Hoa Hiểu Bồng cũng mỉm cười nói: “Chị cũng vậy, cũng thích diễn giống như lúc trước, hơn nữa diễn xuất càng ngày càng tốt.”
Trong lòng Hoa Mộng Lê đang tức điên lên, những lời này như đang lột một lớp da của cô ta, may mà khi nãy cô ta đã làm đủ chuyện để lại ấn tượng tốt với Lục Cẩn Ngôn, nếu không thì cô ta đã uống hết công sức rồi.
“Được rồi, ai bảo chị là chị gái chứ, chị không trách em gây chuyện lung tung.
Người làm chị từ đầu đến cuối đều phải yêu thương và bảo vệ em gái, cho dù em có tùy hứng đến mức nào thì chị cũng sẽ tha thứ cho em thôi.” Khóe miệng của cô ta mở rộng ra, nở một nụ cười vô cùng khoa trương, giống như không hề tức giận một chút nào.
Hoa Hiểu Bồng thật sự rất khâm phục diễn xuất của cô ta, nếu như không phải đã quá hiểu rõ cô ta thì chắc chắn đã bị lừa gạt rồi.
“Chị à, em biết từ nhỏ đến lớn, chỉ cần là thứ chị muốn có thì chị sẽ nghĩ đủ mọi cách để lấy được.
Chị rất kiên trì, không đạt được mục đích sẽ không từ bỏ.
Giống như lúc trước chị bảo bác cả không ngừng thuyết phục em gả thay chị vậy, em không đồng ý thì ngày nào bà ấy cũng tìm đến em năn nỉ ỉ ôi.
Vì là em gái của chị, chị muốn thứ gì thì em đều đưa cho chị, nhưng mà Lục Cẩn Ngôn thì không được, người đàn ông này là của em!”
Cô nhìn cô ta với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, giọng nói mang theo vài nét bá đạo.
Cô nói xong liền vươn tay ôm lấy cổ của Lục Cẩn Ngôn.
Nếu như Hoa Mộng Lê đã bắt đầu tán tỉnh ngay trước mặt Lục Cẩn Ngôn, hoàn toàn không nể tình chị em thì cô cũng không cần phải buông trôi bỏ mặc nữa.
Hoa Hiểu Bồng nhìn dáng vẻ của Lục Cẩn Ngôn, xem ra đã bắt đầu bị hấp dẫn rồi, vốn dĩ cô nghĩ rằng tảng băng ngàn năm này sẽ khác với những người đàn ông khác, xem ra cô đã lầm rồi.
Người xấu việc xấu thì ở đâu cũng như nhau, những người đàn ông đều là những động vật đơn bào cân nhắc vấn đề bằng nửa thân dưới, đều không chịu được sự cám dỗ.
Nếu như cô còn không hành động thì sẽ phải cuốn gói cút khỏi nơi này đấy.
Trong lòng Lục Cẩn Ngôn âm thầm cười nhạo một tiếng, thứ mà cô muốn không phải anh mà là người của anh.
Nhưng mà anh lại vô cùng yêu thích dáng vẻ vô cùng ngang ngược này.
Người phụ nữ này luôn có thể để cho anh tìm thấy điểm sáng, không phải, nói một cách chính xác thì phải là điểm tối, bởi vì phần lớn cả người cô đều là những mặt tối.
Thế nhưng những mặt tối này cũng được xem là cảm giác mới mẻ, là điểm khác biệt so với tất cả mọi người, không đến mức nhanh chóng khiến anh cảm thấy nhàm chán.
Hoa Mộng Lê thật sự sắp tức đến điên lên rồi, cả đầu tóc đều đang âm thầm bốc khói, nhưng mà cô ta không hề thể hiện ra ngoài, cô ta không để lộ bất cứ cảm xúc nào mà vẫn tươi cười: “Hiểu Bồng, chị không tính toán về những chuyện mà em đã làm.
Chị chỉ tin rằng điều gì đã được sắp đặt sẽ đến đúng thời điểm, những điều không có cần gì phải phí sức cầu xin.
Những thứ của mình thì cuối cùng ông trời cũng sẽ trả lời cho mình, cho dù có một số người tốn hết công sức, tính toán mưu mô cũng có thể là xôi bỏng hỏng không.”
“Chị à, chị hiểu được đạo lý này là tốt.” Cô quay đầu lại, nhẹ nhàng hôn lên mặt của Lục Cẩn Ngôn: “Nếu như anh ấy đã chọn chị thì em sẽ dứt khoát rời đi, nhưng mà không phải trả lại cho chị mà chỉ chúc mừng người thứ ba như chị đã thành công chiếm vị trí.”
Cô nói những lời này thật ra để dội ngược lại cô ta nhưng mà Lục Cẩn Ngôn nghe thấy lại cảm thấy hơi tiêu cực, anh không khỏi nhíu mày lại.
Nếu như là tiền thì cô chắc chắn sẽ phấn đấu, liều mạng, nhưng lại không có một chút ý chí chiến đấu nào đối với chồng và hôn nhân, đúng là Grandet xem tiền như mạng.
Vẻ mặt của Hoa Mộng Lê lúc trắng lúc xanh.
Cô ta không phải người thứ ba, Lục Cẩn Ngôn vốn dĩ phải thuộc về cô ta.
Đứa đê tiện này mới là người thứ ba, một đứa trà xanh không biết xấu hổ, chiếm vị trí của người khác.
Cô ta vốn muốn cãi lại, thế nhưng vừa nhìn thấy Lục Cẩm San bước vào liền im miệng, cô ta biết chắc chắn Lục Cẩm San sẽ nói giúp cô ta.
Lục Cẩm San chính là thanh kiếm sắc bén của cô ta.
Lục Cẩm San vừa mới đi SPA xong, khi cô ta đi vào thì nghe thấy những lời của Hoa Hiểu Bồng, cô ta liền tức giận lên tiếng: “Người thứ ba ư? Cô có biết xấu hổ không hả? Rõ ràng Mộng Lê mới là chính chủ, cô mới là người thứ ba mà còn không biết xấu hổ vặn ngược nói lại cô ấy à.”
Hoa Hiểu Bồng hơi híp mắt lại, một tia sáng lạnh lùng lướt qua dưới đáy mắt.
Đây đã là lần thứ hai cô ta công khai dẫn Hoa Mộng Lê đến tán tỉnh Lục Cẩn Ngôn rồi, nếu như cứ để mặc cho mọi chuyện tiếp tục như vậy, cô ta chắc chắn sẽ càng quá đáng hơn, làm ra những chuyện tồi tệ hơn.
Cô không thể ngồi yên chờ chết được.
“Lục Cẩm San, cái mà mình không muốn đừng làm cho người khác, ngày nào chị cũng đề phòng người thứ ba phá hoại mối quan hệ của cô và Tần Như Thâm, vậy mà lại không ngừng dẫn theo người thứ ba quấy rối hôn nhân của tôi.
Chị không cảm thấy bản thân rất nực cười sao?”
Bắp thịt trên mặt của Lục Cẩm San co rút vài cái: “Người nên gả cho Cẩn Ngôn, trở thành em dâu của tôi là Mộng Lê chứ không phải cô, cô chỉ là một đứa thay thế, bây giờ lại bám víu Cẩn Ngôn không chịu ly hôn, da mặt của cô thật sự còn dày hơn vỏ Trái Đất đấy.”
Hoa Hiểu Bồng lạnh lùng cười lên vài tiếng: “Tôi là người thay thế, nhưng mà là do cả gia đình bác cả cầu xin tôi đến đây, không phải bản thân tôi muốn đến.
Trước đây Hoa Mộng Lê chưa từng gặp mặt Cẩn Ngôn lần nào, bọn họ không hề có một tí tình cảm nào, vì vậy tôi không phải người thứ ba trong quan hệ của bọn họ.
Tôi và Cẩn Ngôn đã đăng ký trên Cục Dân Chính rồi, chúng tôi là vợ chồng hợp pháp.
Nếu như chị ấy muốn chen chân vào thì chính là người thứ ba trong hôn nhân của chúng tôi, còn chị thì đang nối giáo cho giặc.”
Lục Cẩm San tức đến điên người: “Chỗ nào của Mộng Lê cũng tốt hơn cô, cô ấy xinh đẹp hơn cô, dáng người tốt hơn cô, có nhiều tài năng hơn cô, thậm chí còn có văn hóa hơn cô, chắc chắn Cẩn Ngôn sẽ yêu Mộng Lê.
Tôi cũng sẽ luôn giúp đỡ cô ấy, mãi cho đến khi đuổi cô cút ra khỏi nhà họ Lục mới thôi!”
Hoa Hiểu Bồng nghiến chặt răng, cô quay đầu liếc mắt nhìn Lục Cẩn Ngôn một cái.
Anh rất im lặng, không hề nhúc nhích cũng không nói một lời nào, giống như khán giả đang tập trung xem kịch vậy.
Cô nhớ lúc trước anh sẽ vặn ngược lại Lục Cẩm San, miệng lưỡi độc địa của anh lợi hại hơn Lục Cẩm San rất nhiều, chỉ vài ba câu đã có thể khiến cho cô ta không nói nên lời.
Thế nhưng hôm nay anh không hề làm vậy, giống như đã thừa nhận lời nói của Lục Cẩm San.
Cô đã mơ hồ cảm nhận được thái độ của anh đối với Hoa Mộng Lê đã có sự thay đổi, có ấn tượng tốt hơn với cô ta.
Nếu không thì khi nãy anh sẽ không nhận lấy miếng cam mà Hoa Mộng Lê đưa cho, cũng sẽ không cho phép Hoa Mộng Lê ngồi thẳng lên đùi của mình.
Quả thật Hoa Mộng Lê rất tốt, tất cả mọi phương diện đều phù hợp với yêu cầu của anh, nếu như bọn họ tiếp xúc thêm vài lần thì không chừng anh sẽ thật sự yêu cô ta.
Còn đối với cô, anh mãi mãi cũng sẽ chỉ cảm thấy ghê tởm, chán ghét và xem thường, đến chết cũng không hề thay đổi.
Tóm lại cả đời này, cô cũng không thể nhận được một chút thiện cảm nào từ anh.
Cô đột nhiên cảm thấy trong miệng mình như đang ngậm một miếng Hoàng Liên, sự khổ sở tột độ lan ra khắp lục phủ ngũ tạng từ đầu lưỡi của mình.
Cô hung hăng nuốt một ngụm nước bọt, muốn nuốt trôi tình cảm không nên có này xuống.
Cô cũng không yêu Lục Cẩn Ngôn, cần gì phải để ý đến những thứ này chứ?
Bây giờ điều cô phải làm chính là giữ vững vị trí của mình, cố gắng kéo dài hơi tàn thêm một khoảng thời gian.
“Lục Cẩm San, Hoa Hiểu Bồng tôi không phải là quả hồng mềm có thể để cho cô tùy tiện bóp nắn.
Ngày hôm nay tôi ở đây thề rằng, nếu như chị còn giúp cho người thứ ba phá hủy hôn nhân của tôi, tôi chắc chắn sẽ khiến cho chị gặp phải báo ứng.
Tôi sẽ khiến chị không thể kết hôn với Tần Như Thâm, cho dù có kết hôn, tôi cũng sẽ khiến cho chị nếm hết những điều mà tôi đã trải qua, khiến cho cuộc hôn nhân của chị vỡ tan tành, cắt đứt duyên phận đời này với Tần Như Thâm!” Từng con chữ trong lời nói của cô đều tràn ngập sự đe dọa và cảnh cáo dữ tợn.
Lục Cẩm San giống như bị con ong vò vẽ hung hăng đốt một cái vậy, miệng gần như sắp nhếch đến vành tai.
Từ trước đến giờ, Hoa Hiểu Bồng đều là người bị đánh không đánh trả, bị mắng không cãi lại, để mặc cho cô ta kiêu căng bắt nạt và sỉ nhục cô, cô chưa bao giờ dám chống đối cô ta như vậy, hôm nay cô đã ăn phải gan hùm mật gấu rồi à?
Vẻ mặt của cô ta tức đến mức đỏ bừng hẳn lên, cô ta quay đầu nhìn vào lục Cẩn Ngôn, dường như muốn để cho anh đứng ra dạy dỗ Hoa Hiểu Bồng: “Cẩn Ngôn, em có nghe người phụ nữ này đã nói gì không hả?”
Lục Cẩn Ngôn nhìn chằm chằm vào Hoa Hiểu Bồng, cuối cùng con nhím nhỏ cũng đã dựng thẳng gai nhọn, để lộ móng vuốt của mình rồi.
.