“Tôi chỉ là cảm thấy như vậy đối với tất cả mọi người đều ổn.” Cô dè dặt nói.
Chuyện như vậy, anh ta phải hiểu, không cần cô phải làm rõ.
Một người gay ấy ấy với người phụ nữ, khẳng định rất thống khổ.
Người bị anh ta dằn vặt giày vò càng đau đớn hơn.
“Nên làm như thế nào, do tôi quyết định.” Ánh mắt anh sắc bén như lưỡi dao quét qua trên mặt cô, giống như muốn cắt bỏ đi lớp da của cô.
“Tôi chỉ là muốn bàn bạc với anh.” Cô lúng túng nói.
“Cô không có tư cách này.” Anh lạnh lùng bỏ lại một cậu rồi đi thẳng lên lầu, hình như ở cùng với cô lâu một phút, nói hơn một câu, sẽ ô nhiễm thân phận tôn quý của anh.
Cô chỉ là một con rối, một bình hoa, chỉ có nghĩa vụ phục tùng, không có quyền bàn bạc.
Hoa Hiểu Bồng xem như không hiểu suy nghĩ của anh, chỉ cảm thấy là anh muốn dằn vặt giày vò cô, để cho cô ngoan ngoãn cút xéo, không ở lại đây nữa,.
Cô sẽ không để cho anh ta được toại nguyện, vì em trai, có đau khổ hơn nữa, cô cũng vẫn kiên trì.
Đến buổi chiều, có khách tới biệt thự, là một cô gái xinh đẹp.
Cô ta là Tiêu Diệc Mẫn, là thiên kim tập đoàn Tiêu thị.
Nhìn thấy Hoa Hiểu Bồng, cô hờ hững quét mắt: “Dì Mai, nhà họ Lục có nữ giúp việc mới à?”
“Đây là mợ chủ.” Dì Mai nói rõ từng chữ.
Tiêu Diệc Mẫn kinh ngạc giật mình: “Người nhà họ Hoa?”
“Vâng, là cô hai nhà họ Hoa.” Dì Mai nói.
Một dây thần kinh trên mặt Tiêu Diệc Mẫn co giật, như bị ong hung hăng đâm một cái.
Con khốn nhà họ Hoa cuối cùng cũng gả vào rồi!
Cô ta tỉ mỉ đánh giá cô một phen, mặt trắng, không trang điểm, cả người mặc đồ giá rẻ, so với giúp việc nhà họ Lục còn không bằng.
Loại chim sẻ quê mùa này cũng không biết ngượng sao mà gả vào nhà họ Lục?
“Cô Hoa, cô nên trưng diện đẹp một tí, nếu không nhận nhầm cô thành người hầu đấy.
Đúng là không biết ngại.” Cô ta nhếch khóe miệng cứng ngắc, để lộ ra một nụ cười trào phúng.
Nói như này là đang thầm đùa cợt vẻ ngoài của cô.
Sao Hoa Hiểu Bồng nghe không hiểu cơ chứ.
Cô lờ mờ cảm nhận được sự đối địch, hình như người phụ nữ này thích Lục Cẩn Ngôn.
Chẳng lẽ cô ta vẫn chưa biết Lục Cẩn Ngôn thích con trai sao?
“Cô Tiêu đến có việc gì không?” Cô dùng giọng khách sáo máy móc hỏi.
“Dì Sở có nhà không?” Tiêu Diệc Mẫn hơi rướn cổ lên, cố giữ sự cao quý của mình, so với Hoa Hiểu Bồng đồ nhà quê đê tiện vượt trội hơn nhiều.
“Mẹ ra ngoài rồi.” Hoa Hiểu Bồng bình tĩnh nói.
“Không sao, tôi tìm anh Cẩn Ngôn.
Anh Cẩn Ngôn của tôi ở đâu?” Tiêu Diệc Mẫn cố ý nhấn mạnh chữ “tôi”, giống như đang biểu thị chủ quyền của mình vậy.
“Cậu chủ ở thư phòng.” Dì Mai nói.
“Vậy tôi lên tìm anh ấy.” Tiêu Diệc Mẫn nói xong liền muốn lên tầng thì bị dì Mai gọi lại: “Cô Tiêu, hẳn là cô cũng biết tính của cậu chủ, cậu ấy ghét nhất là bị người khác quấy rầy.”
Tiêu Diệc Mẫn thu lại cái chân vừa đưa ra: “Vậy tôi ở dưới này chờ là được.”
Cô ta đi đến trước mặt Hoa Hiểu Bồng, trong mắt lóa lên sự xảo quyệt: “Cô Hoa chúng ta cùng uống trà, tâm sự một lúc chứ nhỉ?”
Hoa Hiểu Bồng không từ chối.
Dù sao lúc này cô cũng không có việc gì, với lại cũng hơi tò mò quan hệ giữa Lục Cẩn Ngôn và người phụ nữ này.
Người giúp việc mang trà bánh lên.
Tiêu Diệc Mẫn nâng tách trà lên nhấp một ngụm nhỏ, dáng vẻ vô cùng ưu nhã.
“Tôi lớn lên ở Mỹ, mẹ tôi và dì Sở là bạn thân.
Tôi và anh Cẩn Ngôn cũng là quen nhau ở Mỹ.
Chúng tôi có niềm yêu thích chung, đó là cùng thích cưỡi ngựa, chơi golf, lái ca nô...!Anh Cẩn Ngôn luôn bảo rằng tôi là người con gái đặc biệt nhất anh ấy từng gặp.”
Lúc cô ta nói, trong mắt toát lên vẻ dịu dàng ngọt ngào, không hề che giấu sự yêu thích đối với Lục Cẩn Ngôn.
Trong lòng Hoa Hiểu Bồng giật mình.
Xem ra cô ta thật sự không biết vấn đề về giới tính của Lục Cẩn Ngôn.
Lục Cẩn Ngôn che giấu bí mật này rất kĩ.
Nhà họ Lục là gia tộc số một của Long Thành, nề nếp gia đình nghiêm khắc.
Nếu anh ta bị lộ ra là gay, chắc hẳn sẽ trở thành vụ bê bối lớn nhất trong giới thượng lưu.
Khiến cho nhà họ Lục mất hết thể diện, bởi vậy anh ta nhất định phải giấu thật kĩ.
“Lúc Cẩn Ngôn ở Mỹ, cũng đẹp trai giống như bây giờ sao?” Cô cố ý hỏi.
Nên biết rằng Lục Cẩn Ngôn trước khi phẫu thuật thẩm mỹ là một người béo nặng 130 kg, lại còn xấu vô cùng tận.
Chắc là cô ta sẽ không bị cuốn hút bởi kiểu con trai này đâu nhỉ?
Tiêu Diệc Mẫn lẳng lặng nhìn cô một lát, từ đáy mắt chợt lóe lên thứ gì đó không cách nào miêu tả được: “Tình yêu là sự hòa hợp giữa hai linh hồn, không hề liên quan đến vẻ ngoài.
Nếu như chỉ để ý đến vẻ ngoài, đúng là quá nông cạn.”
Hoa Hiểu Bồng nhấp một ngụm trà.
Cô không tin là cô ta sẽ thích Lục Cẩn Ngôn trước khi phẫu thuật thẩm mỹ.
Lúc cô ta biết đến Lục Cẩn Ngôn, chắc chắn anh ta đã phẫu thuật thẩm mỹ thành công rồi.
Ảnh chị Đường đưa là ảnh chụp anh ấy trước đây.
“Cô Tiêu nói như vậy, tức là từng hẹn hò với Cẩn Ngôn nhỉ?”
Tiêu Diệc Mẫn hất tóc ở trước ngực nói: “Chúng tôi là tri kỉ của nhau, là quan hệ cùng chung chí hướng.
Trung Quốc có câu ngạn ngữ là lưỡng tình nhược thị cửu trường thì, hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ (1).
Tôi biết anh ấy phải nghe theo sự sắp xếp của người lớn trong nhà, kết hôn cùng cô.
Tôi sẽ không cản anh ấy, chỉ cần lòng anh ấy hướng về tôi là được rồi.”
( (1) lưỡng tình nhược thị cửu trường thì, hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ: (tạm dịch) nếu như tình cảm dài lâu, thì cần gì phải bên nhau sớm tối
Ngừng một lát cô ta nói tiếp: “Tôi không ngại sự tồn tại của cô.
Cô là vợ anh ấy, tôi là hồng nhan tri kỉ của anh ấy.
Chúng ta có thể sống chung hòa thuận.”
Cô ta lời lẽ hùng hồn, cứ như cô ta là vợ, Hoa Hiểu Bồng là tình nhân.
Mà lời này cũng chẳng phải xuất phát từ nội tâm, chỉ là muốn chèn ép Hoa Hiểu Bồng mà thôi.
Lục Cẩn Ngôn là của riêng cô ta, nên cô ta sẽ không chia sẻ cùng bất cứ ai.
Vị trí mợ chủ nhà họ Lục cũng sẽ là của cô ta.
Cô ta có cách để đuổi cái đồ nhà quê nghèo kiết xác và hủ lậu này đi.
Hoa Hiểu Hồng nghịch tách sứ trắng trong tay.
Cô vẫn cho rằng tình địch của mình sẽ là con trai, không ngờ còn có cả con gái.
Lục Cẩn Ngôn xấu xa cầm thú che giấu tính hướng bản thân quá kĩ.
“Cô Tiêu, tôi là người rất rộng lượng.
Cẩn Ngôn ưu tú như vậy, bên cạnh sao lại chỉ có thể có một người phụ nữ được chứ.
Cho dù là cô, hay là ai khác thì tôi cũng sẽ không so đo.”
Cô cười dịu dàng và thân thiện.
Trong mắt Tiêu Diệc Mẫn có sự hung ác và nham hiểm lặng yên lướt qua.
Loại quê mùa này chắc chắn là đang giỡn chơi với mình, lừa mình, cô ta rộng lượng mới là lạ.
“Cô Hoa, cô có thể nghĩ được như vậy thì tốt quá rồi.
Hôn nhân sắp đặt chẳng thể hiện được điều gì cả, tình cảm mới là thứ quan trọng nhất.
Cô nói xem có đúng hay không? Tình cảm chen vào giữa, mới đúng là tình nhân.”
Trong câu nói của cô ta mang theo sự sắc bén, chỉ thẳng Hoa Hiểu Bồng là kẻ thứ ba chen vào giữa cô ta và Lục Cẩn Ngôn.
“Đúng vậy, đáng tiếc pháp luật chỉ bảo hộ hôn nhân, không bảo vệ tình cảm.” Hoa Hiểu Hồng cười khẩy, một cục xương cứng nhét thẳng vào miệng Tiêu Diệc Mẫn, khiến cô ta nuốt không trôi, cũng không nhả ra nổi.
Trên mặt cô ta lúc trắng lúc xanh, tay cầm tách trà từ từ nắm thật chặt.
Trên tầng, trong thư phòng.
Lục Cẩn Ngôn đang nói chuyện cùng trợ lý A Thời.
“Đã tìm được khách sạn của người phụ nữ đó chưa?”
“Vẫn chưa ạ, chúng tôi đã hỏi thăm xung quanh tất cả các nhà hàng, đều nói không có giao thức ăn bên ngoài.
Mà ở trong nhà hàng của họ, cũng không có nhân viên nữ nào có bớt hoặc hình xăm hoa mai ở trên vai.” A Thì trả lời.
Ánh mắt Lục Cẩn Ngôn dần trầm xuống.
Anh phải tìm được người phụ nữ kia, khung cảnh đêm đó cứ một mực quẩn quanh trong đầu anh.
Anh không thấy rõ mặt cô, chỉ thông qua ánh trăng thấy được trên vai cô ta có một hình hoa mai, tựa như là hình xăm, nhưng lại càng giống vết bớt hơn.
Rốt cuộc cô ta là ai, ở đâu?.