HÔN NHÂN CHỮA LÀNH CỦA TỔNG TÀI TÀN TẬT

Anh phun khí nóng bên tai khiến toàn thân cô tê dại, cô tránh ra xa theo bản năng, vội hỏi: “Tôi... Tôi... Tôi không quyến rũ anh.”

Dáng vẻ bối rối của cô khiến anh cảm thấy đáng yêu. Anh hơi cong khóe miệng, đột nhiên nảy ra chút ý tưởng. Nhưng nhìn cái chân cụt kia, cô mới giúp anh bôi thuốc, ống quần còn chưa buông xuống, cứ như vậy lộ ra ngoài khiếm khuyết xấu xí. Ánh mắt anh lập tức tối sầm lại, tay ôm cô dần nới lỏng.

Từ Hi Nhiễm vội vàng đứng lên rời khỏi người anh. Cô không biết tại sao anh lại đột nhiên ôm cô. Cô vẫn chưa thể bình tĩnh lại.

Anh thả ống quần xuống, sau đó dựa lưng vào sofa. Đôi mắt anh nhìn như bình tĩnh, lại thấp thoáng có một màu sẫm nổi lên trong đó. Nhìn vào mắt cô, anh hỏi: “Dọa em rồi hả?”

Giọng nói khách khí mà lễ phép, dường như anh cảm thấy áy náy vì đã nói to làm cô sợ.

“Không... Không có.”

“Nhà kho có xe lăn, có thể đẩy tới đây giúp tôi không?”

Từ Hi Nhiễm đi vào nhà kho, vẫn không thể bình ổn tâm trạng. Hình ảnh vừa rồi hiện lên trong đầu cô một cách không kiểm soát. Cô bị anh ôm lên đùi, cánh tay anh ôm sau lưng cô, lồng ngực ấm áp của anh, hơi thở của anh phả vào tai cô, và cả... và cả câu nói kia của anh.

Đừng quyến rũ tôi.

Lặp đi lặp lại, mỗi một động tác nhỏ, mỗi một chi tiết không ngừng xuất hiện trong đầu cô, Từ Hi Nhiễm vội vàng lắc đầu.

Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được một Tưởng Dư Hoài khác. Mọi khi bọn họ đều tôn trọng nhau như khách, anh vẫn luôn tôn trọng cô. Cô không biết vừa rồi anh đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại đột nhiên ôm cô, tại sao lại nói câu kia.

Nhưng rõ ràng cô không quyến rũ anh.

Từ Hi Nhiễm ép bản thân bình tĩnh lại, bọn họ là vợ chồng mà, đừng nói là ôm cô, cho dù anh có làm chút chuyện quá đáng hơn với cô thì cũng đâu có sao?

Nhưng nghĩ như vậy không chỉ không giúp cô bình tĩnh lại mà gò má ngày càng nóng. Cô vội vàng ép bản thân đừng nghĩ nhiều, xem như chưa xảy ra chuyện gì, vậy mới không xấu hổ.

Chẳng bao lâu, Từ Hi Nhiễm đã tìm được xe lăn. Đó là một chiếc xe lăn kiểu gấp, còn là loại thông minh nữa. Từ Hi Nhiễm nghiên cứu một hồi lâu mới mở nó ra được. Cô đẩy xe lăn ra, tâm trạng đã bình tĩnh hơn nhiều.

Tưởng Dư Hoài chống xe lăn ngồi lên, Từ Hi Nhiễm vội vàng đỡ anh. Nhưng lúc tới gần anh, cảm nhận được nhiệt độ quen thuộc trên người anh, mặt cô lại bất giác đỏ lên.

Cô không dám nhìn anh, nói với anh: “Anh nghỉ ngơi một lúc, tôi đi nấu cơm.”

“Không cần phiền toái, tôi gọi điện thoại bảo người mang qua đây.”

“Tôi mua đồ ăn rồi, dù sao tôi cũng không có việc gì làm, anh có thể nếm thử tay nghề của tôi.”

Từ Hi Nhiễm đến phòng bếp, Tưởng Dư Hoài ngồi trên xe lăn nhìn cửa phòng bếp một hồi lâu mới lăn xe lăn đến phòng sách.

Từ Hi Nhiễm làm cơm xong đến phòng sách tìm anh. Tưởng Dư Hoài đang xử lý văn kiện, nghe thấy thì nói với cô: “Em ăn trước đi, tôi sẽ qua sau.”

Từ Hi Nhiễm không quấy rầy anh nữa, nhưng cô cũng không ăn trước mà xếp đi xếp lại bát đũa trên bàn, cũng may anh không trì hoãn quá lâu.

Xe lăn của Tưởng Dư Hoài là loại thông minh, có thể cảm giác được mặt phẳng và chướng ngại vật, cũng không cần dùng tay lăn, khá tiện lợi. Anh nhìn thức ăn trên bàn, rõ ràng đều là món anh thích, anh nói: “Hiếm khi xuống bếp, sao không làm mấy món bản thân thích?”

Từ Hi Nhiễm nói: “Tôi không đặc biệt thích món nào, cái gì tôi cũng ăn được.”

Cơm nước xong, Từ Hi Nhiễm liếc nhìn đống đồ ở góc tường. Đó là vật dụng hàng ngày cô mang tới. Cô hơi mất tự nhiên, hỏi Tưởng Dư Hoài: “Buổi tối tôi ngủ ở đâu?”

Tưởng Dư Hoài nói: “Nơi này nhiều phòng, chọn một phòng em thích đi.”

“...”

Từ Hi Nhiễm chọn phòng đối diện phòng Tưởng Dư Hoài, vừa khéo tiện chăm sóc anh. Từ Hi Nhiễm vốn còn cho rằng Tưởng Dư Hoài đón cô đến ở là có ý muốn cùng phòng với cô. Dù sao bọn họ kết hôn cũng vài tháng rồi, miệng vết thương phẫu thuật của cô cũng đã khỏi từ lâu. Mặc dù anh từng nói không vội chuyện con cái, có thể chờ cô tốt nghiệp trước, nhưng anh cưới vợ cũng không phải lấy về để trang trí chứ.

Hơn nữa vừa rồi anh còn đột nhiên ôm cô lên đùi.

Hóa ra cô nghĩ sai rồi, Tưởng Dư Hoài không định cùng phòng với cô. Trước khi tới đây cô vẫn luôn căng thẳng, cô không có kinh nghiệm cũng không biết làm thế nào. Hiện giờ phát hiện không cần chuẩn bị gì, cô vốn nên thở phào nhẹ nhõm, nhưng không biết tại sao, trong lòng lại loáng thoáng có cảm giác mất mát.

Sáng sớm hôm sau, Từ Hi Nhiễm tỉnh dậy, chỉ thấy phòng đối diện mở cửa, Tưởng Dư Hoài không ở bên trong. Từ Hi Nhiễm cảm thấy lo lắng, chẳng lẽ lại đến công ty rồi? Chân anh vẫn còn đang bị nhiễm trùng đấy.



Từ Hi Nhiễm tìm một vòng, phát hiện anh ở trong phòng sách, cô thở phào nhẹ nhõm.

“Anh Dư Hoài, miệng vết thương đã bôi thuốc chưa?”

“Vẫn chưa.”

“Tôi giúp anh nhé?”

“Ừ.”

Từ Hi Nhiễm lập tức vào nhà kho cầm hòm thuốc tới. Tưởng Dư Hoài đang ngồi sau chiếc bàn làm việc lớn trong phòng sách, thấy cô tiến vào thì đẩy xe lăn lùi lại phía sau để tiện cho cô bôi thuốc.

Từ Hi Nhiễm ngồi xổm trước mặt anh, nghĩ đến chuyện đã xảy ra hôm qua, động tác của cô hơi mất tự nhiên. Cũng may cuối cùng vẫn bôi thuốc xong. Lần này hai người đều rất bình tĩnh, cũng không xảy ra chuyện đột nhiên kéo cô vào lòng như trước.

Từ Hi Nhiễm đang là sinh viên năm tư, việc học cũng không quá bận. Bởi vì mỏm cụt* bị nhiễm trùng nên hai ngày này Tưởng Dư Hoài không đến công ty. Nếu có văn kiện cần xử lý thì A Văn sẽ mang tới đây, nếu có gì cần dặn dò thì mở họp trực tuyến là được.

*mỏm cụt: phần còn lại của một chi sau khi bị phẫu thuật cắt cụt.

Hai ngày sau, Từ Hi Nhiễm vẫn bôi thuốc giúp anh mỗi ngày. Nghỉ ngơi hai ngày, chân của anh đã tốt hơn lúc đầu rất nhiều.

Lúc Từ Hi Nhiễm không có việc gì làm sẽ ra ngoài mua chút hoa cỏ về. Cô muốn trang trí ban công. Hôm nay bận bịu một hồi, trong lúc vô tình cô vừa ngẩng đầu đã thấy Tưởng Dư Hoài ngồi trước cửa sổ sát đất ở phòng khách.

Lúc trước anh luôn bận rộn trong phòng sách nên cô cũng không đi quấy rầy anh, Từ Hi Nhiễm suy nghĩ rồi đi tới hỏi: “Anh Dư Hoài muốn ra ngoài đi dạo sao? Tôi đẩy anh ra ngoài nhé?”

“Không cần.”Anh nhẹ nhàng đáp lại, mắt vẫn nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ.

Từ Hi Nhiễm không để ý tới anh nữa, đến ban công làm vườn hoa nhỏ của cô. Đến lúc làm xong, Từ Hi Nhiễm thấy anh vẫn ngồi bên cửa sổ. Anh vẫn duy trì tư thế lúc trước, không hề thay đổi. Từ Hi Nhiễm nghĩ anh đang ngủ, cô đi lên trước liếc nhìn. Anh không ngủ, mắt vẫn nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ như cũ.

“Sao anh Dư Hoài vẫn ngồi đây vậy?”

Đây là tầng trệt của nhà cao tầng, từ nơi này nhìn xuống, có thể nhìn thấy các tòa nhà với độ cao khác nhau và đường quốc lộ đông như mắc cửi bên dưới. Nhưng thật sự không có gì đẹp để ngắm.

“Làm việc xong rồi, ngồi một lúc.”

“Nhưng anh đã ngồi lâu lắm rồi, anh ngồi mãi ở đây không cảm thấy chán sao?”

“Chán ư?” Chóp mũi anh phát ra một tiếng cười khẽ như không cười, anh nói: “Lúc nhỏ chưa ngồi xe lăn như bây giờ, tôi muốn ra ngoài phải có người đi theo. Nhưng tôi không muốn bị người đi theo nên không ra ngoài nữa. Mỗi ngày làm xong việc nên làm thì sẽ ngồi bên cửa sổ, vừa ngồi xuống là ngồi cả buổi chiều. Tôi đã sớm quen rồi, cũng không cảm thấy chán.”

Anh nói với giọng bình thản, giống như đang kể lại chuyện cũ không quan trọng. Nhưng không biết tại sao, Từ Hi Nhiễm nghe được mấy câu này lại như bị đâm mạnh vào tim.

Lúc trước anh thấy cô ngày nào cũng ở nhà không ra khỏi cửa, đã bảo cô ra ngoài nhiều một chút. Cô cảm thấy người được chúng tinh phủng nguyệt* trong xã hội như anh có lẽ không hiểu nổi việc cô cứ làm ổ trong nhà.

*chúng tinh phủng nguyệt: là một thành ngữ Trung Quốc có bính âm là “zhòng xīng gǒng yuè”. Thành ngữ này dùng để miêu tả nhiều người ủng hộ một người hoặc nhiều thứ xung quanh một trung tâm.

Lúc này cô mới phát hiện, hóa ra không phải lúc nào anh cũng nổi bật trong xã hội. Con cưng của trời như anh, cho dù ngồi trên xe lăn thì khí chất cũng không hề giảm. Nhưng giờ phút này, cô lại cảm nhận được từ trên người anh một loại cảm giác cô đơn không phù hợp với khí chất của anh.

Từ Hi Nhiễm ngồi xổm bên cạnh anh. Dù cho người như anh không cần người khác an ủi, nhưng cô vẫn muốn an ủi anh một chút. Cô không muốn anh không vui. Từ Hi Nhiễm nói với anh bằng giọng dịu dàng: “Sau này tôi sẽ luôn ở bên anh.”

Anh quay đầu lại nhìn cô, đôi mắt sâu trên khuôn mặt luôn bình tĩnh kia có một loại sắc bén.

Từ Hi Nhiễm lấy đủ dũng khí nhìn vào mắt anh và nói: “Chúng ta là vợ chồng mà. Sau này có tôi bên anh.”

Ánh mắt anh dừng trên người cô hồi lâu mới thu lại, anh im lặng một lúc rồi chợt nói một câu: “Không uổng công.”

Từ Hi Nhiễm không rõ lý do, hỏi: “Không uổng công gì cơ?”

“Không có gì.”

Anh không định giải thích, Từ Hi Nhiễm cũng không hỏi lại.

Buổi tối, Tưởng Dư Hoài không xử lý công việc trong phòng sách, mà xem ti vi ở phòng khách. Từ Hi Nhiễm nghĩ ban ngày đã nói muốn ở bên anh nên cô cũng đi đến sofa ngồi xuống, Tưởng Dư Hoài thấy thế hỏi cô: “Em cũng thích xem tin tức sao?”

Từ Hi Nhiễm nói: “Thỉnh thoảng sẽ xem, dù sao bây giờ cũng không có việc gì làm.” Chủ yếu vẫn là vì ở bên anh.



Sau đó thực tế đã chứng minh, không nên dễ dàng đặt ra mục tiêu.

Nửa giờ sau Từ Hi Nhiễm bắt đầu ngủ gà ngủ gật. Tưởng Dư Hoài xem tin tức xong quay sang nhìn cô, cô đã tựa vào sofa ngủ rồi.

Tưởng Dư Hoài muốn đánh thức cô để cô về phòng ngủ, nhưng nhìn dáng vẻ khi ngủ của cô, bàn tay đã vươn ra lại chưa từng đặt xuống người cô.

Cô làm ổ ở trên sofa, trên người mặc quần áo ngủ bằng lông, hai chân cuộn lại, ngón chân tròn trịa dễ thương lộ ra ngoài. Khuôn mặt cô vừa trắng vừa mềm, là mặt trái xoan tiêu chuẩn, được mái tóc dày tô điểm, khuôn mặt kia càng thêm xinh đẹp. Lông mi thật dài rủ xuống, bóng tối trên mí mắt giống như hai con bướm. Lúc ngủ cái miệng nhỏ nhắn khẽ mở, hơi nóng từ miệng làm đôi môi trở nên trong suốt long lanh.

Dáng vẻ ngủ say của cô rất đáng yêu.

Tưởng Dư Hoài nhìn chằm chằm cô một lúc, ánh mắt rơi vào điện thoại trong tay cô. Anh đến gần cô hơn, cầm lấy điện thoại của cô một cách tự nhiên, sau đó nhẹ nhàng dùng vân tay của cô mở khóa.

Loại chuyện xấu xa như thừa dịp người khác ngủ mà xem trộm điện thoại của người khác này anh lại làm rất tự nhiên. Anh lướt xem nhật ký trò chuyện của cô. Có thể thấy gần đây cô thật sự rất bận. Người nói chuyện phiếm cũng không nhiều, ngay cả Trình Vân Khải cũng không nói được mấy câu. Nhưng cô tán gẫu với một người có tên ghi chú là “Tống Đại Tình” rất nhiều.

Tưởng Dư Hoài biết cô có bạn thân tên Tống Tình, chắc là người này. Tưởng Dư Hoài liếc qua nhật ký nói chuyện của hai người một chút. Hai người nhắc tới anh khá nhiều lần trong cuộc nói chuyện, vậy nên anh đã dừng lại đọc kỹ hơn.

Vừa xem kỹ nội dung trò chuyện, anh liên tục nhíu mày.

“Cậu nói xem một người đàn ông đột nhiên ôm cậu lên đùi là có ý gì?”

“Hửm? Ai ôm cậu lên đùi, ông chú nhà cậu hả?”

“Ừm.”

“Vậy còn có thể vì sao nữa, anh ấy muốn ăn cậu rồi chứ sao.”

“Nhưng anh ấy không ăn tớ, anh ấy chỉ bế lên rồi lập tức buông ra.”

“Cậu đừng nói với tớ là đến bây giờ hai người vẫn chưa sinh hoạt vợ chồng nhé.”

“Đúng là chưa.”

“Không phải chứ, ông chú nhà cậu có được không vậy?”

“Nhìn dáng vẻ không giống như là không được.”

“Vậy thì không thể nào, lúc trước khác phòng là bởi vì cậu mới làm phẫu thuật. Hiện giờ vết mổ cũng lành rồi mà vẫn không cùng phòng, đối mặt với cô vợ nhỏ yểu điệu là cậu lại chỉ ôm chứ không có hành động nào khác. Nói không chừng thật sự có khả năng không được đấy.”

“Không đến mức đó chứ... Nói ra thì, cho dù không được cũng có thể chữa mà, anh ấy giàu như vậy.”

“Cậu biết gì chứ, có một số thứ bẩm sinh không trị được, nếu ông chú nhà cậu thật sự không được thì cậu thảm rồi, cả đời làm quả phụ.”

“Vậy vẫn ổn mà, tớ cảm thấy tớ có thể nhịn được.”

“Giờ cậu còn trẻ thì nói hay lắm. Tớ nghe nói phụ nữ sau ba mươi tuổi như sói như hổ. Nếu không tốt, khéo chưa tới lúc đó cậu đã không sống chung với anh ấy nữa rồi.”

“Vậy thì có sao, thật sự không được thì tớ tự mua đồ. Chỉ cần anh ấy không đề cập tới chuyện ly hôn, tớ cảm thấy tớ có thể tiếp tục sống cùng anh ấy.”

Sau khi xem xong nhật ký nói chuyện, ánh mắt Tưởng Dư Hoài nhìn Từ Hi Nhiễm nhiều thêm mấy phần phức tạp. Cô gái nhỏ trước mắt ngủ rất ngoan, vẫn ngoan ngoãn dịu dàng như mọi ngày.

Đúng là nhìn không ra, lúc tán gẫu với bạn bè, cô gái ngoan ngoãn này lại có một mặt khác. Anh không thể tưởng tượng được biểu cảm của cô khi đánh ra chữ “ăn”này.

Lại còn mua đồ, mua đồ gì?

Sắc mặt Tưởng Dư Hoài u ám. Anh nhìn chằm chằm cô gái đang ngủ say kia. Lại còn nghi ngờ anh không được? Đúng là còn chưa ra xã hội, không biết thế giới hiểm ác.

--------------

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Chậc chậc, quá trẻ, quá đơn giản.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi