HÔN NHÂN CHỚP NHOÁNG: QUẤN QUÝT CHỒNG YÊU



“Cô mới là người không phận sự đấy, rảnh rỗi đến mức không có chuyện gì làm.” Tiêu Diệc Mẫn đẩy cô ra, thế nhưng cô ta vừa nhấc chân bước lên thì lại bị cô kéo trở về.
“Cô Tiêu, chẳng phải cô luôn tự thấy mình là một người cao quý sao? Ham muốn chồng của người khác một cách công khai như vậy chính là việc làm thấp hèn của người thứ ba đấy, cô muốn tự hạ thấp bản thân à?” Hoa Hiểu Bồng không hề khách sáo mà nói.
Nếu như không phải Lục Cẩn Ngôn đã đưa ra lệnh chết thì cô cũng không bao giờ cứng rắn như vậy, cô không nhất thiết với lấy cứng chọi cứng với Tiêu Diệc Mẫn mà cãi nhau đến mức mặt đỏ tía tai.
Cho dù Tiêu Diệc Mẫn luôn dính lấy Lục Cẩn Ngôn nhưng chuyện đó không hề gây ra cảm giác gì đối với cô.
Lục Cẩn Ngôn căn bản sẽ không thích cô ta, anh chỉ thích đàn ông.
Nhưng mà dựa theo tính tình khủng khiếp của Lục Cẩn Ngôn, nếu như ngày hôm nay cô để cho Tiêu Diệc Mẫn bước vào thì đêm nay cô sẽ không thể ngủ ngon được.
Đêm qua là “nhốt lồng heo”, không chừng đêm nay chính là treo cổ trên cây.
Cô không muốn phải chịu những hình phạt kinh khủng này.
Tiêu Diệc Mẫn đang nổi giận đùng đùng, cô ta tức đến run người mà giơ tay lên định tát cô một cái.
Cô đã đề phòng từ lâu mà bắt lấy cánh tay của cô ta: “Tiêu Diệc Mẫn, cô đừng quên rằng đây chính là nhà của tôi, một người khách như cô lại dám đánh chủ nhà, cô đang muốn ép tôi đuổi khách à?”

Tiêu Diệc Mẫn nổi cơn tam bành, một đứa đê tiện thấp hèn như cô lại dám ra vẻ vênh váo hống hách ở trước mặt cô ta à?
Lần trước xem như cô mạng lớn không chết được, lần sau sẽ không thể may mắn như vậy nữa đâu.
“Cô phải phân biệt cho rõ đây chính là nhà học Lục, không phải nhà của cô.

Số lần mà tôi đến đây nhiều hơn cô cả trăm lần, cô mới đến đây được vài ngày, cô là chủ nhà của cái mốc xì đấy.”
“Cho dù cô có đến đây mỗi ngày thì cô cũng là khách, không thể làm chủ nhà.

Cho dù tôi chỉ mới đến đây được một ngày thì tôi vẫn là chủ nhà, bởi vì tôi là vợ của Lục Cẩn Ngôn.” Cô nói từng chữ một cách rõ ràng và mạnh mẽ.
Gương mặt của Tiêu Diệc Mẫn trở nên lúc trắng lúc xanh: “Anh Cẩn Ngôn vốn dĩ không hề thích cô, anh ấy không hề muốn lấy cô một chút nào.”
“Anh ấy cũng không thích cô mà.” Hoa Hiểu Bồng không hề khách sáo mà đáp trả cô ta một câu.
Vào lúc này, một giọng nói bén nhọn truyền đến từ dưới lầu: “Người nào nói cho cô biết là Cẩn Ngôn không thích Tiểu Mẫn vậy, hai người bọn họ đã quen biết với nhau từ lâu rồi, cũng được xem như là thanh mai trúc mã, hai đứa vô tư.

Là một cô vợ nhỏ của nhà họ Lục chúng tôi thì phải rộng lượng, cậu chủ nhà họ Lục có tam thê tứ thiếp là chuyện rất bình thường, những người phụ nữ lòng dạ xảo quyệt, bụng dạ đầu óc hẹp hòi như cô sẽ không thể ở lâu trong nhà họ Lục được đâu.”
Hoa Hiểu Bồng cảm thấy vô cùng buồn cười, nếu như đổi thành người khác nói ra những lời này thì ngược lại cô có thể chấp nhận, nhưng mà khi nó được nói ra từ trong miệng của cô ta lại đúng là chuyện cười lớn nhất từ trước đến giờ, đây chẳng phải đang tự vả bôm bốp vào mặt mình sao?
“Chị cả à, nếu như thanh mai trúc mã hoặc là bạn gái cũ của anh rể đến tìm anh ấy, chắc hẳn chị cũng sẽ rất rộng lượng mà mời cô ta bước vào nhà chứ?”
“Cô…… Cô đúng là ngang ngược vô lý, bây giờ tôi sẽ đi nói với Hạo Dương, nếu như Hạo Dương biết được cô làm như vậy thì chắc chắn sẽ rất tức giận, sau đó sẽ hung hăng dạy dỗ cô.” Lục Cẩm San dùng sức đẩy cô ta ra nhưng lại bị cô đuổi theo và chặn lại: “Chị cả, chị cũng không được đi lên đó!”
“Cút ra, cô là cái thá gì, dựa vào cái gì mà đòi quản lý tôi hả?” Lục Cẩm San rất muốn đánh vào mặt của cô một trận tơi bời, nhưng mà cô đang cầm cây gậy bóng chày ở trong tay nên cô ta vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn.
Hoa Hiểu Bồng cũng không muốn đụng chạm đến cô ta, dù sao cô ta cũng là chị cả, thế nhưng nếu như cô ta lại gây chuyện, nói năng thô lỗ thêm lần nữa thì cô thật sự không thể nhẫn nhịn nữa.
“Chị cả, Cẩn Ngôn đã kết hôn rồi, anh ấy và chị đã là hai nhà khác nhau rồi, chị có thể lo chuyện của bản thân cho tốt và đừng cứ xen vào chuyện của gia đình chúng tôi được không?”
Giọng nói của Hoa Hiểu Bồng truyền đến thì phía sau khiến cô ta khựng lại ngay lập tức, cô ta xoay người lại, sau đó từ trên cao nhìn xuống cô một cách vô cùng khinh thường như đang nhìn vào một con bọ thấp hèn vậy: “Nơi này chỉ có cô là người ngoài mà thôi.”
“Đúng, cô chính là người ngoài đấy, vừa mới đến đây vài ngày mà đã muốn trở thành chủ nhà à, thật không biết xấu hổ.” Tiêu Diệc Mẫn nói thêm ở phía sau.

Hoa Hiểu Bồng nuốt nước miếng và nhìn cô ta một cách bình tĩnh: “Đúng là tôi không thân bằng cô về mặt huyết thống, nhưng mà tôi lại thân với anh ấy hơn cô về mặt pháp luật.”
Lục Cẩm San lạnh lùng cười lên vài tiếng: “Đừng nghĩ rằng bản thân đã lấy giấy chứng nhận kết hôn thì có thể trở thành cô chủ của nhà họ Lục, việc Cẩn Ngôn muốn ly dị là chuyện có thể xảy ra bất cứ lúc nào.”
“Chỉ cần chưa ly dị thì tôi vẫn có thể thực hiện quyền lợi của một người vợ.” Hoa Hiểu Bồng vung cây gậy bóng chày trong tay một cái và nói như đinh đóng cột.
Trong phòng sách, Lục Cẩn Ngôn đã sớm không còn tâm trạng làm việc, anh đứng ở trước cửa phòng sách và nghe cuộc cãi vã ở bên ngoài.
Anh muốn xem thử Hoa Hiểu Bồng sẽ làm tốt vai trò người giữ cửa này như thế nào.
Lục Cẩm San sợ cô thẹn quá hóa giận mà thật sự cầm gậy đánh cô ta, vì vậy cô ta hậm hừ một tiếng rồi đi tìm người giúp đỡ.
Bà Lục đang ngủ trưa, sau khi bà ta bị đánh thức bèn ra ngoài với vẻ mặt vô cùng u ám.
“Hoa Hiểu Bồng, cô đứng chặn ở ngay trước cầu thang như vậy còn ra thể thống gì nữa hả? Làm dâu ở nhà họ Lục bắt buộc phải rộng lượng, cho dù Cẩn Ngôn thật sự có ý gì với Tiểu Mẫn thì cô cũng không được có bất cứ ý kiến gì.

Cô ngang ngược gây chuyện như vậy rồi còn cầm lấy vũ khí muốn làm người khác bị thương, cô đang muốn lấy gia pháp ra à?”
Hoa Hiểu Bồng không hề hoảng loạn, cô nói với vẻ mặt không biết làm thế nào: “Mẹ à, đây là mệnh lệnh của Cẩn Ngôn, là anh ấy bảo con trang bị vũ khí đầy đủ và giữ cửa ở nơi này, không được để cho những người không quan trọng đến làm phiền anh ấy.

Con là một người nhát gan, nếu như không có lệnh của anh ấy thì cho dù cho con một trăm lá gan, con cũng không dám làm như vậy.”
Bà Lục hơi sửng sốt: “Là Cẩn Ngôn bảo cô làm vậy à?”
Hoa Hiểu Bồng không ngừng gật đầu như con gà mổ thóc: “Đúng vậy, chẳng phải làm vợ nhà giàu phải tam tòng tứ đức sao? Vợ phải tuân theo mệnh lệnh của chồng, con luôn nhớ kỹ điều này, làm sao lại dám chống lại chứ.

Hơn nữa, từ trước đến giờ con không hề có ý kiến gì về việc Cẩn Ngôn có người phụ nữ khác, hễ là người đàn ông xuất sắc đều không thể chỉ có một người phụ nữ.”
Cả gương mặt của Tiêu Diệc Mẫn đều co rút dữ dội: “Dì Sở, dì đừng nghe cô ta nói bậy, quan hệ giữa cháu và anh Cẩn Ngôn tốt đến như vậy, chắc chắn anh Cẩn Ngôn sẽ để cho con đi vào tìm anh ấy.

Người như cô ta mưu mô gian xảo, ở công ty luôn làm khó cháu và hại cháu rất thảm.


Bây giờ lại bày ra dáng vẻ như chủ nhà mà đuổi cháu đi.

Sao cô ta lại độc ác đến như vậy chứ?” Cô ta vừa nói xong bèn đột nhiên khóc lên.
“Đừng khóc nữa, để chị đi tìm Cẩn Ngôn và bảo em ấy trút giận cho em.” Lục Cẩm San nổi giận đùng đùng bước tới, cô ta vừa đi đến hành lang thì Lục Cẩn Ngôn đã bước ra ngoài rồi.
“Cẩn Ngôn, người vợ rẻ tiền của em đang gây chuyện kìa……” Cô ta nói với giọng điệu oán giận, thế nhưng cô ta chưa kịp nói xong thì đã nhìn thấy Lục Cẩn Ngôn trực tiếp lướt qua cô ta và đi thẳng về phía Hoa Hiểu Bồng, anh hoàn toàn ngó lơ cô ta.
“Chỉ có một cánh cửa cũng không giữ được, tôi cần em làm gì nữa?” Anh mở bàn tay ra đặt lên đỉnh đầu của Hoa Hiểu Bồng, sau đó anh xoa đầu cô như đang xoa một quả bóng.
“Xin lỗi.” Hoa Hiểu Bồng cúi đầu xuống như một đứa trẻ đã làm sai chuyện gì đó.
“Anh Cẩn Ngôn, Hoa Hiểu Bồng ăn hiếp em, cô ta không cho em đi tìm anh.” Tiêu Diệc Mẫn thấm đẫm nước mắt trông vô cùng đáng thương.
Vẻ mặt của Lục Cẩn Ngôn không hề có bất cứ biểu cảm nào, thậm chí còn không thèm châm chọc cô ta một câu nào như thường ngày: “Nuôi phải một người phụ nữ vô dụng, sau này phải để cho bảo vệ đến giữ cửa rồi.” Đôi mắt của anh vẫn nhìn vào Hoa Hiểu Bồng trong lúc nói chuyện.
Hoa Hiểu Bồng âm thầm thở dài, bọn họ đều là những người cô chủ đáng quý tính tình kiêu ngạo, nếu như cô có thể giữ được cánh cửa này mới là lạ đấy.
Bà Lục nhướng mày lên một cái, những người sáng suốt đều có thể nhìn ra con trai của mình có ý gì, trong gia đình này không hề có người ngoài, làm ra chuyện như vậy nếu không phải để chặn Tiêu Diệc Mẫn thì còn có thể là ai nữa chứ.
“Tiểu Mẫn à, sau này vào lúc Cẩn Ngôn đang làm việc thì đừng nên đi quấy rầy thằng bé nữa.

Đợi đến khi thằng bé ra ngoài thì dĩ nhiên sẽ để ý đến cháu mà.”
Lục Cẩm San bĩu môi nói: “Cẩn Ngôn, trước đây em và Tiểu Mẫn vô cùng thân thiết chứ không hề giống như bây giờ, có phải có người gây chia rẽ và phá vỡ mối quan hệ giữa hai người không?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi