HÔN NHÂN CHỚP NHOÁNG: QUẤN QUÝT CHỒNG YÊU



“Tôi có nguyên nhân của tôi, nhưng mà bây giờ tôi không thể nói với anh, anh có thể nói thêm một số chuyện của anh ta cho tôi biết không.

” Hoa Hiểu Bồng mím môi và nói với giọng điệu khẩn cầu.

“Được thôi, tôi rất sẵn lòng giải quyết ưu phiền của cô, nhưng mà cô đã xem tôi là một người bạn rồi sao?” Hứa Nhược Thần nở ra một nụ cười gian xảo.

“Chúng ta đã là bạn rồi mà.

” Hoa Hiểu Bồng chớp mắt nói, anh ta là người tốt, trong giới người nổi tiếng ngoại trừ anh ta thì không còn người nào khác chịu đến gần cô và sẵn lòng giúp đỡ cô.

Nét cười trên mặt Hứa Nhược Thần càng trở nên sâu đậm hơn.

Một cô gái thơ ngây đến như vậy đúng là khiến người khác yêu thích, dễ dàng khống chế.

Sau khi ăn một miếng trái cây thì anh ta mới nói một cách chậm rãi: “Tôi đã từng chơi với Tần Như Thâm vài lần, người như anh ta là một người vô cùng biết cách chơi đấy.


“Chơi cái gì?” Cô khẽ nhướng mày lên.

“Cái gì cũng chơi, trò chơi cuộc sống, trò chơi tình yêu, trò chơi phụ nữ.

” Hứa Nhược Thần bĩu môi nói: “Anh ta đặc biệt thích tìm kiếm sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ, cái gì mới mẻ, cái gì kíƈɦ ŧɦíƈɦ thì sẽ chơi cái đó, trong cả giới người nổi tiếng này không có người nào biết cách chơi hơn anh ta cả.


“Có phải anh ta đã từng có rất nhiều bạn gái không?” Cô nhỏ tiếng hỏi.


“Câu cuộc sống tình yêu phong phú là câu nói thích hợp nhất để miêu tả anh ta.

Một người ham chơi không đời nào dồn hết tâm trí vào một người phụ nữ được.

” Hứa Nhược Thần giang tay lên nói.

“Vậy thì sao anh ta lại đính hôn với Lục Cẩm San vậy, là liên hôn của gia tộc sao?” Trong lòng cô có rất nhiều rất nhiều câu hỏi, Tần Như Thâm giống như một câu đố khổng lồ vắt ngang trong đầu cô.

“Có lẽ là do sự cố của ba năm trước khiến anh ta nghiệm ra cuộc đời nên bớt phóng túng một chút chăng?” Hứa Nhược Thần nói một cách thờ ơ.

Ba năm trước ư? Hoa Hiểu Bồng giật bắn người lên, A Thông cũng bị tai nạn xe vào ba năm trước!
“Anh ta đã gặp phải sự cố gì vậy?” Trái tim của Hoa Hiểu Bồng nhảy vọt lên tận cổ họng.

“Khi anh ta đang leo lên núi thì sợi dây bị đứt và rơi xuống vách đá, nhưng mà mạng lớn nên anh ta bị treo trên một cái cây, không chết được.

” Hứa Nhược Thần hời hợt nói.

Thì ra là vậy! Cô thầm thở dài một cái, cô còn nghĩ cũng là tai nạn xe nữa chứ.

“Có phải chị ta lớn hơn Tần Như Thâm không?” Cô đưa tay chống cằm và suy nghĩ một chút rồi nói.

“Lớn hơn hai tuổi, tuổi tác không tính là gì đối với Tần Như Thâm, trong số những người phụ nữ mà anh ta từng chơi qua thì không thiếu phụ nữ trưởng thành lớn hơn anh ta.

” Hứa Nhược Thần mỉm cười nói.

Ngón tay của cô khẽ run rẩy.

Như vậy thì Tần Như Thâm lớn hơn A Thông một tuổi, bọn họ không thể là cặp anh em song sinh bị thất lạc nhiều năm được, chỉ là trùng hợp giống nhau thôi sao?
Đôi mắt màu nâu xinh đẹp của Hứa Nhược Thần lóe lên một tia sáng xảo quyệt: “Những gì tôi biết cũng chỉ có bấy nhiêu thôi, nếu như cô muốn biết những thứ khác thì tôi có thể giúp cô nghe ngóng một chút, lần sau sẽ nói cho cô biết.


“Được rồi, cảm ơn anh.

” Cô mỉm cười và không hỏi thêm câu nào nữa.

Hứa Nhược Thần nhấp một ngụm trà và nhìn về phía cô một cách sâu xa: “Người chị dâu kia của cô không dễ hòa hợp lắm đúng không?”
Cô cúi đầu xuống, một nụ cười ảm đạm và ưu buồn hiện lên trên mặt.

Nhà họ Lục ngoại trừ bà cụ Lục thì không có người nào dễ hòa hợp cả.

“Mọi người đều mới quen biết nên sẽ không quen thân với nhau, dù sao cũng cần phải tiếp xúc một khoảng thời gian.


“Vẫn nên cẩn thận một chút mới được, cô ta không phải người tốt đâu, bản lĩnh làm mưa làm gió cũng khá mạnh đấy.

” Hứa Nhược Thần châm chọc cười lên, xem ra anh ta không hề có ấn tượng tốt đối với Lục Cẩm San.

Hoa Hiểu Bồng cũng nhìn ra, vừa mới gặp mặt lần đầu đã “trêu đùa” cô thì có thể là người tốt gì chứ?
“Gả vào nhà giàu sâu như biển, thật là nhớ những ngày tháng tự do trước đây.



“Cô quá ngây thơ, tính cách như vậy không thích hợp sống trong nhà họ Lục đâu.

” Hứa Nhược Thần khẽ thở dài một cái.

“Nếu như là chị họ của tôi thì chắc chắn đối phó một cách dễ dàng rồi.

” Cô khẽ nhăn mày lại, một tia bi thương lướt qua chân mày.

“Người cô nói đến là Hoa Mộng Lê đúng không, chẳng phải nên gả cô ta vào sao, tại sao là biến thành cô rồi vậy?” Hứa Nhược Thần hỏi.

“Chị họ của tôi đã mất tích, đến bây giờ vẫn chưa biết sống chết ra sao.

” Cô nhỏ tiếng nói.

“Không báo cảnh sát à?” Hứa Nhược Thần nhướng mày.

“Có.

” Cô gật đầu nói: “Bác cả của tôi đã báo cảnh sát, cảnh sát điều tra được chị ấy đã ngồi máy bay rời khỏi nước rồi, bọn họ nghĩ rằng chị ấy chỉ đi du lịch nên cũng không tìm tiếp nữa.

Nhưng mà chị ấy cũng không hề gọi lại cho chúng tôi lần nào nữa, Wechat và QQ cũng chưa từng online giống như đã bốc hơi khỏi thế giới này vậy.


“Vì vậy cô chỉ có thể thay thế cô ta gả vào đó?” Hứa Nhược Thần nói với giọng điệu khá đồng tình với cô.

Cô thở dài một cái, âm cuối còn kéo dài hơn cả đuôi của sao chổi Halley: “Tôi không vào địa ngục thì ai vào địa ngục đây.


Hứa Nhược Thần bật cười khanh khách.

Hoa Hiểu Bồng mang đến cho anh ta một cảm giác vừa mới mẻ vừa đặc biệt, hoàn toàn không giống những người phụ nữ mà anh ta đã từng tiếp xúc.

Anh ta tin rằng thời gian sau này anh ta sẽ mang đến cho cô nhiều niềm vui hơn Lục Cẩn Ngôn rất nhiều.

“Cô cũng không cần lo lắng quá nhiều, tôi sẽ giúp cô vượt qua khó khăn ở nhà họ Lục.


“Xem ra tôi kết được một người bạn như anh là đúng rồi.

” Cô nhếch miệng cười, để lộ ra hai lúm đồng tiền xinh xắn.

Sau khi ăn xong trái cây thì Hứa Nhược Thần đưa cô đến dưới lầu của tòa nhà JVLear.

Cô chợt nhớ đến chiếc khăn tay kia, bèn vội vàng lấy ra và đưa cho anh ta.

Khóe miệng của Hứa Nhược Thần nở ra một nụ cười vô cùng sâu đậm.

Cô cũng để lại một món đồ trong tay anh ta đấy, món đồ kia chắc chắn sẽ giúp mối quan hệ của bọn họ trở nên thân thiết hơn.


Lúc này Tiêu Diệc Mẫn đúng lúc bước vào, khi nhìn thấy bọn họ thì khóe miệng nở ra một nụ cười nham hiểm: “Anh Hứa, đã lâu không gặp, đừng nói là anh đặc biệt đến tìm Hoa Hiểu Bồng đấy?”
“Cô Tiêu, việc tôi đến tìm ai có liên quan đến cô sao?” Gương mặt của Hứa Nhược Thần tràn ngập nét cười quyến rũ nhưng ánh mắt lại trở nên rét lạnh.

“Tôi thật sự không ngờ một đứa nhà quê lại có sức hút lớn đến như vậy, thậm chí có thể mê hoặc cả anh Hứa.

” Tiêu Diệc Mẫn châm biếm nói.

Nét cười trên mặt Hứa Nhược Thần càng sâu hơn: “Đúng là có sức hút hơn cô nhiều, cô ấy là tiên nữ giáng trần, cô là một người tầm thường thô tục.


“Hứa Nhược Thần, anh đừng có quá đáng quá đấy!” Tiêu Diệc Mẫn tức xì khói, đến mức giẫm chân.

Hứa Nhược Thần không thèm để ý đến cô ta, khi ánh mắt chuyển về phía Hoa Hiểu Bồng lại trở nên ấm áp như gió xuân: “Sau này nếu như cô ta dám ăn hiếp cô ở nơi này thì lập tức nói cho tôi biết, Lục Cẩn Ngôn không dạy dỗ cô ta thì để tôi dạy dỗ giúp cô.


Hoa Hiểu Bồng mỉm cười, cô cảm thấy rất sảng khoái khi nhìn thấy dáng vẻ ăn phải quả đắng của Tiêu Diệc Mẫn.

Người xưa có câu núi cao còn có núi cao hơn, cho dù Tiêu Diệc Mẫn có kiêu căng hơn nữa cũng không dám gây hấn với Hứa Nhược Thần.

Tiêu Diệc Mẫn tức điên lên, sau khi cô ta trở về thì lập tức gửi Wechat cho Quách Lộ Lộ: Chuyện mà tôi bảo cô làm, cô đã làm xong chưa?
Sống lưng của Quách Lộ Lộ cảm thấy ớn lạnh.

Những lời nói của Tiêu Diệc Mẫn trong nhà vệ sinh luôn vang ở trong tai cô ta.

“Tôi có thể đuổi cô ra khỏi công ty bất cứ lúc nào, tôi có thể dễ dàng bóp chết cô như bóp chết một con kiến vậy……”
Cô ta không thể đối phó với Tiêu Diệc Mẫn mà chỉ có thể xem tình hình mà làm thôi.

Cô ta đứng dậy và thấp thỏm đi về phía phòng làm việc của bộ phận thiết kế.

“Hiểu Bồng, tối mai cô có rảnh không, chúng ta cùng nhau đi hát karaoke nhé?”
“Tối mai à, tôi……” Hoa Hiểu Bồng muốn từ chối, nhưng cô chưa kịp nói xong thì lại bị cô ta chặn lại: “Đi đi mà, tôi rất muốn đi hát karaoke nhưng không có ai đi cùng, một người không thể đi hát được, cô đi với tôi đi.

” Cô ta bày ra vẻ mặt cầu xin, nói.

Hoa Hiểu Bồng không còn cách nào khác mà chỉ có thể đồng ý.

Tiêu Diệc Mẫn ngồi cách đó không xa, âm trầm cười.

Tối mai cô ta sẽ tặng Hoa Hiểu Bồng một món quà lớn, không chừng cô căn bản không thể nhìn thấy mặt trời của ngày hôm sau nữa.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi