HÔN NHÂN CHỚP NHOÁNG: QUẤN QUÝT CHỒNG YÊU



“Tôi muốn em cười!” Anh nghiến chặt răng và thốt ra bốn chữ này từ trong kẽ răng.
Cô cảm thấy rất buồn cười, anh bảo cô cười lên à!
Ở trong kia cô đã chịu rất nhiều sự sỉ nhục và ức hiếp, bây giờ còn bị anh cưỡng hôn, vậy mà anh còn bảo cô cười lên!
Cô đâu phải là diễn viên?
“Tôi cười không nổi.” Cô mím chặt môi, nói.
“Bớt giả vờ đi, ở trước mặt người đàn ông khác em còn cười tươi như hoa đấy.” Ánh mắt tràn ngập sự châm chọc lướt qua gương mặt tái nhợt của cô.
“Anh ta giải vây giúp tôi nên tôi rất biết ơn anh ta.

Anh ta là người duy nhất trong cả câu lạc bộ chịu giúp đỡ tôi, chứ không giống những người lạnh như băng nào đó chỉ biết khoanh tay đứng nhìn.” Cô nói với giọng điệu xen lẫn sự giễu cợt, ánh mắt tràn ngập hoang dã bẩm sinh không chịu phục tùng của cô.
“Là do em tự tìm lấy, đáng đời!” Anh lạnh lùng hậm hừ một tiếng, khóe môi tuyệt đẹp cong lên và mang theo sự tàn ác khát máu.
Anh đang chờ đợi cô nói ra thân phận của mình, nhưng cô lại không làm vậy, từ đầu đến cuối không hề nhắc đến một chữ, cho dù bị người khác nghi ngờ cũng không giải thích rõ ràng.
Một đứa câm và ngu ngốc như heo, miệng lưỡi lanh lẹ thường ngày của cô cũng biến mất, bị chỉ trích thì đáng đời!

“Anh nói đúng, là do tôi tự tìm lấy, vốn dĩ tôi không nên đến đây, tôi cũng không nên bước vào nhà họ Lục.”
Trên mặt cô hiện lên vài nét cười bi thương: “Vốn dĩ người nên gả cho anh là chị họ của tôi, từ nhỏ chị ta đã được nuôi dưỡng theo tiêu chuẩn người vợ của một gia đình giàu có và quyền thế, đi học trường mẫu giáo quý tộc, trường học quý tộc, mặc những bộ quần áo đẹp nhất, dùng những loại mỹ phẩm tốt nhất.

Nếu như chị ta gả vào thì chắc hẳn các người sẽ rất thích.

Tôi thì khác, tôi là một cô nhóc được nuôi thả, không hiểu lễ nghĩa, không biết cách ăn mặc, tôi không thể trèo cao với loại cậu chủ cao quý như anh.”
Một cảm giác khó tả bỗng lóe lên trong lòng Lục Cẩn Ngôn, thế nhưng chỉ hiện lên trong chốc lát rồi lại biến mất.
Ánh trăng hắt vào cửa sổ xe và chiếu vào gương mặt của cô.
Gương mặt nhỏ nhắn trắng mịn của cô trông thật trong sáng, thuần khiết và ngây thơ, đôi mắt to thấm đẫm hơi nước rực rỡ, sâu xa và sáng trong giống như hai ngôi sao lạnh giá trên bầu trời.
Nếu như cô không phải là đồ bỏ đi, không phải là người phụ nữ ham tiền thì anh chắc chắn sẽ nghĩ cô là một người đơn thuần và tốt đẹp.
Thế nhưng vẻ ngoài chỉ là vẻ ngoài, cô chỉ có một gương mặt có thể quyến rũ người khác mà thôi.
“Nếu như đã như vậy thì tại sao không cút đi hả?”
“Tôi phải giúp nhà họ Hứa giữ lấy lời hứa.” Cô ngồi thẳng lưng và nói với giọng điệu khá kiên cường.
“Chẳng lẽ không phải vì tiền à?” Khóe miệng đẹp đẽ của anh nở ra một nụ cười châm chọc, một câu dò hỏi nhẹ như bông đâm thẳng vào nhược điểm của cô như một cái gai nhọn hoắc.
Quả thật cô làm vì tiền, khi con người rơi vào bước đường cùng thì danh dự và chí khí đều trở thành mây khói.
“Ngoại trừ tiền thì tôi cũng lấy được thứ gì từ nhà họ Lục các người nữa.” Cô nhún vai nói, trên mặt bỗng nhiên có vài nét cười, nụ cười này vừa tự cười nhạo bản thân cô và cũng đang thương xót cho chính mình.
Lục Cẩn Ngôn híp mắt lại, một cơn lửa giận lạnh lẽo dâng lên ở trong lòng: “Muốn lấy được thứ gì thì phải trả giá thứ đó.”
Một người phụ nữ lòng tham không đáy, anh sẽ khiến cô phải trả một cái giá xứng đáng!
Khi bước xuống xe thì anh cởϊ áσ khoác và khoác lên người cô như để che giấu sự nhếch nhác của cô.
Lục Cẩm San đã trở về, đang thêm mắm dặm muối mà miêu tả lại cảnh tượng đặc sắc trong bữa tiệc cho bà Lục.
Trên mặt bà Lục nở ra một nụ cười lạnh lùng, bà ta biết ngay cô sẽ bị mất mặt mà.
Một đứa con gái nhà quê mặc quần áo bỏ đi trái mùa, đến tham gia bữa tiệc của người nổi tiếng có thể không bị vả mặt sao?
Khi nhìn thấy Hoa Hiểu Bồng trở về thì vẻ mặt của bà ta lập tức tối sầm xuống.
“Tôi bảo cô đi để tăng thêm kiến thức chứ không bảo cô đi làm mất mặt mình.”
Hoa Hiểu Bồng hít sâu một hơi.
Chắc chắn chị chồng đã kể tội cô rồi.

Chỉ có mẹ chồng và chị chồng là khó chiều nhất!
“Xin mẹ khoan hãy tức giận, lần này con không hề làm mất mặt nhà họ Lục, có một người tên Vương Viên Viên nói năng thô lỗ với con và còn tạt rượu vào con.

Con hung hăng đánh trả và tát cô ta hai bạt tai.

Cẩn Ngôn đã nói rằng quy định của nhà họ Lục là có qua phải có lại, con luôn ghi nhớ trong lòng và không hề dám phá vỡ quy định.

Người khác kính con một thước thì con chắc chắn sẽ trả lại người đó một trượng.

Tuyệt đối sẽ không làm mất mặt nhà họ Lục.”
Cô nói xong bèn thay đổi giọng điệu và nói: “Nhưng mà có một chuyện con không biết bản thân có làm đúng không? Bọn họ đều dò hỏi thân phận của con và hỏi con có phải người nhà họ Lục hay không, con không dám thừa nhận.

Bởi vì nếu như con thừa nhận thì bọn họ sẽ tìm đến chị hai để nhận người.

Con nghĩ rằng có nhiều người dò xét con đến như vậy mà chị hai cũng không bước ra chứng minh cho con, chắc hẳn là vì không muốn nhận một người nhà nghèo nàn như con.

Con không thể khiến chị hai khó xử nên đã cắn chặt răng và không dám thừa nhận.

Thưa mẹ, mẹ nói xem sau này nếu như lại gặp phải loại chuyện này thì con nên thừa nhận bản thân là người nhà họ Lục hay là không nên thừa nhận vậy?”
Lục Cẩn Ngôn nhìn vào dáng vẻ gật gù đắc ý của cô bỗng nhiên cảm thấy rất buồn cười.
Con nhím nhỏ nhanh mồm nhanh miệng này, đâm người khác cũng khá đau đấy.
“Nhớ rõ rồi à, quả thật hai cái tát kia của em rất tốt, không làm mất mặt tôi.”
Câu nói này như đang giúp đỡ Hoa Hiểu Bồng.
Vốn dĩ bà Lục muốn hung hăng dạy dỗ cô một trận và lấy gia pháp ra đánh cô hai gậy, nhưng khi nghe thấy cô nói như vậy cộng thêm “sự bảo vệ” của con trai mình, mọi lời nói như bị bịt nút lại và cứ như vậy mà nghẹn lại ở trong họng.
“Chỉ cần không làm mất mặt nhà họ Lục thì cô muốn nói như thế nào thì cứ nói như thế đó.”
Khóe miệng của Lục Cẩm San giống như bị con ong vò vẽ đốt một cái mà co rút dữ dội, những lời này của Hoa Hiểu Bồng đang độp lại cô ta và còn chỉ trích hành động cười trên nỗi đau người khác của cô ta.

“Khi cô ra ngoài không thể ăn mặc thể diện một chút mà cứ phải mặc đồ cũ bỏ đi và ăn mặc như một đứa ăn xin sao?”
“Chị hai, bộ đồ của tôi không phải là đồ bỏ đi, khi mua vẫn còn mới toanh đấy.

Quan niệm tiêu dùng của tôi vẫn dừng ở mức nghèo nàn, không mặc quen những bộ đồ trái mùa bỏ đi nên tôi đã tự mình đổi mới một chút.

Sau này tôi sẽ cố gắng sửa đổi.” Hoa Hiểu Bồng nói với giọng điệu tự giễu.
“Trước khi cô hoàn toàn sửa đổi thì vẫn nên ít ra vào ở những nơi cao cấp đi, kẻo tôi nhận cũng không đúng mà không nhận cũng không đúng.” Lục Cẩm San châm chọc nói.
Lục Cẩn Ngôn u ám liếc cô ta một cái và nói: “Người phụ nữ của em thì em sẽ tự mình dạy dỗ, nếu như chị rảnh rỗi thì hãy trở về dạy dỗ người đàn ông của chị đi.” Anh nói xong bèn nắm lấy tay của Hoa Hiểu Bồng và bước lên lầu.
Gương mặt của Lục Cẩm San lúc trắng lúc xanh: “Mẹ à, đừng nói là thằng nhóc kia đang nói đỡ cho Hoa Hiểu Bồng đấy nhé? Chẳng lẽ nó thật sự muốn để đứa quê mùa kia ở luôn trong gia đình này à.”
“Được rồi, sau này con cũng phải chú ý một chút, đừng có lúc nào cũng trách mắng nó ở trước mặt Lục Cẩn Ngôn, dù sao thì nó cũng mang trên mình danh tiếng của Lục Cẩn Ngôn.” Bà Lục nhắc nhở.
Sau khi vào phòng thì Hoa Hiểu Bồng cởϊ áσ khoác xuống: “Trả lại cho anh.”
“Ném đi.” Anh lạnh lùng nói ra hai chữ.
Cô hơi sửng sốt: “Vì sao?”
“Bẩn rồi.” Anh khẽ nhíu mày lại với vẻ mặt hơi ghét bỏ.
Cô là một người phụ nữ dơ bẩn nên cũng làm bẩn áo của anh.
“Tôi giặt lại giúp anh, sau khi giặt sạch thì trả lại cho anh, được không?” Cô hung hăng nuốt nước bọt như nuốt cảm giác hờn giận xuống.
“Giặt sạch được à?” Anh bật cười nói.
Ngay cả bản thân cô cũng không thể rửa sạch thì huống chi là quần áo của anh.
Cô tức đến choáng váng: “Nếu như anh chê tôi bẩn thì đừng khoác áo cho tôi.”
“Dáng vẻ xấu xí này của em trông quá mất mặt rồi.” Vài nét tàn bạo hiện lên trên khuôn mặt của anh, anh bước tới và nắm lấy cổ áo của cô, “soạt” một cái mà xé toạc chiếc váy làm đôi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi