HÔN NHÂN CHỚP NHOÁNG: QUẤN QUÝT CHỒNG YÊU



Những người xung quanh bắt đầu bàn tán xôn xao, ánh mắt khinh thường như mưa bom bão đạn muốn đâm Hoa Hiểu Bồng hàng ngàn nhát dao, bắn hàng ngàn mũi tên vào tim cô.
“Tôi đã nói người phụ nữ này là ai chứ, tại sao từ trước đến giờ chưa từng gặp qua lần nào, thì ra là một người lẻn vào trong đây.”
“Bảo vệ cũng vô trách nhiệm quá rồi đấy, ngay cả một đứa ăn xin cũng có thể cho vào.”
“Mau chóng đuổi cô ta ra ngoài đi, đừng có làm bẩn nơi này, xử lý không tốt còn có thể bị trộm đồ đấy.”
“Mặc bộ đồ được mua từ chợ đồ cũ mà còn muốn giả làm cô gái trẻ đẹp giàu có à, thật ghê tởm.”
…...
Hoa Hiểu Bồng cảm thấy lỗ tai của mình trở nên tê rần, những lời lẽ bẩn thỉu kia khiến màng nhĩ của cô trở nên đau nhói.
“Tôi được mời đến đây, tôi không có lẻn vào.” Cô giải thích.
“Cô có thư mời không?” Bảo vệ hỏi.
“.…..

Không có.” Cô lắc đầu, cô không hề biết cần phải có thư mời, Lục Cẩm San không hề đưa cho cô.

“Cô có phải là hội viên không?” Bảo vệ lại hỏi.
“Không phải.” Hoa Hiểu Bồng xoa tay, cô đột nhiên cảm thấy bản thân giống như một tên tội phạm, chỉ vì cô không mặc bộ váy dự tiệc hàng hiệu thời thượng nhất và cũng không đeo vòng cổ có kim cương lớn như trứng chim bồ câu sao?
“Vậy thì xin mời cô hãy mau chóng rời khỏi đây, nơi này là câu lạc bộ cao cấp, không phải những quán bar rẻ tiền.” Bảo vệ trách móc nói, nếu như giây tiếp theo cô vẫn không rời đi thì anh ta sẽ ném cô ra ngoài.
Hoa Hiểu Bồng muốn nói thân phận của mình ra nhưng lời nói vừa đến bên miệng lại bị nghẹn lại.
Nếu như cô nói mình là vợ của nhà họ Lục thì có làm mất mặt của nhà họ Lục, đến lúc đó khi trở về còn bị lấy dạy dỗ bằng gia pháp hay không?
Ánh mắt rét lạnh như băng của Lục Cẩn Ngôn, vẻ mặt chán ghét như đang liếc nhìn một con bọ của bà Lục và còn có ánh mắt tràn đầy sự chế giễu của Lục Cẩm San hiện lên ở trước mắt cô.
Bọn họ chính là ba ngọn núi lớn đè chặt lấy cô, bọn họ muốn đè ép cô đến mức tan xương nát thịt, nghiền nát cả người cô không còn một mảnh vụn nào.
Tên bảo vệ thấy cô không hề nhúc nhích bèn bước tới và định nắm lấy cánh tay của cô, nhưng lại bị cô hất ra: “Đừng chạm vào tôi.”
“Còn không mau cút ra ngoài, đứng ỳ ở nơi này làm gì hả?” Vương Viên Viên cầm lấy ly rượu ở trên bàn và hất lên mặt cô, chất lỏng lạnh như băng văng lên khắp mặt cô rồi chảy xuống từng giọt, vết nước màu nâu chảy thành từng hàng xuống dưới chiếc váy dự tiệc của cô.
Một cơn lửa giận tột độ dâng lên đỉnh đầu cô, cô nhấc tay lên và không hề quan tâm bất cứ thứ gì mà đánh qua, hai tiếng “chát chát” giòn giã vang lên khắp sảnh lớn.
Vương Viên Viên bị đánh đến mơ màng, đôi mắt cũng nổ đom đóm.
“Đứa nhà quê hèn hạ này, cô lại dám đánh tôi à?” Cô ta vừa định đánh trả thì một bàn tay to ở giữa không trung nắm chặt tay của cô ta: “Bây giờ cô ấy đã là bạn gái của tôi rồi.”
Giọng nói trầm thấp mà vô cùng thu hút vang lên.
Hoa Hiểu Bồng quay đầu lại và nhìn thấy một bóng người cao lớn.
Cô không biết người đàn ông này, nhưng hình như anh ta đến giúp cô
Vương Viên Viên nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu Hứa, khi nãy người phụ nữ này đánh tôi, anh muốn bênh vực cô ta à?”
“Tất cả mọi người đều nhìn thấy là do cô ra tay trước.” Hứa Nhược Thần nói một cách chậm rãi.
“Chẳng qua tôi chỉ đang dọn dẹp rác rưởi cho bữa tiệc thôi.” Vương Viên Viên cảm thấy vô cùng căm hận.
“Sao cô không dọn cả bản thân mình đi hả?” Gương mặt của Hứa Nhược Thần vẫn mang theo nét cười khi nói chuyện, thế nhưng nụ cười này đủ để khiến cho người khác cảm thấy kinh hồn bạt vía.
Hứa Nhược Thần là cậu chủ lớn của gia tộc nhà họ Hứa, có tiếng là một người khẩu Phật tâm xà.
Gia tộc nhà họ Hứa là một gia tộc bí ẩn đến từ nước ngoài, phạm vi thế lực không ở Long Thành mà là ở trong Côn Thành gần Long Thành.
Bởi vì Hứa Nhược Thần thường hay ra vào Long Thành nên vô cùng nổi tiếng ở Long Thành.
Vương Viên Viên giống như đã ăn phải quả đắng, dù đang tức đến run người nhưng lại không dám trút ra ngoài.
Tiêu Diệc Mẫn ở cách đó không xa nhìn thấy càng cảm thấy tức giận hơn cô ta.

Tên Hứa Nhược Thần chết tiệt xen vào chuyện của người khác, nếu như không có anh ta thì chắc chắn Hoa Hiểu Bồng sẽ bị Vương Viên Viên đánh một trận và ném ra ngoài.
“Lau một chút đi.” Hứa Nhược Thần đưa chiếc khăn lụa ở trong túi cho Hoa Hiểu Bồng.
“Cảm ơn anh.” Hoa Hiểu Bồng cảm ơn nhận lấy, sau khi lau xong bèn nói: “Khăn bẩn rồi, tôi mang về nhà giặt sạch rồi trả lại cho anh.”
“Cô cứ giữ lấy đi, không cần trả lại.

Bây giờ cô là bạn gái của tôi, không còn ai có thể bắt nạt cô nữa.” Anh ta nhẹ nhàng cười lên, giống như một tia nắng chiếu rọi vào sảnh lớn lạnh lẽo vậy.
Hoa Hiểu Bồng cảm nhận được vài tia ấm áp mờ nhạt.
Anh ta trông rất điển trai và dịu dàng.

Vẻ mặt vui cười một cách quyến rũ và tà ác, đôi lông mày rậm hiện lên những đường gợn nhẹ nhàng giống như vầng trăng khuyết sáng trong bầu trời đêm, đôi mày cong lên như vẫn luôn mang theo nét cười.
Làn da của anh ta trắng mịn và bóng loáng, bên dưới chiếc mũi hy lạp cao thẳng là đôi môi ngưỡng nguyệt màu hồng đào mờ nhạt, đôi môi này cũng mang theo nét cười bẩm sinh.
Tóm lại đây chính là một gương mặt vô cùng đẹp trai, lúc này gương mặt kia đang nở một nụ cười nhẹ nhàng, thế nhưng không người nào có thể biết được ý nghĩ ẩn giấu đằng sau nụ cười ấy.
“Anh không sợ tôi thật sự là người nghèo lẻn vào trong đây à?”
“Cô là vậy sao?” Hứa Nhược Thần mỉm cười hỏi.
“Tôi được mời đến đây chứ không phải lẻn vào, nhưng mà tôi thật sự là người nghèo, là người không cùng một thế giới với các người.” Hoa Hiểu Bồng nói một cách thản nhiên.
Hứa Nhược Thần lớn tiếng cười lên, sự thẳng thắn của cô gái này đã khơi dậy sự tò mò và hứng thú của anh ta: “Mọi người sinh ra đều có quyền bình đẳng, đều cùng nhau đạp chung trên một mảnh đất, đội chung một khoảng trời, hít thở chung một bầu không khí, làm sao có thứ gì gọi là hai thế giới khác nhau chứ.”
Trong lòng Hoa Hiểu Bồng rung động một cái, so với sự lạnh lùng và điên cuồng tự cao của Lục Cẩn Ngôn thì anh ta thật sự có thể được miêu tả như một thiên thần.
“Không có nhiều người giống như anh đâu đấy.”
“Tôi thích trở thành người thiểu số.” Đôi môi mỏng của Hứa Nhược Thần nở ra một nụ cười quyến rũ: “Cô tên là gì?”
“Hoa Hiểu Bồng, anh thì sao?” Cô hỏi.
“Tên của tôi rất phức tạp, cô lấy điện thoại ra để tôi viết cho cô.” Hứa Nhược Thần cười một cách gian xảo.
Hoa Hiểu Bồng không biết ý định của anh ta mà thành thật lấy điện thoại ra, Hứa Nhược Thần nhập số điện thoại và họ tên của mình và gọi lại cô một cái: “Được rồi, đều được lưu vào trong danh bạ của cô rồi.”
Hoa Hiểu Bồng nhìn thấy bèn bật cười: “Tôi bị anh lừa rồi.”
Ở một góc kín đáo trên tầng hai, một đôi mắt nhìn chằm chằm xuống bên dưới từ đầu đến cuối và hoàn toàn nhìn thấy từng hành động của cô.
Người phụ nữ dễ thay lòng này, nhanh như vậy đã vui đùa với người đàn ông khác rồi, không biết xấu hổ!

“Loại người nghèo hèn mọn này chỉ cần đưa một chút tiền là được rồi.

Em trai, em phải để ý kỹ, đừng để cô ta đội mũ xanh cho mình đấy.” Lục Cẩm San vỗ vai đứa em của mình và vô cùng khinh thường nói.
Khóe miệng của Lục Cẩn Ngôn co rút.
Lần đầu tiên của cô chính là đưa ra một cách tùy tiện như vậy phải không, đồ phóng đãng!
Ở tầng dưới, trưởng phòng bảo vệ dẫn theo bảo vệ canh cửa bước tới, tùy tiện để người khác đi vào là lỗi sơ suất nghề nghiệp rất nặng, dĩ nhiên anh ta phải làm rõ ràng mọi chuyện.
“Cô ấy nói cô ấy là người của nhà họ Lục, tôi còn nhìn thấy một chiếc Rolls-Royce chở cô ấy đến đây nên nghĩ rằng cô ấy sẽ không nói dối, vì vậy mới để cho cô ấy đi vào.” Tên bảo vệ nói đúng sự thật.
Hoa Hiểu Bồng trông rất khác biệt với mọi người nên anh ta chỉ cần nhìn một cái là có thể nhớ kỹ.
Những lời này đã làm dậy sóng cả nơi đó.
Tất cả mọi người đều nhìn nhau.
Nhà họ Lục là gia tộc số một của Long Thành, không có người nào dám đụng chạm đến nhà họ Lục.
“Sao cô ta lại là người của nhà họ Lục được chứ, người của nhà họ Lục chắc chắn sẽ không mặc quần áo trái mùa.

Cô ta chỉ là một đứa trợ lý nhỏ nhoi, một đứa nhà quê mà thôi.” Vương Viên Viên thở hổn hển nói, cho dù cô ta có chết cũng không tin cô là người của nhà họ Lục.
“Đúng vậy, nếu như cô ta là người nhà họ Lục thì chắc chắn sẽ đi cùng với cô Lục, làm sao lại một mình bước vào chứ, thậm chí còn không có cả thư mời.”
“Chắc chắn là kẻ giả mạo, chiếc Rolls-Royce cũng được cho thuê mà thôi.”
…...
Tất cả mọi người đều bàn tán xôn xao, rất nhiều người trong đó yêu thích Hứa Nhược Thần nên bọn họ đang rất ghen tị và tức giận khi nhìn thấy Hứa Nhược Thần bảo vệ cô.
Cơ mặt của Hoa Hiểu Bồng co rút một cái, thì ra người của nhà họ Lục ở đây, chắc bọn họ không đứng ra là bởi vì cảm thấy cô mất mặt nhỉ..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi