HÔN NHÂN CHỮA LÀNH CỦA TỔNG TÀI TÀN TẬT

Trong đầu như có thứ gì đó nổ tung.

Trong xoang mũi ngập tràn hơi thở của anh, toàn thân cô bị hơi thở của anh bao vây, muốn cử động cũng không thể động đậy được. Anh không tiến sâu hơn, chỉ ngậm nhẹ một cái rồi buông ra, nhưng anh cũng không rời môi ra xa mà dừng lại cách môi cô khoảng một xăng-ti-mét. Đôi mắt đen của anh khóa lấy khuôn mặt cô, anh nói nhỏ với cô: "Thật sự phải đi rồi."

Tay ôm lưng cô buông lỏng, khuôn mặt dựa vào gần kia cũng chậm rãi rời ra xa.

"Có cần gì thì gọi điện thoại nói cho tôi biết."

Nhìn thấy cô sững sờ gật đầu một cái anh mới xoay người rời đi.

Từ Hi Nhiễm vẫn ngơ ngác đứng tại chỗ, cảm giác được anh ôm vẫn còn trên lưng, hơi thở thuộc về anh quanh quẩn bên chóp mũi, trên môi... Trên môi là một chút ẩm ướt mà anh lưu lại.

Khi A Văn đưa cô đến trường học, Từ Hi Nhiễm vẫn chưa thoát khỏi nụ hôn đó. Hóa ra đây chính là cảm giác được hôn. Khuôn mặt ngày càng gần của anh, hơi thở nồng đậm của anh, đôi môi hơi lạnh của anh, và cả cảm giác khi anh ngậm lấy môi cô. Từ Hi Nhiễm cảm giác trái tim lại bắt đầu tăng tốc.

Tại sao lại hôn cô, tại sao lại hôn tự nhiên thế, tại sao sau khi hôn xong lại có thể tạm biệt cô một cách bình tĩnh như vậy chứ. Mà cô thì sao, anh mới hôn một chút đã ngẩn ngơ đến tận bây giờ.

Loại kích thích này khiến cả người cô choáng váng, Từ Hi Nhiễm sắp quên mất đêm nay là đêm nào rồi. Trong đầu hoàn toàn bị nụ hôn kia chiếm đóng, đến tận khi cô cảm giác có người đẩy vai mình.

Từ Hi Nhiễm phục hồi tinh thần, nhìn người trước mắt, Trình Vân Khải hơi cong người, nhìn vào mắt cô, anh ta nhíu mày nói: "Em làm sao vậy? Gọi em mấy tiếng mà em không trả lời, hồn bay phách lạc, gặp quỷ à?"

Từ Hi Nhiễm liếc nhìn xung quanh, đây là cửa của một cửa hàng tiện lợi cách ký túc xá nữ không xa, cô nhớ mình đã bảo A Văn đưa cô đến cổng trường rồi để cô tự đi vào.

"Sao anh lại tới đây?"

"Đến thăm em chứ còn sao nữa?"

"Tôi có gì đẹp mà xem*?"

*nữ chính chơi chữ, Trình Vân Khải dùng từ 看 với nghĩa là thăm, nhưng nữ chính dùng với nghĩa là xem, nhìn.

"Nếu anh không nhìn em, em đã sớm đụng vào cây rồi, em làm sao vậy? Bị người khác hút hồn rồi à?" Trình Vân Khải nhìn cổ cô, hỏi: "Hôm nay trời nóng như vậy còn đeo khăn quàng cổ làm gì?"

Anh ta vừa nói vừa kéo khăn quàng cổ của cô xuống. Vừa kéo xuống mới phát hiện không bình thường, Trình Vân Khải híp mắt lại nhìn cổ cô, anh ta tới gần nhìn kỹ hơn. Trình Vân Khải đã có bạn gái, cũng đã làm chuyện mà những người yêu nhau sẽ làm với bạn gái, cho nên vừa nhìn thứ trên cổ cô đã hiểu.

"Cổ em làm sao vậy?"

Từ Hi Nhiễm lập tức đỏ mặt, vội kéo khăn lại che kín cổ, cô trừng mắt nhìn Trình Vân Khải nói: "Không sao hết."

Trình Vân Khải xiết chặt nắm tay, anh ta cắn răng hỏi: "Tưởng Dư Hoài làm sao? Tên khốn kia làm gì em?"

Nghe hai chữ "tên khốn", Từ Hi Nhiễm rất không thoải mái. Từ Hi Nhiễm nói với vẻ mặt không vui: "Trình Vân Khải, anh sao thế hả? Tưởng Dư Hoài là chồng tôi, không phải tên khốn."

Trình Vân Khải nắm chặt hai tay, một bụng lửa giận bị lời này dập tắt. Cũng đúng, người ta là vợ chồng, người ta có gì mà không thể làm chứ?

"Tôi còn có chuyện, đi trước đây, sắp tốt nghiệp rồi, chuẩn bị cho tốt đi, đừng chạy đến trường tôi nữa."

Từ Hi Nhiễm rời khỏi, Trình Vân Khải vẫn nhìn bóng lưng cô đến tận khi cô đi xa. Anh ta cười khẩy một tiếng. Trình Vân Khải cũng không phải không có kinh nghiệm, nếu thật sự là dấu vết do làm chuyện kia lưu lại thì ai lại để nó ở nơi dễ thấy như vậy chứ. Anh ta cảm thấy Tưởng Dư Hoài cố ý, chắc là muốn lấy việc này tuyên bố với mọi người, Từ Hi Nhiễm là người của anh. Tất nhiên trong mọi người đó cũng bao gồm cả anh ta, Trình Vân Khải.

Sao anh ta có thể không biết đàn ông đang suy nghĩ gì chứ? Tưởng Dư Hoài biết anh ta và Từ Hi Nhiễm thân thiết, chỉ cần anh ta đến tìm Từ Hi Nhiễm thì sẽ nhìn thấy. Anh ta không tìm Từ Hi Nhiễm thì sẽ không biết, nhưng đến tìm rồi, nhìn thấy thì sẽ khó chịu.

"Mẹ nó, thằng chó già!" Trình Vân Khải khẽ chửi một tiếng.

Lúc gần tối Từ Hi Nhiễm mới nhận được điện thoại của Tưởng Dư Hoài. Nhìn thông báo cuộc gọi, còn chưa nghe được giọng anh, Từ Hi Nhiễm đã không tự giác bắt đầu căng thẳng, trái tim cũng bắt đầu đập nhanh hơn.

Cô ổn định cảm xúc một chút rồi mới nhận điện thoại: "Alo, anh Dư Hoài?"

"Tôi tới nơi rồi."

"Tới rồi thì tốt, lặn lội đường xa, nghỉ ngơi sớm đi."

"Bên này vẫn là ban ngày."

"Vậy điều chỉnh lệch múi giờ trước."

Cô nghe thấy một tiếng cười rất nhỏ truyền đến từ đầu kia điện thoại, tiếng cười phát ra từ chóp mũi. Cô nhớ lại hôm nay trước khi hôn cô anh cũng cười như vậy. Từ Hi Nhiễm lập tức căng thẳng đến mức có cảm giác hít thở không thông.

"Bên em đã là buổi tối rồi nhỉ? Nghỉ ngơi sớm đi." Anh nói.

"Ừ."

Sau khi hai người nói tạm biệt thì tắt máy, không ai nói đến nụ hôn hôm nay. Từ Hi Nhiễm vỗ vỗ mặt, không biết tại sao tâm trạng đột nhiên trở nên rất tốt. Cô ôm điện thoại lăn lộn trên giường, không nhịn được cúi đầu cười ra tiếng.

Sau khi tuyển dụng mùa thu bắt đầu, Từ Hi Nhiễm trở nên bận rộn. Bởi vì sắp đến cuối năm, Tưởng Dư Hoài cũng bề bộn nhiều việc, cơ hội để hai người liên lạc không nhiều, thế nhưng cô vẫn luôn nhớ tới nụ hôn kia và cảnh tượng anh ôm cô từ phía sau.

Bởi vì cả hai đều bận, mỗi lần hai người đều chỉ gọi điện thoại một lúc, chỉ là một chút hỏi thăm. Nhưng một hôm, Tưởng Dư Hoài gọi điện thoại tới hỏi cô chuyện tuyển dụng, bởi vì liên quan đến tương lai của Từ Hi Nhiễm nên hai người tán gẫu nhiều hơn một chút.

Bây giờ Từ Hi Nhiễm đang hơi băn khoăn, cũng muốn nghe ý kiến của anh một chút. Từ Hi Nhiễm vốn định sau khi tốt nghiệp sẽ vào công ty kế toán. Cô đã để ý một công ty kế toán ở Bắc Đằng, cũng đã chuẩn bị mọi thứ. Nhưng cô đột nhiên kết hôn trong kỳ nghỉ hè, bây giờ cô đã có gia đình mới, nếu tiếp tục ở lại Bắc Đằng thì không thích hợp.

Thật ra có một công ty kế toán bên Lạc Thành đang tuyển người, nhưng nghe ý của Tưởng Dư Hoài thì anh hy vọng sau khi tốt nghiệp cô có thể vào công ty Thiên Hành làm tài chính. Làm tài chính ở công ty của gia đình, thứ nhất anh có thể chăm sóc cô, thứ hai đều là người một nhà, để cô quản lý tài chính anh sẽ yên tâm hơn.

Từ Hi Nhiễm muốn vào công ty kế toán hơn, bởi vì đây là ước mơ trước giờ của cô, hơn nữa cô cũng đã chuẩn bị cho kỳ thi CPA* rồi.

*kỳ thi CPA: CPA là chứng chỉ kế toán chuyên nghiệp, dùng để chỉ những chuyên gia kế toán đã đáp ứng các yêu cầu về kỹ năng, kiến thức và kinh nghiệm được chứng nhận trên toàn cầu, do Bộ Tài chính cấp.

Thế nhưng nhà họ Tưởng có ơn với cô, Tưởng Dư Hoài hy vọng cô có thể hỗ trợ, đương nhiên cô không có lý do gì từ chối. Trong lúc tán gẫu, Tưởng Dư Hoài cũng nhận ra cô do dự, anh dứt khoát nói thẳng: "Tôi muốn nghe suy nghĩ thật sự của em."

Từ Hi Nhiễm do dự một lúc, cuối cùng vẫn nói ra suy nghĩ của mình.

Tưởng Dư Hoài nói: "Em muốn làm gì thì làm cái đó, tôi nói với em cũng chỉ là đề nghị của tôi thôi. Em không cần có gánh nặng tâm lý. Dù sao quyền lập kế hoạch cho tương lai của em cũng là của em."

Thật ra Từ Hi Nhiễm rất sợ người nhà họ Tưởng thất vọng về cô. Dù gì học phí năm tư đại học của cô cũng là nhà họ Tưởng cho. Cô sợ bọn họ cảm thấy cô ăn cơm nhà họ Tưởng, tốt nghiệp xong lại không dốc sức vì nhà họ Tưởng. Nhưng nghe Tưởng Dư Hoài nói vậy, cô đã yên tâm hơn một chút. Cũng không nhất định cứ phải vào công ty nhà họ Tưởng mới có thể dốc sức vì nhà họ Tưởng, cô làm kế toán viên công chứng cũng có thể dốc sức vì nhà họ Tưởng.

Mọi việc đã được quyết định, công ty kế toán bên Lạc Thành biết nhà cô ở Lạc Thành, lại rất hài lòng với thân phận sinh viên chuyên ngành kế toán Đại học Bắc Đằng của cô. Đến khi nghỉ đông cô sẽ trở về phỏng vấn, chỉ cần bên kia hài lòng với kết quả phỏng vấn thì việc cô được nhận cũng không phải vấn đề lớn.

Sau khi giải quyết xong chuyện tuyển dụng, Từ Hi Nhiễm bắt đầu chuẩn bị cho kỳ thi CPA và luận văn tốt nghiệp. Vừa bận là bận tới tận lúc nghỉ đông. Bình thường, mỗi lần được nghỉ, Từ Hi Nhiễm không hề chờ mong được về nhà. Cô nhớ có một kỳ nghỉ đông, cô còn ở lại Bắc Đằng làm thuê đến tận khi sắp tới tết Nguyên Đán mới trở về.

Thế nhưng kỳ nghỉ đông này thì khác, cô đã thu dọn xong hành lý từ trước khi kỳ nghỉ bắt đầu, cũng đã đặt vé máy bay xong hết rồi. Tưởng Dư Hoài biết cô sẽ nghỉ vào mấy ngày này, nhưng không biết ngày cụ thể, đến tận trước ngày nghỉ Từ Hi Nhiễm mới gọi điện thoại nói với anh.

"Tôi đang đi công tác nước ngoài nên không thể đi đón em được, ngày mai tôi sẽ phái trợ lý qua đó."

"Anh đi công tác rồi sao?"

Từ Hi Nhiễm hơi hụt hẫng.

"Đúng, sẽ mất mấy ngày."

“Vậy được rồi, anh ở bên ngoài phải chăm sóc bản thân thật tốt đấy."

Từ Hi Nhiễm vốn tưởng rằng vừa về là có thể nhìn thấy Tưởng Dư Hoài, nào biết lại đúng lúc anh đi công tác, nhưng không sao, mấy ngày nữa là có thể gặp rồi.

Hiện giờ đã là cuối tháng Giêng, qua nửa tháng nữa sẽ đến tết Nguyên Đán, kho hàng của Thiên Hành ở Bắc Đằng cũng đã dọn sạch, cậu ba Tưởng Vũ Kiệt và vợ Đường Diệc Noãn cũng đã về Lạc Thành.

Sau khi Từ Hi Nhiễm trở về đã nhận được điện thoại của Đường Diệc Noãn: "Chị dâu cả, dâu tây ở quê đã chín rồi, chị có muốn về đó cùng hái dâu tây không? Mấy người bác cả đều ở bên đó."



Từ Hi Nhiễm ở nhà cũng không có gì làm, suy nghĩ một chút rồi đồng ý. Quê quán nhà họ Tưởng ở vùng nông thôn cách Lạc Thành khoảng sáu mươi ki-lô-mét. Bên đó, nhà họ Tưởng có một mảnh đất lớn, nghe nói trồng rất nhiều hoa quả, mùa hè có dưa hấu và nho, mùa đông có dâu tây và quất.

Vừa đến mùa đông, Lạc Thành hứng chịu sương mù nghiêm trọng, ông cụ Tưởng và bà cụ Tưởng đã lớn tuổi, cơ thể cũng không tốt nên khi mùa đông đến mọi người sẽ đưa ông bà về nông thôn ở. Bên đó khí hậu tốt hơn, cũng có lợi cho việc nghỉ dưỡng của hai ông bà. Trong nhà có người lớn ở nông thôn nên thỉnh thoảng đám con cháu nhà họ Tưởng cũng sẽ về đó chơi với hai ông bà.

Nhà ở nông thôn thuộc loại tứ hợp viện*, nhà họ Tưởng chiếm trọn cả một tứ hợp viện. Căn nhà đã từng được sửa chữa, nhưng vẫn có thể nhìn ra dấu vết do năm tháng lưu lại. Mẹ chồng của Từ Hi Nhiễm, Thôi Viên đã đến bên này ở mấy ngày, đi cùng bà còn có thím hai và thím ba. Sau khi Từ Hi Nhiễm và Đường Diệc Noãn đi vào thì lên tiếng chào hỏi người lớn trước.

*tứ hợp viện: là một tổ hợp công trình, gồm 1 sân vườn nằm ở trung tâm, 4 dãy nhà được xây bao quanh sân vườn và nằm ở 4 hướng Đông – Tây – Nam – Bắc.

Thôi Viên nhìn thấy Từ Hi Nhiễm thì rất vui vẻ, hỏi cô: "Về từ bao giờ vậy? Đã ăn cơm chưa?"

"Con mới về hôm nay, đã ăn rồi ạ."

"Tụi con muốn đi hái dâu tây sao? Bọn Mịch Vân cũng vừa đi, hai đứa có thể hái cùng tụi nó."

Mịch Vân trong miệng Thôi Viên tên Nguyễn Mịch Vân, cô ta là vợ của cậu hai nhà họ Tưởng, Tưởng Tri Thu. Gần như mỗi lần Từ Hi Nhiễm đến nhà cũ nhà họ Tưởng đều có thể gặp cô ta, cho nên coi như cũng quen cô ta.

Bà cụ Tưởng cũng nói: "Dâu tây năm nay phát triển rất tốt, vừa to vừa ngọt, các con thích ăn thì hái nhiều chút."

Vườn dâu tây cách nhà không xa, đi dọc theo đường lớn phía trước khoảng hai trăm mét là có thể nhìn thấy một dãy nhà kính màu trắng ở ngay phía dưới đường lớn.

Trên đường đi hái dâu tây, Từ Hi Nhiễm nhận được điện thoại của Tưởng Dư Hoài, Tưởng Dư Hoài hỏi cô đã tới quê chưa.

"Tới rồi, đang định đi hái dâu tây."

"Dâu tây ở quê rất ngọt, có thể hái nhiều chút."

"Ừa."

Từ Hi Nhiễm tạm dừng một chút rồi hỏi: "Chính xác thì khi nào anh Dư Hoài trở về vậy?"

"Có muốn tôi về sớm không?"

Anh hỏi câu này với giọng rất bình thường nhưng không biết tại sao Từ Hi Nhiễm nghe xong lại đỏ mặt. Tuy nhiên cô cũng không rụt rè, quả thật đã rất lâu cô không thấy anh rồi.

"Có."

"Nếu em muốn tôi về sớm thì tôi sẽ về sớm."

Từ Hi Nhiễm rất muốn hỏi anh sớm là khi nào, nhưng như vậy thì có vẻ cô rất gấp gáp, rất không hiểu chuyện, vậy nên cô ngoan ngoãn đáp: "Vâng."

Nhà họ Tưởng đặc biệt mời nông dân gần đó đến chăm sóc vườn dâu tây, có rất nhiều loại. Những quả tốt nhất đều được giữ lại để nhà họ Tưởng tự ăn, còn lại thì mang đến thành trấn lân cận để bán. Bình thường cũng cho khách du lịch đến tham quan và hái.

Hôm nay là ngày đi làm, du khách đến hái dâu tây không nhiều. Từ Hi Nhiễm và Đường Diệc Noãn đi xuống đường, có thể nhìn thấy mấy bóng người thấp thoáng trong nhà kính gần nhất.

Từ Hi Nhiễm đoán chắc là mấy người Nguyễn Mịch Vân, chồng Nguyễn Mịch Vân là cậu hai nhà họ Tưởng Tưởng Tri Thu. Tưởng Tri Thu là anh cả nhà chú hai. Nhà chú hai có ba người con, cậu hai Tưởng Tri Thu, cậu tư Tưởng Đông Thần và cô năm Tưởng Tri Ân.

Tuy nói nhà họ Tưởng là một đại gia đình thường xuyên tụ tập ở nhà cũ, nhìn thì có vẻ vừa đoàn kết vừa hòa thuận, nhưng trên thực tế mấy anh em đồng lứa Tưởng Dư Hoài đều có phe cánh của riêng mình. Doanh nghiệp gia đình lớn như vậy, anh chị em lại nhiều, có cạnh tranh cũng là điều dễ hiểu. Ngay cả Từ Hi Nhiễm mới đến nhà họ Tưởng được nửa năm cũng có thể nhìn ra.

Mấy anh em con nhà chú hai không hòa thuận với Tưởng Dư Hoài lắm. Cũng có thể nói là ngoài mặt thì nghe theo, trong lòng lại có tính toán của riêng mình. Người lớn đồng lứa với bố chồng Từ Hi Nhiễm thì ít khi quan tâm đến mọi chuyện, trên tay đều đã có cổ phần của công ty, thỉnh thoảng sẽ tham gia hội nghị cổ đông. Việc quản lý công việc của nhà họ Tưởng chủ yếu tập trung ở nhóm đồng lứa Tưởng Dư Hoài. Mà nhóm đồng lứa này đại khái chia làm hai phe, một phe do Tưởng Dư Hoài đứng đầu, phe còn lại do Tưởng Tri Thu đứng đầu.

Phe Tưởng Dư Hoài đứng đầu có Tưởng Dư Hoài và cậu ba Tưởng Vũ Kiệt. Phe Tưởng Tri Thu đứng đầu chính là ba anh em con nhà chú hai.

Tưởng Tri Thu chỉ kém Tưởng Dư Hoài một tuổi nhưng đãi ngộ lại khác hẳn Tưởng Dư Hoài. Lý lịch của anh ta cũng không hề thua kém Tưởng Dư Hoài. Nhưng chỉ bởi vì Tưởng Dư Hoài là con cả, là cháu đích tôn nên anh ta chỉ có thể đứng dưới Tưởng Dư Hoài. Anh ta vẫn luôn không cam tâm.

Từ Hi Nhiễm biết những thứ quanh co lòng vòng này của nhà họ Tưởng, cũng biết mấy người bên nhà chú hai không quá hòa thuận với Tưởng Dư Hoài. Nhưng dù sao cũng là người một nhà, đã chạm mặt thì phải chào hỏi.

Nhưng Từ Hi Nhiễm còn chưa đến gần nhà kính thì chợt nghe thấy tiếng bàn tán bên trong, cô dừng chân theo bản năng.

"Em đã nói mà, anh cả cưới người phụ nữ kia đúng là phiền toái cả đời. Mấy ngày trước bọn họ lại chạy đến nhà cũ vay tiền, biết bà cụ về nông thôn ở còn chạy theo tới nông thôn chứ, buồn cười chết mất."

Từng tiếp xúc vài lần, Từ Hi Nhiễm đã có thể phân biệt giọng nói của mỗi người, cô nghe ra người vừa nói là Đinh Nhất Ninh, cô ta là vợ của cậu tư nhà họ Tưởng, Tưởng Đông Thần.

"Có cho mượn không?" Người hỏi là Tưởng Tri Ân.

"Tất nhiên là cho rồi." Đinh Nhất Ninh nói: "Cũng đã mượn tiền trước mặt mọi người, có là ăn mày thì cũng nên cho một chút chứ. Đúng là không ngờ được, anh cả thông minh một đời, lại cưới một người phụ nữ như vậy, bị cả nhà đó kéo chân sau."

Từ Hi Nhiễm nghe được một tiếng cười khẽ, rồi sau đó là giọng Nguyễn Vân Mịch: "Không có cách nào, ai bảo anh cả coi trọng người ta chứ."

Đinh Nhất Ninh lại nói: "Chị nói đi, sao giữa người với người lại có chênh lệch lớn như vậy chứ. Gia cảnh nhà chồng Tri Ân cũng không tốt mà nhìn xem người ta hiểu chuyện biết nhường nào kìa. Bình thường không làm loạn gì, em rể cũng ngoan ngoãn làm người đàn ông nội trợ chăm con. Tết Nguyên đán nhà mình tặng bọn họ một chút lì xì để ăn Tết bọn họ đã cảm thấy biết ơn. Nghe lời ngoan ngoãn như vậy, chẳng trách mỗi lần có đồ ngon bà cụ đều nghĩ đến bọn họ."

Cô năm Tưởng Tri Ân bằng tuổi cậu tư Tưởng Đông Thần. Ban đầu Từ Hi Nhiễm còn tưởng bọn họ là thai long phượng*. Sau đó mới biết được Tưởng Tri Ân là con riêng của chú hai Tưởng, được thím hai nuôi dưỡng từ nhỏ. Thân phận của Tưởng Tri Ân ở nhà họ Tưởng hơi xấu hổ, làm con riêng nhà họ Tưởng, cô ấy là vết dơ lớn nhất của nhà họ Tưởng. Nhưng bình thường Tưởng Tri Ân cũng rất ngoan ngoãn giỏi giang, cô ấy đã dựa vào năng lực của mình mà lấy được quyền quản lý một khu vui chơi của nhà họ Tưởng.

*thai long phượng: Sinh đôi một nam một nữ

Lúc cô ấy kết hôn cũng không dựa vào thân phận người nhà họ Tưởng để tìm một người điều kiện tốt, mà lại coi trọng một người đàn ông gia cảnh bần hàn làm nhân viên phục vụ ở khách sạn. Sau đó người đàn ông này tới nhà họ Tưởng ở rể, bình thường cũng rất khiêm tốn, không có việc gì thì ngoan ngoãn ở nhà chăm con. Nếu không cần thiết thì cũng rất ít tham gia những buổi tụ tập của người nhà họ Tưởng. Gia cảnh của người đàn ông kia khá giống Từ Hi Nhiễm, nhưng người nhà anh ta bớt lo hơn người nhà Từ Hi Nhiễm. Cả nhà đều là người an phận thành thật, trước giờ chưa từng ra vẻ vì là thông gia với nhà họ Tưởng, cũng sẽ không dùng thân phận thông gia này để chiếm lợi từ nhà họ Tưởng.

Không so sánh thì không có đau thương, so sánh như vậy, quả thật người nhà của Từ Hi Nhiễm kỳ quái hơn nhiều, khó trách Đinh Nhất Ninh lại nói như vậy.

Lúc này, Đường Diệc Noãn đứng bên cạnh Từ Hi Nhiễm thấy sắc mặt cô không tốt lắm. Hiển nhiên mấy người trong nhà kính không nhận ra có người đến. Đường Diệc Noãn lo lắng bọn họ lại nói ra lời không dễ nghe gì đó, cô ấy khẽ ho một tiếng. Cuộc trò chuyện trong nhà kính thực sự ngừng lại. Nhà kính phủ nhựa trắng trong suốt, chỉ thấy mấy bóng dáng bên trong di chuyển, không lâu sau mấy người trong nhà kính bước ra, lúc này mới nhìn thấy hai người đứng bên ngoài nhà kính.

Ba người liếc mắt nhìn nhau, trên mặt cũng không có quá nhiều lo lắng vì đương sự trong câu chuyện nghe được lời bàn tán của bọn họ, chỉ có một loại xấu hổ. Đinh Nhất Ninh nhướng mày cười cười, nói: "Uầy, là chị dâu cả và chị dâu ba đấy à."

Nguyễn Mịch Vân còn bình tĩnh hơn Đinh Nhất Ninh, tựa như không có việc gì hỏi: "Hai người cũng đến hái dâu tây sao? Tụi em đã hái hết những quả to trong lều này rồi, hai người có thể đến bên cạnh xem thử."

Nguyễn Mịch Vân xuất thân tốt, môn đăng hộ đối với Tưởng Tri Thu. Nghe nói lúc cô ta gả tới đây còn mang theo một số cổ phần của nhà mẹ đẻ làm đồ cưới. Có thể đứng thẳng lưng ở nhà họ Tưởng, ngay cả mẹ chồng của cô ta bình thường cũng không to tiếng với cô ta. Trước khi kết hôn, Nguyễn Mịch Vân chính là danh viện* nổi tiếng ở Lạc Thành, tất nhiên khí chất không cần phải nói. Sau khi kết hôn thì một lòng làm phu nhân nhà giàu, bình thường không có việc gì sẽ tham gia mấy bữa tiệc, thuận tiện tạo dựng quan hệ giúp chồng. Cô ta và Tưởng Tri Thu chính là kiểu hai bên cùng mạnh.

*danh viện: thiên kim tiểu thư trong giới thượng lưu, con nhà danh giá, gia thế hiển hách.

Mặc dù nhà Đinh Nhất Ninh không tiền nhiều thế mạnh như Nguyễn Mịch Vân nhưng cũng xuất thân từ gia đình giàu có. Cô ta mới sinh con được vài tháng, bây giờ vẫn đang cho con bú, dáng người hơi mũm mĩm, nhưng cũng không quá béo, ngược lại còn có một loại cảm giác đầy đặn phúc hậu.

Từ Hi Nhiễm biết xuất thân của mình thua kém bọn họ, mặt ngoài bọn họ gọi cô một tiếng chị dâu cả nhưng thực tế lại coi thường cô. Cho nên bình thường gặp mặt cũng chỉ chào hỏi rồi thôi, cũng không tiếp xúc nhiều. Nghe được những lời này, cô cũng lười so đo.

Nhưng Đường Diệc Noãn không giống cô. Nhà Đường Diệc Noãn làm chính trị. Từ nhỏ cô ấy đã có suy nghĩ và chính kiến của mình, ngay cả bà cụ Tưởng thúc giục cô ấy sinh con mà cô ấy cũng dám cãi lại, huống hồ là mấy người này.

Cho nên lúc này cô ấy cười khẩy một tiếng, học theo giọng Đinh Nhất Ninh nói: "Uầy, dâu tây lớn như vậy mà không bịt được miệng của các người à, còn ở đây nói linh tinh."

Mọi người đều đã gả đến nhà họ Tưởng nhiều năm, cũng từng cãi nhau mấy lần. Đinh Nhất Ninh từng cãi thua cô ấy, biết không thể trêu vào Đường Diệc Noãn, bị cô ấy chọc tức đến giật giật khóe miệng, nhưng cũng không phản bác.

Nguyễn Mịch Vân muốn duy trì thân phận phu nhân nhà giàu của cô ta, lười cãi nhau với người khác, cũng không nói gì.

Tưởng Tri Ân cười hiền lạnh, nói: "Tụi em cũng chỉ nói chuyện phiếm tán gẫu linh tinh thôi, chị dâu cả đừng để ý nhé."

Từ Hi Nhiễm cũng không muốn xung đột trực diện với bọn họ, nói: "Không sao."

Đường Diệc Noãn không muốn bỏ qua như vậy, cô ấy nói với Tưởng Tri Ân: "Giờ đang là kỳ nghỉ, không phải là mùa đắt hàng của khu vui chơi à? Anh cả giao Khu vui chơi Vị Hà cho cô quản lý, cô không quản cho tốt, sao còn thảnh thơi chạy tới đây hái dâu tây chứ?"

Vẻ mặt Tưởng Tri Ân cứng lại, cười gượng hai tiếng không nói chuyện.

Ngay cả Từ Hi Nhiễm cũng đã nghe về chuyện của nhà họ Tưởng, Khu vui chơi Vị Hà xuất hiện chút vấn đề, Tưởng Dư Hoài tạm thời xóa bỏ chức vị của Tưởng Tri Ân, tự mình phái người đi quản lý. Đường Diệc Noãn ở cùng cậu ba hàng ngày chắc chắn cũng đã nghe nói, cô ấy cố ý hỏi như vậy chỉ là muốn khiến mấy người kia không thoải mái thôi.

Từ Hi Nhiễm kéo tay Đường Diệc Noãn nói: "Chúng ta đi hái dâu tây trước đi."



Đường Diệc Noãn không nói nữa, cùng cô đi vào một nhà kính khác.

"Chị dâu cả, mấy người phụ nữ kia nhàn rỗi không có chuyện gì làm, tụ tập lại cũng chỉ biết buôn chuyện. Chị đừng quan tâm lời bọn họ nói."

Từ Hi Nhiễm nói: "Chị không quan tâm, với lại những gì họ nói cũng là sự thật."

Từ Hi Nhiễm thật sự không nghĩ tới, mấy người Từ Xương Đông lại mặt dày như vậy, còn chạy đến nhà họ Tưởng vay tiền. Không phải Tưởng Dư Hoài mới cho bọn họ hai triệu sao, chưa được bao lâu đã tiêu hết rồi?

Từ Hi Nhiễm và Đường Diệc Noãn hái một rổ dâu tây. Mấy người Nguyễn Mịch Vân cũng đã trở về. Mấy đứa trẻ nhỏ nhất trong nhà cũng được đưa tới đây, người lớn và mấy người Nguyễn Mịch Vân đang chơi cùng tụi nhỏ. Đã gặp mặt, Từ Hi Nhiễm cũng khách sáo chào hỏi bọn họ, tựa như cái gì cũng chưa xảy ra. Người một nhà, dù có ngầm phân cao thấp không ưa nhau thế nào thì ngoài mặt cũng vẫn phải duy trì vẻ hòa thuận.

Thím ba nhìn tụi nhỏ thì mê tít, lập tức nói với Đường Diệc Noãn: "Con và thằng ba đã kết hôn lâu rồi, cũng nên có con thôi. Con xem giờ mẹ cũng đã về hưu, cả ngày nhàn rỗi không có chuyện gì làm. Chừng nào thì con sinh em bé để mẹ bận rộn đây?"

Đường Diệc Noãn bất đắc dĩ thở dài: "Mẹ, mẹ còn giục con sinh con nữa là con bỏ đi đấy."

Thím ba vội nói: "Được rồi được rồi, không giục con." Bà ấy mắng Đường Diệc Noãn: "Thật là... tính tình y như trẻ con."

Thôi Viên ở bên cạnh khuyên nhủ: "Loại chuyện này bọn nhỏ đều có sắp xếp rồi, dù sao sớm muộn gì cũng có, đừng gấp." Bà nói xong thì mỉm cười nhìn Từ Hi Nhiễm, sau đó nhìn bụng cô một lúc, rồi lại mỉm cười nhìn mặt cô.

Từ Hi Nhiễm: "..."

Từ Hi Nhiễm cảm thấy ánh mắt mẹ chồng nhìn cô... khiến cô rất áp lực.

Từ Hi Nhiễm vốn nghĩ có nên gọi điện thoại cho Tưởng Dư Hoài để hỏi về chuyện bố mẹ cô vay tiền hay không, nhưng lại lo lắng quấy rầy anh đang bận việc ở nước ngoài.

Khi Từ Hi Nhiễm đang rối rắm, cô đột nhiên nghe được một tiếng nói bên ngoài: "Bọn Dư Hoài đã trở lại."

Tưởng Dư Hoài đã trở lại? Từ Hi Nhiễm không thể tin được, cô vội vàng chạy đến, thực sự nhìn thấy đoàn người đi từ cửa vào. Tưởng Dư Hoài đi đầu, phía sau là cậu hai Tưởng Tri Thu, cậu ba Tưởng Vũ Kiệt và cậu tư Tưởng Đông Thần.

Mấy anh em nhà họ Tưởng người nào người nấy cao gầy, mặt mày tuấn tú, ai trong số họ cũng là con cưng của trời. Đám con cưng của trời đi cùng một chỗ, dường như tụ hết hào quang lại một chỗ vậy. Ánh sáng chói mắt, tỏa sáng rực rỡ. Chưa kể, cảnh mấy anh em cùng đi vào còn rất hoành tráng.

Từ Hi Nhiễm không nghĩ tới Tưởng Dư Hoài đột nhiên trở về, cảm giác sợ hãi xen lẫn vui mừng hoàn toàn không thể khống chế hiện hết trên mặt. Tính ra cô không gặp Tưởng Dư Hoài đã gần ba tháng rồi.

Vừa rồi gọi điện thoại anh nói sẽ về sớm, nhưng cô không ngờ anh sẽ về sớm như vậy. Buổi sáng mới gọi điện thoại, đến buổi chiều cô đã nhìn thấy anh.

Anh mặc một chiếc áo khoác dài và dày bên ngoài tây trang phẳng phiu, áo khoác được cắt may tinh xảo, hiệu ứng xếp nếp rất tốt. Mặc trên người chẳng những không béo, ngược lại còn khiến thân hình anh trông mảnh khảnh hơn.

Anh đeo một đôi găng tay đen, sau khi vào cửa thì chậm rãi tháo xuống, ngón tay thon dài lộ ra. Anh lên tiếng chào hỏi người lớn trước, sau đó nhìn về phía Từ Hi Nhiễm.

Cũng chỉ là nhìn thoáng qua, nhưng Từ Hi Nhiễm lại cảm giác như bị điện giật. Tưởng Dư Hoài đi về phía cô. Từ Hi Nhiễm chỉ cảm thấy trái tim lại bắt đầu tăng tốc, cảm giác căng thẳng khó hiểu khiến cô không biết để tay chân ở đâu.

Anh đi đến trước mặt cô, hỏi: "Ở nông thôn có lạnh không?"

"Vẫn... ổn." Từ Hi Nhiễm ép bản thân tỉnh táo lại, hỏi: "Không phải anh nói sẽ đi công tác mấy ngày sao? Sao đã trở lại rồi?"

"Công việc rất thuận lợi, làm xong sớm nên về sớm."

"Vậy... vậy thì tốt."

Anh không nói nữa mà chỉ dùng một loại ánh mắt cười như không cười nhìn cô. Không biết tại sao, bị anh nhìn như vậy, Từ Hi Nhiễm chợt nhớ tới nụ hôn trước khi chia tay kia. Hai gò má Từ Hi Nhiễm nóng lên, vội hỏi: "Hôm nay tôi hái được dâu tây, tôi đi rửa cho anh một chút nhé." Cô nói xong thì vội vàng rời khỏi, đi ra rất xa mới sờ mặt, thực sự rất nóng.

Đến tận khi ăn cơm xong Từ Hi Nhiễm và Tưởng Dư Hoài mới có thời gian nói chuyện riêng. Tứ hợp viện ở nông thôn rất lớn, phòng cũng nhiều. Lúc này Từ Hi Nhiễm và Tưởng Dư Hoài đang đứng trong một căn phòng nào đó ở nhà chính. Từ Hi Nhiễm được sắp xếp ngủ ở phòng này, cô đến phòng trước rồi gửi tin nhắn cho Tưởng Dư Hoài, nói có chuyện muốn hỏi anh. Sau khi Từ Hi Nhiễm vào phòng không lâu thì Tưởng Dư Hoài tới.

"Tìm tôi có việc gì vậy?"

Anh vừa tiến vào, Từ Hi Nhiễm lập tức cảm giác căn phòng rộng rãi cũng trở nên chật chội vì thân hình cao lớn của anh.

"Tôi nghe nói, sau khi tôi đến trường, bố mẹ tôi đã tới nhà mượn tiền?"

"Từng tới."

"Mượn bao nhiêu?"

"Mười mấy vạn."

Mười mấy vạn... Sắc mặt Từ Hi Nhiễm trở nên nghiêm trọng, cô nói: "Mọi người cho mượn à?"

"Cho mượn rồi."

"Tại sao lại cho mượn? Tôi nói với anh rồi mà, nếu bọn họ còn đòi tiền thì đừng đưa bọn họ nữa. Lúc trước khi chúng ta đăng ký cũng đã viết giấy tờ rồi."

“Nhưng bọn họ hỏi, tôi cũng không thể không cho mượn, dù sao cũng là bố vợ của tôi."

"..."

"Mười mấy vạn mà thôi, bọn họ muốn thì tôi cho, tôi không muốn bọn họ bởi vì chút tiền này mà đến làm phiền em."

Từ Hi Nhiễm không rõ cảm xúc trong lòng là gì. Tưởng Dư Hoài suy nghĩ cho cô, anh không muốn cô bị quấy rầy, nhưng anh lại bị người nhà của cô quấy rầy.

"Xin lỗi, anh Dư Hoài."

"Xin lỗi cái gì? Có liên quan gì tới em đâu."

"Sao lại không liên quan chứ, bọn họ là người nhà của tôi."

Khi Từ Hi Nhiễm nghe được những lời đám người Đinh Nhất Ninh nói, mặc dù trong lòng không thoải mái nhưng cô cũng không thể phản bác điều gì. Người nhà của cô đúng là mặt dày, Tưởng Dư Hoài vì cưới cô mà gặp phải một đám người nhà như vậy đúng là rất xui xẻo.

Bây giờ cô vẫn hoài nghi, rốt cuộc lúc trước Tưởng Dư Hoài đã nghĩ gì, tại sao lại muốn cưới cô chứ, thà đổi sang một gia đình bình thường khác còn hơn là cưới cô.

"Đừng nghĩ quá nhiều." Tưởng Dư Hoài lại nói.

Từ Hi Nhiễm gật gật đầu, lại nói: "Lần sau nếu bọn họ còn tới, cho dù như thế nào cũng không được đưa bọn họ tiền."

"Ừ."

Hai người nhất thời không nói chuyện. Lúc này trong phòng chỉ có hai người. Cảm giác tồn tại của Tưởng Dư Hoài quá mạnh mẽ, hơi thở của anh ở khắp nơi. Đặc biệt sau khi im lặng, cô lại càng cảm nhận được một loại nóng bỏng từ ánh mắt đang nhìn cô của anh.

Cũng không nóng đến bỏng người, nhưng khi bao phủ trên người lại khiến thân thể cô cũng bất giác nóng lên.

Dưới cái nhìn của anh, Từ Hi Nhiễm dần mất tự nhiên, cô ra vẻ tự nhiên mỉm cười nói với anh: "Tôi rót nước, miệng hơi khát, tôi uống chút nước đã."

Từ Hi Nhiễm nói xong xoay người đi đến trước tủ đầu giường, bưng ly nước lên uống một ngụm, lấy việc này để che giấu vẻ mất tự nhiên và khuôn mặt dần đỏ lên dưới ánh mắt anh.

Từ Hi Nhiễm cố ý thả chậm động tác, muốn ổn định cảm xúc, để bản thân bình tĩnh hơn một chút rồi lại đối mặt với anh, thế nhưng cô lại nghe được tiếng bước chân khi anh tới gần.

Tiếng bước chân ngày càng gần, cùng với tiếng bước chân còn có hơi thở của anh. Từ Hi Nhiễm cảm giác sau lưng lập tức cứng đờ, cô hoàn toàn không dám quay đầu lại, nhưng lưng cô lại nhạy bén theo dõi chuyển động của người phía sau.

Anh đi đến sau lưng cô, cô chợt thấy eo mình căng chặt. Anh ôm cô từ phía sau, hai tay anh vòng quanh eo cô, tựa cằm lên vai cô, sau đó anh ghé sát tai cô, đè thấp giọng nói: "Có nhớ tôi không?"

--------------------

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Nam chính: Mặc dù tôi già, nhưng tôi biết trêu chọc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi