HÔN NHÂN CHỚP NHOÁNG: QUẤN QUÝT CHỒNG YÊU



Lục Cẩm San nhanh chóng làm dịu bầu không khí: “Mọi người đã ra ngoài chơi thì nên vui vẻ một chút, đừng nhắc đến những chuyện nhỏ nhặt không quan trọng nữa.

“Vâng ạ.

” Hoa Mộng Lê gật đầu, cố gắng biểu hiện dáng vẻ của đứa con gái nhà dòng dõi, cô phải đè Hoa Hiểu Bồng xuống, đánh bại cô về mặt khí thế ngay lập tức.

Hoa Hiểu Bồng không biết chơi nên chỉ nhỏ tiếng nói: “Tôi đứng ở bên cạnh xem mọi người chơi được rồi.


Bàn tay to lớn của Lục Cẩn Ngôn đặt trên đỉnh đầu của cô như đang an ủi vật nuôi của mình: “Học.

” Anh thốt ra một chữ, đây là mệnh lệnh!
Cô không dám chống đối nên chỉ có thể gắng gượng lên sàn.

Hoa Mộng Lê mặc một bộ đồ chơi gôn, trang điểm theo tông màu nude nhẹ nhàng, trông có vẻ vô cùng thoải mái.

Nếu như Lục Cẩn Ngôn thích kiểu người trong sáng thì cô ta sẽ ăn mặc giống như vậy.

Cô ta có thể thay đổi đủ kiểu, có thể ăn mặc bất cứ phong cách nào.

Hoa Hiểu Bồng thậm chí còn không biết cách cầm gậy đánh golf, dáng vẻ trông vô cùng vụng về và ngu ngốc.

Cô ta và Lục Cẩm San liếc mắt nhìn nhau, cười trộm.

Cô ta vung cây gậy golf lên, quả bóng golf bay ra theo một đường cong tuyệt đẹp.


Tư thế của cô vừa tao nhã vừa đẹp mắt, hoàn toàn đè ép Hoa Hiểu Bồng không còn một hạt bụi nào.

“Woa.

” Lục Cẩm San giơ ngón tay cái lên khen ngợi: “Mộng Lê, cô đánh quá hay rồi.

Tôi luôn nghĩ rằng nếu hai người sống chung với nhau thì phải có chung sở thích và hứng thú, nếu không thì chắc chắn sẽ cảm thấy chán ghét lẫn nhau, không thể kéo dài được lâu đâu.


Hoa Hiểu Bồng không nói lời nào, quả thật cô và Lục Cẩn Ngôn là người của hai thế giới khác nhau, không hề có một tí tiếng nói chung nào cả.

Lục Cẩn Ngôn cũng không thèm để ý đến Lục Cẩm San, cô ta chỉ có tính cách thối nát như vậy, toàn thích tự tìm đường chết.

Anh vươn cánh tay dài của mình ra, kéo cô vào trong lòng, nắm lấy tay của cô.

Gương mặt tuấn tú của anh cúi xuống, áp sát vào má của cô: “Tôi chỉ dạy một lần, nhìn cho kỹ.


Giọng nói của anh rất nhẹ, câu nói thốt ra khỏi miệng anh và lọt vào tai cô.

Cô biết anh không hề có tính kiên nhẫn, nếu như cô không học được trong một lần này thì chắc chắn sẽ bị anh ghét bỏ.

Nhưng mà cô lại không thông minh đến như vậy.

Nếu như đánh golf dễ học đến như vậy thì tất cả mọi người đều sẽ biết đánh rồi.

Anh nắm lấy tay cô chỉ dẫn động tác, cơ thể của hai người thân mật dán chặt vào nhau.

Hoa Mộng Lê nhìn chằm chằm vào bọn họ, trái tim của cô ta đang rỉ máu, đôi mắt cũng sắp phun máu ra rồi.

Lúc này cô ta thật sự hy vọng bản thân cũng không biết chơi, được anh mập mờ chỉ dẫn như vậy.

Khóe miệng của Lục Cẩm San co rút vài cái, cô ta chắc chắn rằng Lục Cẩn Ngôn chỉ đang bảo vệ mặt mũi của mình mà thôi.

Hoa Hiểu Bồng mang theo danh tiếng của anh, nếu như không biết bất cứ thứ gì thì sẽ làm mất mặt anh, vì vậy anh mới dạy cô.

Hoa Hiểu Bồng không rảnh để ý đến bọn họ, cô đang đứng bên cạnh anh nghiêm túc nghe giảng và học hỏi, kẻo tên ác quỷ này bị chọc giận rồi lại trừng phạt cô.

Nhưng mà cô vẫn chỉ có thể nhớ một vài động tác cơ bản.

Sau khi Lục Cẩn Ngôn dạy xong, cô bèn thử phát bóng.

Lần thứ nhất, cô không đánh trúng bóng.

Lần thứ hai, cô còn đánh bay cả cây gậy ra ngoài.

Lần thứ 3, cô dùng sức quá mạnh, suýt nữa kéo theo cả người mình bay ra ngoài.

Lục Cẩm San ở bên cạnh lớn tiếng cười lên với vẻ mặt châm chọc, cô ta còn lấy máy ảnh ra chụp hết toàn bộ động tác thảm hại hài hước của cô: “Cẩn Ngôn, em hãy bỏ cuộc đi, cô ta học không được đâu.


Hoa Mộng Lê cũng muốn bật cười nhưng lại nhịn xuống, cô ta phải cất giấu sự châm chọc ở trong lòng.

“Hiểu Bồng, không sao đâu, em cứ từ từ học, không cần gấp gáp.


Lúc nhỏ em cũng như vậy, học cái gì cũng khá chậm chạp, nhưng cứ cố gắng học thì vẫn có thể học được thôi, đừng nản lòng.


Những lời này bề ngoài trông có vẻ đang an ủi Hoa Hiểu Bồng, cổ vũ cho cô nhưng thật ra cô ta đang muốn nói cho Lục Cẩn Ngôn biết rằng, đầu óc của cô rất ngu ngốc, không thông minh, anh cưới cô sẽ làm giảm gen của gia đình anh.

Lục Cẩn Ngôn xoa đầu cô: “Đồ ngốc.


“Tôi đúng là rất ngốc mà, nếu không thì sao có thể là người phụ nữ ngu ngốc được chứ.

” Cô nở một nụ cười châm chọc bản thân.

Sau khi Lục Cẩm San cười cợt xong bèn đi tới nói: “Cẩn Ngôn, em cứ để cô ta ở một bên tự mình từ từ học đi, chúng ta đi đánh một trận đi.


Cô ta liếc mắt ra hiệu với Hoa Mộng Lê, Hoa Mộng Lê hiểu ý liền nhanh chóng nói: “Hai người đi chơi đi, em ở đây dạy Hiểu Bồng.


Lục Cẩm San liền kéo Lục Cẩn Ngôn rời đi.

Hoa Hiểu Bồng ở một bên rất cố gắng luyện tập vung gậy.

Cô sợ Lục Cẩn Ngôn tức giận, cũng sợ sau này lỡ như lại gặp tình huống như vậy thì cô sẽ làm mất mặt anh và cả nhà họ Lục.

Cô không hề chú ý đến tình hình xung quanh mình, thế nhưng lại có người tập trung tất cả mọi sự chú ý để quan sát xung quanh.

Ngay vào lúc cô chuẩn bị vung gậy lần nữa, bỗng nhiên có một quả bóng golf không biết bay tới từ nơi nào đang bay về phía Hoa Hiểu Bồng.

“Cẩn thận——” Lục Cẩm San lớn tiếng hét lên, thế nhưng cô ta không phải đang nhắc nhở Hoa Hiểu Bồng mà đang nhắc Hoa Mộng Lê chuẩn bị tấn công, đồng thời dời tầm nhìn của Lục Cẩn Ngôn để cho anh nhìn về nơi đó.

Lục Cẩn Ngôn cách cô rất xa, cho dù anh có vứt gậy xuống, nhanh chóng chạy tới như một cơn lốc xoáy thì cũng không thể đến kịp bảo vệ vật nuôi của mình.

Hoa Mộng Lê ở ngay bên cạnh cô, chuẩn bị hành động bất cứ lúc nào.

Khi nhìn thấy bóng bay tới, cô ta liền hét lên một tiếng, dùng hết sức lực của mình để đẩy Hoa Hiểu Bồng ra, quả bóng đập vào cánh tay của cô ta.

Thật ra Hoa Hiểu Bồng đã nhìn thấy bóng rồi, cô hoàn toàn có thể tránh nó, nhưng mà bị cô ta đẩy một cái lại nặng nề ngã xuống đất.

Hoa Mộng Lê cố tình dùng sức rất lớn để khiến cô ngã xuống, trút hết cơn tức giận của mình.

Cô ta cũng “ai da” một tiếng, giả vờ vấp ngã và ngã xuống đất.

Lục Cẩn Ngôn trực tiếp ngó lơ cô ta, anh chạy đến bên cạnh Hoa Hiểu Bồng, đỡ cô đứng dậy.

Đầu gối của cọ đã bị rách, máu chảy ra ngoài.

Trái tim của Lục Cẩn Ngôn bỗng co thắt lại, anh cảm thấy hơi tức giận, không biết đang giận cô quá ngốc hay là giận bản thân không thể đến kịp lúc.

Anh gõ vào đầu cô một cái: “Đứa ngu ngốc, giá trị đề phòng của em bằng không à?”
Cô hơi uất ức nói: “Không phải, tôi đã nhìn thấy bóng rồi, đang định tránh nó, kết quả chị họ lại chạy tới đẩy tôi ra.


“Hiểu Bồng, chị sợ em không nhìn thấy sẽ bị bóng đập trúng.


” Hoa Mộng Lê ôm lấy cánh tay, cô ta nhíu mày ngồi bệt trên mặt đất, không thể đứng dậy, vẻ mặt trông rất đau đớn.

Quả thật bị bóng đập trúng sẽ rất đau, đây chính là khổ nhục kế.

Cô ta rất hiểu rõ về Hoa Hiểu Bồng, cô chính là loại người có qua có lại, chỉ cần chịu một chút ơn nghĩa thì cũng sẽ nhớ cả đời.

Chỉ cần cô ta cứu lấy cô, chắc chắn cô sẽ cảm động đến rơi nước mắt, buông bỏ tất cả mọi sự đề phòng đối với cô ta.

Thuận tiện cũng tạo ấn tượng tốt với Lục Cẩn Ngôn.

“Chị à, chị không sao chứ.

” Mặc dù bị ngã nhưng Hoa Hiểu Bồng vẫn rất biết ơn cô ta, dù sao thì cô ta cũng vì cứu mình.

Cô ta không ngờ rằng cô ta sẽ cứu mình.

Xem ra cô ta cũng có một số điểm khác biệt so với bác cả.

Ít nhất cô ta biết chăm lo cho người nhà của mình.

Lục Cẩn Ngôn không hề đến kéo Hoa Mộng Lê dậy, Hoa Hiểu Bồng cố gắng nhịn đau, khập khễnh đi tới đỡ cô ta đứng dậy.

Cô ta cảm thấy vô cùng thất vọng, nói thật thì cô ta thật sự chưa từng nhìn thấy người đàn ông nào như Lục Cẩn Ngôn cả.

Lục Cẩm San miêu tả anh là một tảng băng ngàn năm không tan, bảo cô phải chuẩn bị tinh thần để đối phó lâu dài, không được dễ dàng bỏ cuộc.

Vốn dĩ cô ta không tin vào điều này.

Bây giờ cô ta đã tin rồi.

Anh thật sự rất lạnh, lùng, cứng, rắn.

Nếu như không cố gắng thì sẽ khó làm tan chảy trái tim của anh.

Nhưng mà nếu như cô ta đã không thể hòa tan thì Hoa Hiểu Bồng cũng như vậy.

Lục Cẩm San nói rằng anh chỉ xem Hoa Hiểu Bồng là một con chó nuôi chứ không phải một người phụ nữ, cô ta cảm thấy những lời này không sai, càng nhìn càng giống.

Lục Cẩm San bước tới, cố tình kéo váy của Hoa Mộng Lê ra nhìn một cái.

“Ôi trời ạ, sưng hết cả lên rồi này.

”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi