Hoa Hiểu Bồng âm thầm thở dài một cái: “Chị hai, chúng ta không thể chung sống hòa bình với nhau sao?”
“Không thể, trừ khi cô rời khỏi nhà họ Lục, cô còn ở lại nơi này thì tôi vẫn cảm thấy khó chịu.” Lục Cẩm San nói một cách dứt khoát.
Hoa Hiểu Bồng chính là một mối đe dọa, một mối tai họa ngầm đối với cô ta, cho dù như thế nào thì cô ta cũng phải đuổi Hoa Hiểu Bồng đi, như vậy mới có thể hoàn toàn loại bỏ nguy cơ của cô ta.
“Cô ta sẽ không đi, chị thì có thể đi.” Lục Cẩn Ngôn lạnh lùng đáp lại một câu.
Gương mặt của Lục Cẩm San lúc trắng lúc xanh: “Chị là con gái của nhà họ Lục, là chị của em đấy, em dựa vào cái gì mà đuổi chị đi hả?”
Lục Sơ Hà chạy tới: “Sau này anh hai sẽ là người thừa kế của nhà họ Lục, chị dâu sẽ quản lý cả nhà này, nếu như chị đều làm mất lòng cả hai người bọn họ, sau này chị phải sống trong nhà họ Lục như thế nào đây.”
Lục Cẩm San nghiến chặt răng: “Cô ta không thể quản lý cái nhà này được đâu.
Không chừng qua hai ngày nữa thì em sẽ phải đổi người chị dâu khác rồi đấy, nhưng mà cô ta vốn dĩ cũng không phải là người vợ thực sự, chỉ là người thay thế mà thôi.”
Lục Sơ Hà bĩu môi nói: “Chị cả à, lòng dạ của chị thật xấu, em nghĩ chị chắc chắn sẽ bị anh Thâm bỏ rơi mà thôi, nhưng mà chị dâu sẽ không như vậy.”
Lục Cẩm San rất muốn tát Lục Sơ Hà một cái, gần đây đứa hèn hạ thấp kém này cũng thích chống đối với cô ta, nhưng mà cô ta không dám, cô bé là con cưng của bố, nếu như tát cô bé thì bố chắc chắn sẽ lột da cô ta.
“Đứa nào dám giành Tần Như Thâm với tôi thì tôi sẽ gϊếŧ chết nó!” Cô ta tức đến run người mà giậm chân rời đi.
Tư Mã Ngọc Nhi đi tới và gọi Hoa Hiểu Bồng vào phòng để quần áo của bà ấy.
Bà ấy lấy một bộ váy dự tiệc từ trong tủ áo ra: “Hiểu Bồng, bộ lễ phục này là mẹ bảo người chuẩn bị cho con, đêm nay con hãy mặc nó và đến bữa tiệc với Lục Cẩn Ngôn đi.
Trong giới nổi tiếng không thể thiếu những buổi xã giao, con cũng phải ra ngoài nhiều một chút.”
Bà cụ Lục bảo bà ấy hãy giúp đỡ Hiểu Bồng, đừng để cho Lục Cẩm San bắt nạt cô.
Thật ra lúc trước bà ấy cũng định làm gì đó nhưng sợ bà Lục không vui, bây giờ đã có lời dặn của bà cụ, bà ấy cũng không cần phải lo lắng nữa.
Hoa Hiểu Bồng không nghĩ đến mẹ nhỏ sẽ chuẩn bị lễ phục cho mình, cô cảm thấy rất bất ngờ và cũng rất cảm động: “Cảm ơn mẹ nhỏ, nhưng mà chắc hẳn Cẩn Ngôn sẽ không đưa con đi theo đâu.”
Lần trước anh không dẫn theo cô, có lẽ đã mang người khác đến đó, chỉ là lúc đó nhìn thấy cô tự làm mất mặt mình mới đứng ra.
“Mẹ và Tiểu Hà cũng sẽ đi, thằng bé không mang theo con thì con cứ đi với chúng ta, đến lúc đó đi tìm thằng bé là được.” Tư Mã Ngọc Nhi vỗ về bàn tay của cô, ánh mắt chứa đựng ý nghĩ sâu xa.
Hoa Hiểu Bồng rũ mắt xuống, cô nhớ đến người phụ nữ mà mình gặp được vào đêm qua, chắc hẳn cô ta đã đi theo Lục Cẩn Ngôn được một khoảng thời gian rồi, khi Lục Cẩn Ngôn tham dự những sự kiện công chúng có thể thường xuyên mang theo cô ta.
Cô đến đó để làm gì chứ, để tuyên bố chủ quyền của mình hay là chia chung chồng với cô ta đây?
“Mẹ nhỏ à, nếu như Cẩn Ngôn đã có người đi cùng thì con đến đó có lẽ sẽ không tốt lắm đâu?”
Tư Mã Ngọc Nhi thở dài một cái: “Hiểu Bồng, mẹ biết khoảng thời gian con ở chung với Cẩn Ngôn rất ngắn, Cẩn Ngôn lại là một người lạnh lùng và luôn đối xử lạnh nhạt với con.
Con cũng không thể quá bị động nữa, phải chủ động một chút, chỉ cần nắm giữ được trái tim của thằng bé thì không cần sợ người khác thừa cơ hội giành lấy nữa.”
Hoa Hiểu Bồng thầm gượng cười ở trong lòng.
Sao cô có thể nắm giữ trái tim của Lục Cẩn Ngôn chứ? Con người phải làm những chuyện trong khả năng cho phép, cô căn bản không thể làm được chuyện này, giống như đang thử thách một giới hạn không thể đạt được.
Thế nhưng cô không hề nói ra mà chỉ ngoan ngoãn gật đầu: “Con sẽ cố gắng.”
Quả nhiên Lục Cẩn Ngôn không định đưa cô đến bữa tiệc, anh lên lầu thay quần áo rồi rời đi ngay lập tức.
Chắc chắn anh ghét bỏ việc đưa cô ra ngoài làm mất mặt mình.
Cô đoán rằng anh đã đi tìm người phụ nữ của ngày hôm qua rồi.
Cô ta hiểu ý người khác nên chắc chắn sẽ khiến anh cảm thấy hài lòng.
Nhưng mà rốt cuộc anh thích đàn ông hay là phụ nữ vậy.
Cô cũng cảm thấy hơi mơ hồ.
Chẳng lẽ bức ảnh là già thì tính hướng cũng là giả sao?
Chỉ để dọa sợ Hoa Mộng Lê à?
Sau bữa tối, Tư Mã Ngọc Nhi dẫn Hoa Hiểu Bồng lên lầu chuẩn bị.
Với dáng vẻ và khí chất của Hoa Hiểu Bồng, những thứ son phấn má hồng đều là thứ dư thừa.
Bà ấy chỉ cần trang điểm nhẹ theo tông nude cho cô.
Khi Hoa Hiểu Bồng đi xuống lầu thì cả phòng khách như sáng bừng hẳn lên.
“Woa, chị dâu thật xinh đẹp.” Lục Sơ Hà vỗ tay.
Lục Vũ Hàm và Tư Mã Ngọc Nhi nhìn nhau, khóe miệng mang theo vài nét cười sâu thẳm.
Ông ấy chọn vợ cho con trai làm sao có thể chọn sai được chứ?
Cả gương mặt của Lục Cẩm San co rút vài cái, một tia ghen tị lóe lên dưới đáy mắt.
Mẹ nhỏ đúng là lo chuyện bao đồng, tại sao lại chuẩn bị lễ phục cho cô chứ?
Bà ấy nên để cho cô mặc những bộ đồ cũ mua từ Taobao để làm mất mặt mình, nhận hết mọi sự châm chọc chứ.
Cô ta bưng ly cà phê ở bên tay lên và đi tới: “Cũng khá đẹp đấy.”
Cô ta giả vờ đi tới đánh giá Hoa Hiểu Bồng, sau đó tiện tay hất cà phê về phía cô.
Hoa Hiểu Bồng đã đề phòng từ lâu nên nhanh chóng né tránh, thế nhưng vẫn có một giọt cà phê bắn lên chiếc váy.
Tư Mã Ngọc Nhi lớn tiếng kêu lên: “Cẩm San, con muốn cố tình gây sự đến khi nào hả?”
“Mẹ nhỏ, khi nãy con chỉ không cẩn thận mà run tay một chút mà thôi.” Lục Cẩm San bày ra dáng vẻ vô tội.
“Cẩm San không phải cố ý đâu, mau chóng cởi ra để người giúp việc mang đi giặt đi.” Bà Lục vội vàng giải vây giúp con gái, sợ Lục Vũ Hàm ở bên cạnh nổi giận.
“Giặt cái gì nữa chứ, cô ta mặt vào cũng không đẹp, cứ đổi bộ khác phù hợp với khí chất quê mùa của cô ta đi.” Lục Cẩm San bĩu môi nói.
Hoa Hiểu Bồng chỉ nở một nụ cười nhạt và nói: “Không sao, chị hai cũng không cố ý, con lên lầu rửa một chút là được.” Cô xoay người đi lên lầu.
“Cà phê rất khó giặt sạch, chị cả cố tình làm vậy đấy.
Chị ấy sợ chị dâu đến bữa tiệc khiêu vũ sẽ cướp mất sự nổi bật của chị ấy.” Lục Sơ Hà bĩu môi, cô bé chạy đến trước mặt bố mình và nói: “Bố à, tâm lý biếи ŧɦái của chị cả càng ngày càng đáng sợ rồi, chờ đến khi con lớn lên, trở nên xinh đẹp hơn chị cả, trẻ tuổi hơn chị ấy thì chị ấy chắc chắn sẽ vô cùng ghen tị mà muốn gϊếŧ chết con mất.”
Vẻ mặt của Lục Vũ Hàm trở nên tái mét, ông ấy lớn tiếng gọi quản gia tới, bảo ông ta tịch thu toàn bộ quần áo và mỹ phẩm mà Lục Cẩm San mới mua.
“Sau này nếu con muốn mua thì tự dùng tiền của mình đi.” Nếu cô ta không dành hết thời gian vào những thứ quỷ quái này thì sẽ không gây rắc rối nữa.
“Mẹ à!” Lục Cẩm San ôm chầm bả vai của bà Lục mà khóc lóc ầm ĩ, việc lấy hết quần áo mới của cô ta đồng nghĩ với việc cô ta phải mặc lại quần áo cũ, điều này chẳng khác nào đã gϊếŧ chết cô ta cả.
Bà Lục xoa đầu cô ta nhưng không dám nói gì, dù sao thì bà ta cũng là người có lỗi trước.
Khi Hoa Hiểu Bồng đi xuống lầu, bộ lễ phục đã được đính thêm vài viên pha lê, cô không thể giặt sạch vết cà phê ngay trong chớp mắt được nên đã đính vài viên pha lê lên đó, che đi khuyết điểm.
Vị trí của những viên pha lê được tô điểm rất tốt, khiến bộ lễ phục như thêm hoa trên gấm.
“Woa, chị dâu thật lợi hại, bây giờ chiếc váy càng trở nên đẹp hơn rồi.
Chúng ta mau đi thôi, cách chị cả xa một chút, kẻo chị ấy lại cố tình gây chuyện.” Lục Sơ Hà một tay nhấc chiếc váy nhỏ của mình lên, một tay nắm lấy tay của cô.
Tư Mã Ngọc Nhi cố tình đưa bọn họ đến đó rất muộn để trở thành người xuất hiện áp chót!
Khi Hoa Hiểu Bồng đi tới, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía này.
Cô giống như một đóa hoa sen nở rộ giữa hồ nước trong suốt vậy, giống như một chút màu xanh biếc đầu tiên lộ ra trên bầu trời vào buổi sáng sớm, dáng vẻ vô cùng đẹp đẽ và tươi mới.
Vẻ đẹp của cô không phải quá quyến rũ thu hút ánh nhìn của người khác, mà là khí chất sáng sủa tươi đẹp khiến người khác say mê chìm đắm vào trong đó, một khí chất mộng mơ và tao nhã…… mềm mại, trong sáng và rất bình yên……
Khóe miệng của Lục Cẩm San gần như co quắp đến mang tai như bị con ong vò vẽ chích một cái vậy.
Cô ta sẽ không để cho cô cảm thấy khoái chí đâu, kịch hay vẫn đang chờ đợi bọn họ ở phía sau đấy..