Lục không chỉ tàn ác, mà người cũng kì quái, còn là thích đàn ông, Hiểu Bồng gả vào đó chẳng khác nào nhảy vô hố lửa ." Bố Hoa lắc đầu, ông không thể hại con gái được.
"Hiện tại quan trọng nhất là chữa khỏi cho Tiểu Phong, nhà họ Lục có tiền có thế, sau khi Hiểu Bồng gả vào đó, nhà họ Lục nhất định sẽ mời nhất bác sĩ tốt đến chữa trị cho Tiểu Phong, không chừng thằng bé có thể lập tức tỉnh lại." Bác gái bĩu môi.
Hoa Hiểu Bồng âm thầm siết chặt nắm đấm, môi đỏ nhếch thành một đường thẳng tắp, liếc qua liền biết cô đã có quyết định.
"Bố, mẹ, con bằng lòng gả vào nhà họ Lục."
Chỉ cần có thể cứu em trai, kể cả muốn cô nhảy vào rừng gươm biển lửa, cô cũng đồng ý.
"Quá tốt rồi, bây giờ bác liền đi thông báo cho nhà họ Lục." Bác gái mỉm cười, vẻ quỷ dị trong mắt bất giác lóe lên..