HÔN NHÂN CHỚP NHOÁNG: QUẤN QUÝT CHỒNG YÊU



Cô chạy đến bên hồ để tránh bị Lục Cẩn Ngôn nghe thấy.

“Chị họ, là chị sao?”
“Đúng vậy, Hiểu Bồng, em vẫn khỏe chứ?” Một giọng nói lanh lảnh truyền đến từ trong loa.

Là Hoa Hiểu Bồng, là giọng nói của cô ta.

Trái tim của cô vọt đến tận cổ họng: “Chị đã đi đâu vậy, chị không sao chứ?”
Cô cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh, nhưng trên thực tế đã có những cơn sóng cuồn cuộn dâng trào trong lòng.

“Chị cũng không thể nói rõ ràng ngay trong chốc lát được, bây giờ chị đang ở Long Thành, buổi tối chúng ta gặp mặt nhau đi.

” Hoa Mộng Lê nói.

“.

….

.

Được.

” Hoa Hiểu Bồng cắn môi rồi nói.


Khi cô quay trở lại, Lục Cẩn Ngôn liền vươn bàn tay to lớn ra búng vào trán của cô một cái: “Nói chuyện điện thoại với người nào đấy, lén la lén lút.


“Chị họ của tôi, chị ấy đã đến Long Thành rồi và bảo tôi buổi tối ra ngoài gặp mặt một lần.

” Cô nói một cách thản nhiên, khi nói xong còn đổi thành vẻ mặt dò hỏi: “Tôi có thể đi ra ngoài không?”
Lục Cẩn Ngôn u ám liếc cô một cái: “Trở về trước mười giờ.


“Biết rồi.

” Cô nhẹ nhàng mỉm cười, che giấu tất cả mọi sự thấp thỏm và lo lắng trên gương mặt.

Sau bữa tối, cô đã đi đến quán bar Bản Sắc.

Nét mặt của Hoa Mộng Lê vẫn hồng hào và không hề có nét khác thường nào, xem ra cô ta không hề bị bắt cóc, cũng không xảy ra sự cố ngoài ý muốn nào.

“Chị đã đi đâu trong khoảng thời gian này thế, sao lại không gọi điện thoại về nhà? Em suýt nữa thì nghĩ chị đã gặp nạn rồi.

” Hoa Hiểu Bồng hỏi.

Hoa Mộng Lê nhún vai và miễn cưỡng nói cho qua một cách hời hợt: “Chị đã bị thương nên đã nghỉ ngơi ở nước ngoài, bây giờ đã khỏi mới quay trở về.


Trên thực tế thì cô ta đã chạy trốn.

Đây là biện pháp mà cô ta và mẹ cô ta đã nghĩ ra sau khi bàn bạc.

Lục Cẩn Ngôn xấu xí như vậy, đáng sợ đến như vậy, sao cô ta có thể gả vào đó để chịu tội, thủ tiết vì anh à?
Vì vậy cô đã diễn một vở kịch mất tích, để cho Hoa Hiểu Bồng hưởng thụ cái “phúc” này thay cô ta.

“Chị không sao là được.

” Cô bình tĩnh mỉm cười, dường như có thể khẳng định về suy đoán trước kia.

Chủ yếu bởi vì cô ta đã bị vẻ ngoài và tính hướng của Lục Cẩn Ngôn dọa sợ nên đã đào hôn.

Sau khi Hoa Hiểu Bồng gả thay vào nhà họ Lục, mối nguy cơ đã được giải quyết, dĩ nhiên cô ta sẽ trở về rồi.

Nếu như cô ta biết Lục Cẩn Ngôn đã giảm cân, phẫu thuật thẩm mỹ và trở thành một người đàn ông siêu cấp đẹp trai, có khi nào cô ta sẽ cảm thấy hối hận và muốn đổi lại không?
Dựa theo tính nết của bác cả và bác gái, nếu như đổi trở lại thì chắc chắn sẽ đòi một nửa sính lễ kia trở về, không hề để lại một tí nào cho bọn họ.

Vậy thì Tiểu Phong thật sự không còn hy vọng rồi.

Hoa Mộng Lê uống một ngụm cocktail, trong lòng cảm thấy khoái chí vì mưu kế của bản thân.

Từ trước đến giờ cô ta luôn thông minh và lanh trí hơn Hoa Hiểu Bồng.


Vậy thì cứ để cho Hoa Hiểu Bồng hưởng thụ sự may mắn này đi.

Cô ta xinh đẹp như vậy, xuất sắc đến như vậy, cho dù không gả cho Lục Cẩn Ngôn cũng có thể gả cho cậu ấm nhà giàu khác.

Hoa Hiểu Bồng lại không giống vậy, cô chỉ là một đứa quê mùa, chưa từng được giáo dục trong lớp quý tộc bao giờ.

Không chừng việc gả vào nhà họ Lục làm vợ của một người đàn ông đồng tính cũng là chốn về tốt nhất đối với cô ta rồi.

Cô ta làm vậy chính là vì chăm sóc cô chứ không phải hãm hại cô.

“Hiểu Bồng, xin lỗi em, vốn dĩ người được gả vào đó nên là chị, không ngờ lại xảy ra sự cố, làm hại em phải gả vào đó thay chị.


Hoa Hiểu Bồng nhún vai, thật ra thì cô cũng có mục đích của riêng mình, hai người bọn họ xem như là ai cũng đạt được điều mình muốn.

“Nhà họ Hoa cũng chỉ có hai người chúng ta là con gái, không phải chị thì là em, dù thế nào cũng phải có một người gả qua đó.


Trong mắt Hoa Mộng Lê lóe lên vài tia sáng gian xảo khó tả: “Hiểu Bồng, Lục Cẩn Ngôn đối xử với em tốt chứ?”
Hoa Hiểu Bồng yếu ớt liếc cô ta một cái, đôi mày xinh đẹp khẽ nhíu lại, cô thở dài nói: “Gả cũng đã gả đi rồi, tốt hay không tốt có ý nghĩa gì đâu chứ?”
Hoa Mộng Lê nghe thấy những lời này liền biết là không tốt.

Ở cùng với một người đàn ông đáng sợ đến như vậy, lại còn là một tên gay thì sao có thể sống tốt được chứ?
“Hiểu Bồng, thành thật mà nói thì thuyền theo lái, gái theo chồng, mặc dù anh ta không ra gì nhưng tốt xấu gì cũng là một cậu chủ nhà giàu.

Em cứ xem như mình đã gả cho một chiếc máy rút tiền, cứ mặc sức tiêu xài, ngàn lần không được để cho bản thân chịu uất ức.


Cô ta nói với giọng điệu an ủi nhưng thật ra đang âm thầm cười trên nỗi đau của người khác.

Cô ta vừa nghĩ đến cảnh tượng Hoa Hiểu Bồng bị con quái vật kia đè xuống và hung hăng giày vò, cô ta liền cảm thấy rất thú vị, rất kíƈɦ ŧɦíƈɦ.

Hoa Hiểu Bồng đung đưa ly rượu ở trong tay, chất lỏng màu đỏ tươi như máu trong ly rượu hơi chói mắt: “Nếu như anh ta có vẻ ngoài không đáng sợ đến như vậy, mà trông khá tuấn tú thì liệu chị có cảm thấy hối hận vì đã bỏ lỡ không?”
Hoa Mộng Lê bĩu môi, nếu như anh không khủng khiếp đến như vậy thì cô ta sẽ yêu cầu đổi lại ngay lập tức, sao có thể để cho Hoa Hiểu Bồng chiếm được lợi chứ?
“Dáng vẻ của anh ta không đáng sợ sao?”
Hoa Hiểu Bồng thở dài nói: “Ngoại hình là thứ yếu, điều đáng sợ nhất chính là……” Cô khựng lại một chút rồi vặn nhỏ tiếng nói: “Anh ta rất biếи ŧɦái, có xu hướng ngược đãi, giống như nhân vật nam chính trong vậy.


“Ôi trời ạ!” Hoa Mộng Lê vô cùng hoảng sợ mà che miệng lại, may mà cô nhanh trí đảo hôn, nếu không thì chắc chắn sẽ bị ngược đãi đến chết.

Tốt xấu gì thì nam chính trong cũng trông rất tuấn tú, cho dù có biếи ŧɦái một chút cũng có thể âm thầm chịu đựng, anh lại xấu đến như vậy, cô ta không thể chịu được dù chỉ một phút, vậy có khác gì rơi xuống địa ngục chứ.

“Anh ta thích đàn ông mà cũng làm loại đó với em à?”
“Gay cũng phải có con nối dõi chứ, huống hồ anh ta che giấu rất tốt, không người nào biết được tính hướng thật sự của anh ta cả.

” Hoa Hiểu Bồng nói một cách yếu ớt.

Hoa Mộng Lê chớp mắt, cô ta dường như đã nghĩ đến điều gì đó mà vội vàng hỏi: “Hiểu Bồng, em sẽ không chạy trốn đấy chứ?”
Vẻ mặt của cô ta trở nên hơi tái nhợt, không còn tươi vui như lúc nãy nữa.


Nếu như Hoa Hiểu Bồng không chịu nổi mà chạy trốn, nhà họ Lục lại bắt cô ta về nhà, vậy thì tiêu đời rồi.

Đôi mày xinh đẹp của Hoa Hiểu Bồng khẽ nhíu lại: “Nếu như em chạy trốn thì phải mang theo cả gia đình cùng chạy, nếu không thì tên biếи ŧɦái điên cuồng kia sẽ đuổi gϊếŧ cả nhà em mất.


Một dây thần kinh trên đỉnh đầu Hoa Mộng Lê giật nảy lên.

Nếu như cả gia đình của Hoa Hiểu Bồng chạy trốn thì gia đình bọn họ phải làm sao đây? Chẳng phải Lục Cẩn Ngôn sẽ xử chết bọn họ sao?
“Hiểu Bồng, em trai của em vẫn còn hôn mê chưa tỉnh, sao em có thể mang theo thằng bé chạy trốn chứ, nếu như để một mình thằng bé ở lại thì chắc chắn sẽ bị Lục Cẩn Ngôn gϊếŧ chết đấy, em ngàn lần không được đi con đường này.


Hoa Hiểu Bỗng cụp mắt xuống, hàng mi dày tạo nên một bóng râm đầy xót xa trên gương mặt trắng nõn của cô: “Chính vì Tiểu Phong nên em mới luôn nhẫn nhịn.


Hoa Mộng Lê nắm lấy tay của cô: “Thứ mà nhà họ Lục có là tiền, chỉ cần em ở lại nhà họ Lục thì Tiểu Phong sẽ có thể nhận được điều kiện chữa trị tốt nhất, vì Tiểu Phong, dù như thế nào thì em cũng phải nhẫn nhịn.


Đôi mắt hạnh nhân tuyệt đẹp của Hoa Hiểu Bồng lóe lên vài tia sâu xa khó tả.

Nếu như cô ta biết Lục Cẩn Ngôn không hề xấu xí như trong tưởng tượng thì sẽ không nói như vậy đâu.

Giấy không bọc được lửa, cô không thể giữ bí mật này quá lâu, vào một ngày nào đó khi sự thật được phơi bày, chắc chắn cô ta cảm thấy cực kỳ hối hận, dù có khóc lóc ỉ ôi cũng phải đổi trở về.

Đến lúc đó thì cô phải làm sao đây?
Cô nhấp một ngụm rượu, cảm thấy phiền muộn mà thở dài một cái.

“Chị định ở lại Long Thành bao lâu?”
“Chị chơi vài ngày rồi về, em tuyệt đối phải giữ bí mật về chuyện của chị, không thể để cho người nhà họ Lục biết được.

” Hoa Mộng Lê dặn dò cô.

Hoa Hiểu Bồng gật đầu, cô cũng không muốn để cho người nhà họ Lục biết rằng cô ta đã trở về.

Thế nhưng, có một số chuyện cứ phải trở nên xui xẻo.

Khi cả hai người bọn họ vừa ra khỏi cửa liền gặp phải Tiêu Diệc Mẫn.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi