HÔN NHÂN CHỚP NHOÁNG: QUẤN QUÝT CHỒNG YÊU



Hoa Mộng Lê đánh xong một bài liền đi đến bên cạnh Lục Cẩn Ngôn dưới sự dẫn dắt của Lục Cẩm San.
Cô ta cảm thấy màn trình diễn của bản thân vô cùng hoàn hảo, chắc chắn Lục Cẩn Ngôn sẽ bị thu hút một cách sâu sắc.
“Em à, đây là Mộng Lê, vợ chưa cưới thực sự của em, em vẫn còn nhớ chứ?” Lục Cẩm San mỉm cười nói, cô ta tin em mình chắc chắn sẽ nhớ, Hoa Mộng Lê tốt như vậy, có thể đè ép Hoa Hiểu Bồng thành tro bụi, sao anh có thể không nhớ được chứ.
Gương mặt vô cùng tuấn tú của Lục Cẩn Ngôn không hề có bất cứ tia cảm xúc nào, cũng không có một chút độ ấm nào, anh giống như căn bản không hề nghe thấy những lời nói của Lục Cẩm San, và cũng không chú ý đến Hoa Mộng Lê ở trước mặt.
An An khẽ mỉm cười, khi nhìn thấy nhân viên phục vụ đến đây liền lấy một ly rượu lên: “Cẩn Ngôn, loại rượu này rất ngon, anh có muốn nếm thử một chút không?”
Lục Cẩn Ngôn cầm lấy nhấp một ngụm nhỏ, khóe miệng cong lên một chút, đó chỉ là một nụ cười nhạt đến mức gần như không thể nhận ra, thế nhưng vẫn khiến cho An An cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Lục Cẩn Ngôn đang khen ngợi cô ta làm rất đúng.
Anh thích cô ta, cô ta biết cách hầu hạ anh, khiến anh vui vẻ.
Hoa Mộng Lê hoàn toàn bị ngó lơ giống như không khí, cô ta cảm thấy rất xấu hổ, mất mát và khó coi.
Lục Cẩm San vội vàng vỗ vai cô ta để an ủi.
Cơ hội của cô ta không tốt lắm, gặp ngay lúc Lục Cẩn Ngôn có người phụ nữ khác, thế nhưng suy cho cùng người phụ nữ này cũng không thể trở thành vợ cả, nếu như cô ta muốn đuổi Hoa Hiểu Bồng rời đi thì nhất định phải “giúp đỡ” Hoa Mộng Lê.

“Cẩn Ngôn, Mộng Lê đã đặc biệt chuẩn bị buổi biểu diễn bất ngờ và tuyệt đẹp này cho em đấy, dù sao thì cô ấy cũng là người vợ chưa cưới thực sự của em, em cũng phải biểu hiện một chút chứ?”
An An mỉm cười nói: “Cô Hoa à, cô nên biểu diễn một màn sáng tạo, dây là buổi biểu diễn mô phỏng đoạn nổi bật nào đó của người ta, tôi cũng đã xem rất nhiều lần.”
Hoa Mộng Lê cảm thấy bản thân như bị tát một cái, gương mặt đỏ bừng hẳn lên: “Không có đủ thời gian nên không suy nghĩ kỹ.”
Lúc cô ta nói chuyện luôn giữ một giọng nói dịu dàng, tinh tế, mềm mại của mình, cô ta làm vậy để duy trì phong thái thùy mị của mình.
Lục Cẩn Ngôn u ám liếc mắt nhìn cô ta một cái, sau đó đưa mắt ra hiệu với An An, An An bèn đưa ly rượu trên bàn cho cô ta.
Ở trong mắt cô ta, thật ra ly rượu này là “phần thưởng” của Lục Cẩn Ngôn.
Cô ta giống như một cây mạ khô gặp phải cơn mưa, khôi phục sức sống ngay lập tức: “Cảm ơn.” Cô ta nở một nụ cười rực rỡ.
Xem ra anh cũng không phải hoàn toàn không có hứng thú đối với cô ta.
Lục Cẩm San uống một ngụm cocktail nói: “Cẩn Ngôn, chị nói cho em biết Hoa Hiểu Bồng đáng sợ đến mức nào, tất cả những bộ quần áo kia của cô ta đều là cướp lấy từ nhà của Mộng Lê.

Gia đình bọn họ vừa nghèo vừa lộn xộn, không có tiền cho cô ta mua những bộ đồ cao cấp, mỗi lần khi nhìn thấy Mộng Lê mua quần áo mới về thì cô ta liền đi cướp, mặt dày mày dạn đi cướp, lấy hết những thứ tốt của cô ấy.”
“Chị à, không phải như vậy đâu.” Hoa Mộng Lê xua tay, cô ta vẫn giữ giọng điệu mềm mỏng nhỏ nhẹ mà nói: “Hiểu Bồng là em gái của em, hoàn cảnh gia đình của em ấy không tốt, vì vậy việc em cứu tế cho em ấy là chuyện nên làm.

Nếu như em ấy thích những bộ quần áo kia thì em cứ để cho em ấy mang đi là được, không sao cả.

Giữa hai chị em sao có thể xảy ra tranh chấp vì vài bộ quần áo được chứ.”
Cô ta phải thể hiện bản thân tốt bụng đến mức nào, cao sang quyền quý đến mức nào, khoan dung độ lượng đến mức nào, Hoa Hiểu Bồng tồi tệ, không biết xấu hổ, ích kỷ đến mức nào.
“Mộng Lê, cô thật sự quá tốt bụng rồi.

Cô ta chính là lợi dụng lòng tốt của cô mà được nước lấn tới, không ngừng bắt nạt cô.

Tôi vừa nhìn liền biết cô ta là loại phụ nữ có phẩm hạnh không đứng đắn.” Lục Cẩm San cố gắng hắt nước bẩn vào Hoa Hiểu Bồng, khiến cho cô cả đời này đều không thể rửa sạch.

Đáy mắt của Lục Cẩn Ngôn lóe lên vài tia sáng lạnh lùng vô cùng rét lạnh: “Nếu như còn nhắc đến Hoa Hiểu Bồng một lần nữa thì cút ngay!” Mỗi một chữ đều chứa đầy sự lạnh lẽo nồng đậm.
Điều này khiến cho Lục Cẩm San và Hoa Mộng Lê cùng lúc rùng mình.
Hoa Mộng Lê nhanh chóng làm dịu bầu không khí: “Long Thành có chỗ nào chơi vui không? Cuối tuần tôi muốn ra ngoài chơi với em gái.

Thật ra tình cảm của chúng tôi rất tốt, khi còn nhỏ em ấy luôn dính lấy tôi, bảo tôi chơi với em ấy.”
“Tôi biết cô là một người chị tốt, nhưng mà đứa em gái của cô cũng quá gian xảo rồi, cô phải đề phòng một chút.” Lục Cẩm San vừa nói liền nhìn thấy ánh mắt muốn gϊếŧ người của Lục Cẩn Ngôn, cô ta liền giả ngốc mà cầm ly rượu lên uống.
Hoa Hiểu Bồng đi vào nhà vệ sinh một chuyến.
Những người phụ nữ ở trong đó đang thì thầm bàn tán về cô.
“Thì ra là người gả thay, thảo nào mới vài ngày đã bị thất sủng.”
“Tôi thấy cậu Lục chưa từng xem trọng cô ta.”
“Cần gì phải dây dưa mãi không chịu ly hôn như vậy chứ, dưa cố hái thì không ngọt.”
“Vị trí tốt như vậy, người nào đã ngôi lên thì sao lại chịu rời đi chứ.”
…...
Bọn họ nhìn thấy Hoa Hiểu Bồng bước vào liền im lặng ngay lập tức, sau đó đi ra ngoài, sau lưng đều nhìn cô với ánh mắt cười trên nỗi đau của người khác.
Hoa Hiểu Bồng mở vòi nước ra, hứng một chút nước lạnh rồi dội lên mặt.
Lục Cẩn Ngôn đã hung hăng tát một cái vào má trái của cô, Lục Cẩm San và Hoa Mộng Lê lại tát một cái vào má phải của cô, bây giờ hai bên mặt của cô đều đau rát.
Cô nhìn bản thân ở trong gương giống như một tên hề lần đầu lên sâu khấu, sau đó phá hỏng buổi biểu diễn, bị khán giả cười nhạo và chế giễu.
Sau khi đi ra, cô ngồi ở phía xa, trong một góc cách Lục Cẩn Ngôn xa nhất.
Tư Mã Ngọc Nhi dẫn theo Lục Sơ Hà bước tới, khi thấy cô luôn ngồi yên không nhúc nhích, bà ấy hơi lo lắng.

“Hiểu Bồng, con không đi chào hỏi Cẩn Ngôn à?”
Ánh mắt của Hoa Hiểu Bồng xuyên qua nhóm người, thông qua ánh đèn mà rơi xuống vị trí nổi bật kia.
“Mẹ nhỏ à, mẹ xem kìa, bọn họ ở chung một chỗ sôi nổi và vui vẻ biết bao nhiêu, con qua đó chỉ là người dư thừa mà thôi, bầu không khí chắc chắn sẽ trở nên rất kỳ lạ, rất có thể sẽ bị chị hai chế giễu.”

Tư Mã Ngọc Nhi thở dài một cái, không nói lời nào.
Hoa Hiểu Bồng quay đầu nhìn bà ấy: “Có phải con đã khiến mẹ cảm thấy thất vọng không?”
Tư Mã Ngọc Nhi nắm lấy bả vai của cô: “Không có, mẹ chỉ sợ con chịu thiệt, mẹ không nghĩ tới bữa tiệc đêm nay lại sôi nổi đến như vậy, có nhiều người đến như vậy.”
“Không sao đâu, mẹ nhỏ à, con không sao.” Cô mím môi nói.
Cô bé xinh xắn cảm thấy rất không vui, hai má phồng cả lên: “Em đi tìm anh hai.”
Cô bé lộp cộp chạy đến trước mặt Lục Cẩn Ngôn: “Anh hai, tại sao anh không đi tìm chị dâu mà lại ở chung với một đám hồ ly tinh vậy?”
Lục Cẩn Ngôn kéo cô bé ngồi xuống ở bên mình: “Hoa Hiểu Bồng đã cho em lợi ích gì mà em lại thích cô ta như vậy hả.”
“Cũng đâu phải chỉ có một mình em thích chị ấy, cả nhà chúng ta ngoại trừ người ghen tuông biếи ŧɦái điên cuồng như chị cả ra, tất cả mọi người đều thích chị dâu.

Chị dâu biết nấu bữa sáng rất ngon còn biết hầm canh rất ngon, biết thổi sáo Ocarina rất hay…… Tóm lại chị dâu cái gì cũng tốt.

Em thích chị ấy, bố thích chị ấy, mẹ thích chị ấy, bà nội thích chị ấy, anh Thâm cũng thích chị ấy, bọn em đều thích chị em.” Lục Sơ Hà nói với vẻ mặt nghiêm túc.
Khi nghe thấy cái tên của Tần Như Thâm, Lục Cẩm San suýt chút nữa đã nhảy cẩng lên: “Như Thâm mới không thích đứa đê tiện kia, đều do cô ta quyến rũ Như Thâm.”
“Dĩ nhiên anh Thâm thích chị dâu rồi, người tốt và người thông minh đều sẽ thích chị dấu, chỉ có người xấu và đồ ngốc mới không thích chị dâu thôi.” Lục Sơ Hà khoanh hai tay ở trước ngực, bày ra dáng vẻ người lớn.
Lục Cẩn Ngôn xoa đầu của cô bé, đứa gian xảo như Hoa Hiểu Bồng này cũng thật lợi hại, vậy mà có thể thu mua cô nhóc này bênh vực cô như vậy.
Khi ánh mắt của anh nhìn về phía góc tối ở phía xa, lúc này mới phát hiện nơi đó trống rỗng.
Anh không thấy Hoa Hiểu Bồng nữa!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi